Phó Vân Ngọc đã sớm rời khỏi giường, lại thản nhiên trang điểm, mặc váy dài màu tím thuần khiết trong trắng, ra khỏi khuê phòng, Tiểu liên trong lòng ôm một đống lớn kinh thư, còn buồn ngủ đi theo phía sau của nàng.
Xuyên qua con đường nhỏ phía trước, ra ngoài Yên ba uyển, tiến vào tây sương phòng, Phó Vân Ngọc ở trước của một gian phòng dừng cước bộ.Tayngọc nhẹ nhàng gõ ở trên cửa, không thấy tiểu hòa thượng ra mở cửa, lại tăng thêm lực đạo, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Nàng chần chờ một chút, đẩy cửa mà vào.
Gian phòng này là phòng giành cho khách tốt nhất, bên trong mỗi một vật phẩm được tạo ra cực vất vả, trên xà nhà hoa văn trang trí cũng được sáng tạo, gian ngoài được bày một bộ bàn nhỏ lằm bằng gỗ tử đàn quây thành vòng tròn, sát vị trí gần tường là một loạt hình cây độc đáo được chế tạo. Trong Phòng có rèm màu trắng ngăn cách, phía trước cửa sổ còn bày ra một bộ bình phong tuyệt đẹp. Mặt trên là một bức tranh sơn thủy tuyệt diệu, bên cạnh còn có hai hàng chữ, bức họa này có thể nói là hạng nhất
Phó Vân Ngọc mở cửa đi vào, cũng không thấy bóng người của tiểu hòa thượng, trong lòng nghĩ đến: chẳng lẽ này A Căn ca còn đang ngủ? Thật sự là cái không xứng với chức niệm kinh sư phó nha. Dời bước đi tới buồng trong, muốn nhìn đến tột cùng, kết quả cũng là trợn mắt há hốc mồm. Nàng nhìn xuyên qua bình phong, thấy một nam nhân trần truồng trắng nuột như ngọc, bất quá chính là nửa người trên, ở nước ấm hòa cùng sương mù nhìn cực kỳ gợi cảm. Đường cong thon dài ở cổ, cơ bắp rắn chắc dọc đường cong ở lưng, kéo dài xuống dưới vòng eo vừa rắn chắc lại mảnh khảnh, Phó Vân Ngọc không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hai mắt trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh xuân đồ rõ ràng của vị sư phó kia.
Đứng lên đi, đứng lên đi ~ ở trong lòng nàng ngàn vạn lần hô, tiểu hòa thượng thân thể rốt cục giật giật, hơi hơi đứng lên, lộ ra một bộ phân nhỏ đích thực là cái mông. Thực, thực là gợi cảm a! Trong thân thể của Phó Vân Ngọc sói huyết bắt đầu sôi trào, đứng lên đi ~ mau đứng lên đi ~ nàng khát vọng, trước kia chỉ tại ở Nhật Bản làm việc đã từng nhìn đến qua nam nhân trần truồng, nhưng đều là quái thú, hiện tại trình diễn này là hiện trường bản sống tiểu hòa thượng anh tuấn thơm tho a! Hắn, hắn vẫn là xử nam đi?
Phốc ~ Ý tưởng trong đầu vừa chợt loé lên làm cho Phó Vân Ngọc ngượng ngùng ,vừa vặn tiểu nụ hoa cũng là chưa lộ. Không thể không thừa nhận, gái lỡ thì của thành phủ Tiên nhạc này tâm xuân đang nhộn nhạo !
Tiểu liên đứng ở ngoài cửa chờ, nhưng tiểu thư đã đi vào thật lâu, vẫn không thấy nàng đi ra, trong lòng có chút kỳ quái, liền ở ngoài cửa kêu: “Tiểu thư, A Căn sư phó có ở trong đấy không?”
