Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 42: Ba người giằng co



Edit: gau5555

Beta: linhxu

Mặc kệ bề ngoài của bạn xấu hay đẹp, cao hay là thấp, béo hay gầy, giàu có hay bần cùng, thì trên thế giới này vẫn luôn có người đang chờ bạn. Ở thế kỷ 21 Hạ Tiếu Nữu đi dạo mấy chục lần, ngoái đầu nhìn lại vô số nam nhân, thiếu chút nữa là vặn gãy cổ ra sau vẫn không gặp được người đang chờ đợi nàng, mà đến đến thời đại xa lạ này không đến vài ngày, nàng đã gặp được nam nhân nàng chờ vài thập niên. Thời điểm nàng chấp nhận chuyện này, rất muốn bắt lấy A Căn ca, cho hắn mấy cái tát, hỏi một chút vài thập niên trước hắn rốt cuộc ở nơi nào, sao hiện tại mới xuất hiện. Cuộc sống chờ đợi làm ngày càng trở nên dài hơn, cái đạo lý gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, đang ứng ở trên người Phó Vân Ngọc. Đã nhiều ngày qua, nàng thành thói quen đấu võ mồm cùng tiểu quỷ mặt lạnh, cảm giác mới mẻ thoáng qua, vẫn không thể làm vơi đi nỗi nhớ của nàng cùng A Căn ca .

Rốt cục vẫn là không chịu nổi, nàng lại bôi mặt và cổ mình thành màu mật ong, trên môi dán một bộ râu cá trê, thay đổi một thân nam trang vải thô, chọn một cái sọt lên núi . Do lần trước có kinh nghiệm, nên trong lòng nàng nắm chắc, lá gan cũng lớn hơn, thừa dịp mặt trời xuống núi lại đi theo đường quen đến phòng bếp, lên tiếng chào hỏi với mấy vị sư phụ bên trong, rồi một mình đi dạo. Tuy rằng là xế chiều, nhưng trong đại điện hương khói vẫn rất nhiều như cũ, một vị lão hòa thượng tuổi tác đã cao đang ngồi ở bên trong, nhìn dáng dấp chắc là thay người ta giải quẻ sâm. Phó Vân Ngọc trong lòng nóng vội, nghĩ rằng, nếu đã đến đây, không ngại đi cầu một quẻ, cũng xem một chút lão hòa thượng kia giải như thế nào

Đi vào trước mặt ba pho tượng đại Phật, Phó Vân Ngọc đầu gối khẽ cong, quỳ xuống, thành kính đụng dập đầu, cầm lấy ống sâm bên cạnh bắt đầu lắc. Lắc a lắc, lắc rồi lắc, nàng lắc rất có tiết tấu đến nửa ngày, sửng sốt vì không có một cái nào rơi ra, cũng có chút không kiên nhẫn, trái lắc lắc, phải lắc lắc, thiên linh linh địa linh linh, Bồ Tát mau hiển linh ~ nàng ở trong lòng yên lặng lẩm nhẩm, rốt cục một quẻ cũng từ bên trong rớt ra. Nàng nhặt lên liền nhìn thấy, mặt trên viết “Kim lân không phải vật trong ao” .

“Đại sư, ngài giúp ta giải quẻ này một chút.” Phó Vân Ngọc thô cổ họng nói với hòa thượng kia

“Cô nương cầu cái gì?”

Phó Vân Ngọc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Nhân duyên.”

Lão hòa thượng kia gật gật đầu, tinh tế nhìn văn tự trên quẻ kia một lúc, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Cô nương duyên này đã thành, nhưng phần duyên này chỉ sợ có chút gượng ép.”

“Đại sư vì sao nói như vậy?”

“Không phải vật trong ao. Thí chủ duyên phận này vốn tới có chút gượng ép, cho nên duyên phận này thành hay không là phải do cô nương.”

Lão hòa thượng kia bỗng nhiên nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm mà xa xôi kia làm cho trong lòng nàng đột nhiên nhảy lên, giống như rất quen thuộc, đã từng nhìn thấy qua ở đâu. Nàng còn muốn hỏi, nhưng người xếp hàng phía sau lại không ngừng thúc giục, nàng đành phải rời đi. Ở trên đường đến chỗ A Căn ca bên kia, trong đầu Phó Vân Ngọc không ngừng nghĩ lại ánh mắt này, thật giống như đã từng quen biết. Chợt, trong đầu nàng xuất hiện nữ nhân thần bí ở đầu ngõ, tuy rằng là người khác nhau, nhưng mà ánh mắt kia làm cho nàng cả đời này cũng không quên được. Phó Vân Ngọc rốt cục liền tỉnh ngộ lại, quay đầu chạy đi tìm lão hòa thượng kia, lại phát hiện trong đại điện đã sớm không thấy bóng dáng của ông.