Một tiếng nói này giống như bình kinh lôi, đem Phó Vân Ngọc ngã ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích, nàng khóe mắt run rẩy, xú nha đầu này, hỏng chuyện tốt của ta rồi, cùng lúc đó, A Căn sư phó cũng bị tiếng nói này làm cho kinh động, bản năng đứng dậy cầm lấy tăng bào trên bình phong, chỉ trong chớp mắt, Phó Vân Ngọc liền thấy được thân thể mê người ước mơ tha thiết của tiểu hòa thượng, nhưng, chính là vội vàng nên chỉ thoáng nhìn, còn không thấy rõ vật nhỏ giữa hai chân hắn, đã bị hắn dùng quần áo che khuất , thật đáng tiếc a.( ui chị này thật xứng danh sắc nữ a. Đến cả tiểu hòa thượng cũng không tha… chẹp chẹp)
A Căn hòa thượng nghe thấy thanh âm của một nữ tử, cả kinh vội vàng cầm lấy quần áo mặc vào, lại nhìn thấy một đôi mắt quang lóe ra vội vàng, ánh mắt kia cảm giác cư nhiên còn mang theo một tia hưởng thụ ? Tuy rằng bản thân mình ngày thường là đồ đệ ở Thanh huyền tự mà phương trượng xem trọng nhất, huấn luyện cùng các sư huynh cũng là xuất sắc nhất , nhưng mà đối với tình yêu nam nữ này rốt cuộc không biết gì cả , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hé đã nhanh chóng đỏ lên. Hắn mặc quần áo, ở bên trong niệm hai lần thanh tâm giới, trên mặt màu đỏ liền giảm đi, khôi phục lại khuôn mặt bình tĩnh như nước ngày thường.
” Phó tiểu thư, có chuyện gì sao?” giọng điệu Của hắn không gợn sóng cũng không sợ hãi, giống như một màn vừa rồi không hề xảy ra.
Oa … Phó Vân Ngọc nhìn tiểu hòa thượng vô cùng bình tĩnh, trong lòng hậm hực , rình coi người ta tắm rửa bị vừa vặn nhìn thấy, tuy nói chính mình nhìn bản động đến nỗi mắt không nháy, mặt không hồng, tâm không động, nhưng là một hồi thấy thân thể sống sắc hương này, trong lòng rốt cuộc còn có chút ngượng ngùng .
” Không cần nói, tiểu thư xin mời trở về, bần tăng muốn niệm Phật kinh .” Người nọ ám chỉ, ngươi chỉ có thể trở về.
Nhưng Phó Vân Ngọc là loại người nào, sao có thể bởi vì nhìn thấy thân thể người ta mà quên được mục đích chủ yếu, vì thế, sắc mặt nàng lộ ra vẻ mảnh mai, hốc mắt phiếm lệ, nhìn tiểu hòa thượng A Căn nói: “A Căn ca ca, ngươi có nhớ rõ chuyện hôm qua chúng ta từng nói không? Ta sáng sớm liền ngồi dậy nghĩ sao chép kinh văn cho mẫu thân, nhưng là, một chút cũng không hiểu được, ta thật vô dụng, ngươi có thể dạy ta không?” Nói xong, còn ủy khuất phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn.
Tiểu Liên đứng ở cửa xem sửng sốt, tiểu thư này hình như thật sự không giống với trước kia , tính cách thật sự thay đổi rất nhiều, hơn nữa…….?
“Vậy, liền vào đi.” A Căn ca bất đắc dĩ lắc lắc đầu, căn bản không nhìn tới nàng.
Phó Vân Ngọc gấp hướng Tiểu liên vẫy tay một cái, ý bảo nàng chạy nhanh chạy nhanh đến.
Một tập kinh thư xếp chồng lên nhau để ở trên bàn tròn làm ra vẻ, tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường liến thoáng nhớ kỹ kinh văn nghe mà không hiểu, Phó Vân Ngọc cầm lấy một quyển kinh thư, mở trang đầu tiên ra, thì có một loại xúc động muốn chạy trốn, trên mặt chi chít tràn ngập chữ phồn thể vẫn là đọc không hiểu, dựa vào ngữ văn căn bản của chính mình ở hiện đại thì nàng cũng miễn cưỡng cầm tới bút lông chấm mực nước, cắn răng viết xuống dưới. Tiểu Liên đứng ở bên cạnh nàng, một bên thì mài mực, một bên nhìn tiểu thư viết chữ dần dần khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn từ trắng biến thành đen.
Này, này thật sự đây là chữ tiểu thư nhà nàng viết ra sao? Như thế nào so với chính mình còn không bằng? Tiểu thư viết thể chữ Liễu, không phải thi hoạ vẫn được các cửa hàng treo lên để bán sao, như thế nào hiện tại lại kém đi nhiều như vậy… Trong lòng nàng thật sự hỗn độn. chỉ thấy mặt trên của bàn giấy Tuyên Thành, viết vài chữ cái to xiêu xiêu vẹo vẹo, màu mực lúc nhạt lúc đậm, đường cong hoặc tục tằng hoặc tinh tế, chữ viết cùng nhau hoặc chỉnh tề hoặc hỗn độn, bộ sách võ thuật này chỉ sợ ngay cả lối viết thảo thể còn kém cỏi đến ba phần. Tiểu Liên vốn là không biết chữ nhiều lắm, giờ phút này lại chỉ nhìn chữ quen mà nhận thức. Kỳ thật, đâu chỉ mình Tiểu liên mà ngay cả Phó Vân Ngọc cũng đều không nhận biết.
Viết ước chừng khoảng một canh giờ, mông Phó Vân Ngọc thật sự là ngồi không yên, đau a! Liền kêu Tiểu liên đi làm ít nước hoa quả đến giải đỡ thèm, sinh ra tại nhà giàu đúng là thật tốt, quần áo thì đến tay cơm thì đến mồm, cho dù không lấy chồng thì cuộc sống vẫn là rất thích ý .
Tiểu Liên cầm nho đã được rửa sạch lại đây, Phó Vân Ngọc đưa vào miệng của mình một viên, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng phía sau bình phong, hắn hiển nhiên vẫn còn đang niệm kinh, hơn nữa, cái thùng nước tắm kia hình như còn không có đổ đi?
“A Căn ca ca ~” Thanh âm của Phó Vân Ngọc mềm mại ôn nhu quanh quẩn ở trong phòng, cước bộ nhẹ nhàng, lắc mông đi vào phòng trong, “A Căn ca ca, ta có nho, ngươi niệm kinh văn như vậy, có muốn ăn một chút để giải khát hay không!”
Tiểu hòa thượng thấy nàng vào đến, khẽ cau mày, bất đắc dĩ nói: “Thí chủ, bần tăng đang niệm kinh.”
Ha ~ mặt dày mà chỉ nhận được vẻ lạnh nhạt của người ta! Phó Vân Ngọc ăn bế môn canh, chu miệng, dùng sức xoa cái khăn lụa trong tay, A Căn ca không phải giảng giải cho ta sao? ” Để theo đuổi nam nhân, da mặt phải dày, huống chi đây lại là một hoà thượng không ăn mặn!”
A Căn tiểu hòa thượng hít thật sâu một hơi, đành phải đi xuống dưới đến trước bàn, cầm lấy một tập kinh văn mà Phó Vân Ngọc sao chép. Nhưng mà hắn còn chưa có cầm lên xem, đã bị chấn kinh rồi! Cái này thật sự là người viết sao! xiêu xiêu vẹo vẹo này, đông một chút tây một chút thật là đại tiểu thư của Phủ phủ ở thành Tiên nhạc này viết sao! hài đồng năm tuổi cũng không thể viết thành ra như vậy !
” A Căn ca ca, ta viết không tốt sao?” Phó Vân Ngọc thấy thân hình của tiểu hòa thượng giật mình ở tại chỗ, thì vẻ mặt vô tội hỏi.
” Ngạch… Quả thật, có chút.” Người xuất gia không được nói dối, sư phó nói làm người xuất gia là không thể nói dối.( ui A căn ca đáng iu wa’)
Phó Vân Ngọc vừa nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, bản thân đã cố hết sức a, thời điểm nàng ở thế kỷ 21 cũng không đoán được tình huống phải xuyên qua đến cổ đại, bằng không cho dù lại béo thêm mười cân cũng phải bắt chước được chữ này. A Căn ca này cũng không có lòng thông cảm, làm gì có người nào lại làm tổn thương đến cô nương nhà người ta xinh đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
” Ngươi có chỗ nào không hiểu?”
” Ta tất cả cũng đều không hiểu!” Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Liên cùng A Căn tiểu hòa thượng đồng thời đem ánh mắt tập trung ở trên người nàng. Nhìn thần linh để xem, luân thường đạo lý nhà người ta quả thật thần linh cũng đều không hiểu, ô ô ô.
Ngạch… Tiểu hòa thượng thật sự không dự đoán được Phó Vân Ngọc sẽ trả lời như vậy, hắn vốn tưởng rằng ngày hôm qua nàng nói bản thân không hiểu thì chỉ là khiêm tốn, không nghĩ tới thật sự là không hiểu, một chút cũng đều không hiểu, ngay cả phương pháp nắm bút lông cơ bản cũng không đúng, cái này thật sự có thể nói là nền móng thành số không. Tiểu hòa thượng gãi gãi cái đầu bóng loáng, ngồi xuống, vô cùng kiên nhẫn giải thích từng câu từng chữ cho nàng nghe.
Trên người Tiểu hòa thượng có một mùi hương tự nhiên, làm cho Phó Vân Ngọc tâm đang nhảy phù phủ lên dần dần bình tĩnh trở lại, còn thật sự mà cẩn thận nghe, có phải cần dùng bút viết một vài câu dài ra hay không, đương nhiên cái đấy chỉ dùng để viết văn hiện đại. tiểu hòa thượng A Căn cẩn thận lật xem kinh thư, giống như hướng dẫn tiểu hài đồng làm từng bước, loáng thoáng một mùi hương thơm ngát độc nhất của cô gái truyền vào trong mũi của mình, làm cho hắn có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
” A Căn ca ca, ngươi có muốn ăn nho hay không .” Phó Vân Ngọc cầm một quả nho, đưa đến trước mặt hắn.
Tiểu hòa thượng nhìn bàn tay trắng noãn nhỏ bé trước mắt, sửng sốt liền chối từ nói: “Bần tăng uống nước là được rồi .” Ngữ điệu cực kì bình thản, giống như mọi việc trước mắt tất cả đều như mây theo gió bình thường mà đi.
Hừ, Tình cảm thật khó hiểu, Phó Vân Ngọc lại bị cự tuyệt, tức giận nổi lên đem nho nhét vào trong miệng mình, một đôi mắt hạnh ai oán nhìn hắn. Tiểu hòa thượng bị ánh mắt này làm sợ tới mức khóe miệng co rút, lại lập tức khôi phục trạng thái mặt than tiếp tục kinh văn vừa rồi chưa nói xong.
” A Căn ca ca ~ chữ này ta luôn viết không tốt, làm sao bây giờ?” Thanh âm của Phó Vân Ngọc ở trong phòng truyền ra đến.
” A Căn ca ca, bút lông này phải nắm như thế nào cho đúng?” thanh âm mềm mại ôn nhu của Phó Vân Ngọc lại ở trong phòng truyền ra đến.
” A Căn ca ca, ta thật sự sẽ không biết, nếu không ngươi nắm lấy tay ta dạy được không?” Lần này, thanh âm của Phó Vân Ngọc thế nhưng cảm giác lại mang theo một tia mị hoặc cuối cùng hai chữ âm cuối giơ lên.
Tiểu hòa thượng bị nàng từng bước ép sát, rốt cục cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cắn răng nói: ” Bần tăng là người xuất gia, không thể nào cùng nữ tử có quan hệ xác thịt? Nếu thí chủ ngươi thật tâm muốn học, bần tăng có thể gọi sư huynh lại đây, hắn là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm viết chữ rất khéo tay.”
” Này, này, không cần, ba người cùng dùng một cái bàn có chút chật chội.” Phó Vân Ngọc vừa nghe xong, trong lòng thầm kêu không ổn liền tìm lấy cái cớ cự tuyệt đề nghị của hắn .
Ngạch… Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tiểu hòa thượng, chính mình vừa rồi tìm mọi cách quyến rũ lại hoàn toàn không có tác dụng, trong lòng u buồn. Chẳng lẽ mình thật sự không có lực hấp dẫn như vậy sao? Vì sao chủ động như vậy mà người ta một chút cũng không trúng chiêu, chẳng lẽ cái đó và lục căn (*) thật là hoàn toàn thanh tịnh, không trông mong mang theo một tia rỉ ra? Như thế này phải làm như nào cho phải a!
(*)lục căn : trong phật giáo tức là chỉ mắt, mũi, tai, thân, ý thức