Ông ta rốt cuộc là ai? Mấu chốt của phần nhân duyên này, thật là ta sao?

Phó Vân Ngọc không yên lòng đi đến trước cửa phòng của A Căn ca, không hề nghĩ ngợi liền đẩy cửa mà vào, lại lập tức đẩy vào không khí, toàn bộ thân mình nghiêng 90° đổ xuống, phanh ~ một thanh âm nặng nề vang lên, nàng ngã xuống. Bên trong một già một trẻ đều mở to hai mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn nàng đang ngã trên mặt đất.

A Căn ca! Lão hòa thượng! Dựa vào! Có chuyện khéo như vậy hay sao a! Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, Phó Vân Ngọc hơi hơi nhíu mi, oán thầm, lão hòa thượng này cũng muốn đoạt nam nhân của mình? Ông ta hạ lệnh xử phạt A Căn ca làm hại mình đêm đó động phòng chưa toại? Hừ! Lão hòa thượng, cũng dám đoạt tiểu hòa thượng với ta! Nàng nhe răng trợn mắt, đau đến đỏ mắt, từ trên mặt đất đứng lên, hai tay xoa xoa vào chỗ đau.

A Căn ca xem ở trong mắt, lại đau ở trong lòng, bất đắc dĩ vì sư phụ ở trong này, mình không dám làm chuyên gì quá khuôn khổ, chỉ có thể tiến lên đi, nâng cánh tay của nàng, ôn nhu hỏi nói: “Vị thí chủ này, ngươi không sao chứ?”

Phó Vân Ngọc xấu hổ nhìn hắn một cái. Làm sao có thể không có việc gì a, ngươi thử trực tiếp ngã xuống mặt đất như vậy đi, xem ngươi đau hay không đau. Nhất là hai đống đầy đặn trước ngực kia, là nơi trực tiếp rơi đau nhất a, bây giờ còn đau giống như là tới đại di mụ (kinh nguyệt) , phỏng chừng qua đêm nay sẽ to như một chén cháo

“Không, không có việc gì, không, thật ngại, ta đi nhầm cửa.” Phó Vân Ngọc tránh ánh mắt đang ra uy của lão hòa thượng, chỉ có thể giả bộ như không biết ông ta.

“Ta, ta đi.” Lão hòa thượng kia nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho nàng sởn hết cả gai ốc, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, có cảm giác theo bản năng muốn chạy trốn.

“Chậm đã!” lão hòa thượng Huyền thanh gọi nàng lại, đi đến trước mặt nàng, nhíu mày lạnh lùng cười cười, nói: “Thí chủ, râu mép này của ngài thật là đặc biệt.”

Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào? Đây không phải nàng dựa theo hình thức của nam nhân mà làm sao? Phó Vân Ngọc cảm thấy nghi hoặc, theo bản năng sờ sờ trên môi, nguy rồi! Râu không thấy ! Trong lòng nàng kinh sợ, xong rồi, bị lộ rồi, xem ra hôm nay là sẽ bị lão hòa thượng này giết chết. Khóc không ra nước mắt, nàng đành phải xin giúp đỡ nhìn phía A Căn ca, chỉ thấy A Căn ca trán cũng đổ mồ hôi, chậm rãi đi tới chỗ nàng.

“Thí chủ. Ba cái râu mép này trên cằm của ngươi là râu cá trê sao?” Lão hòa thượng nhìn thấy biểu tình khác thương trên vẻ mặt của A Căn ca, hơn nữa cái “nam nhân” không thể hiểu được này lại xuất hiện trong phòng hắn, thân hình kiều nhỏ, trên tai còn có lỗ tai, trong lòng đã sớm đoán ra tất cả.

Cằm? Phó Vân Ngọc liền vuốt xuống một cái, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, râu chẳng qua là dính lộn chỗ. Lá gan cũng lớn hơn, đè thấp giọng ánh mắt nhìn lão hòa thượng như đuốc, nói: “Nhà ta di truyền ! Rất nhiều thế hệ nhà ta, đời đời, râu nam nhân đều dài hơn như vậy, như thế nào, đại sư cũng thích? Nếu không ta tìm người giúp ngài cũng làm ra râu như vậy?”

Phương trượng Huyền thanh bị nàng phản lại như vậy, nét mặt già nua lúc đỏ lúc trắng, nói: “Ta xem vị thí chủ này là có dụng ý khác đi?”

“Có phương trượng ở, sao có người lại dám có dụng ý khác!” Phó Vân Ngọc thấy giọng nói của Phương trượng Huyền Thanh không tốt, nghĩ rằng chạy đi vẫn là thượng sách, lại khụ khụ nói: “Hai vị đại sư, ta đi trước một bước.”

“Chậm đã!”

Bên tai truyền đến một tiếng hét lớn. Người này đang muốn bắt nạt kẻ yếu, nghe thấy thanh âm tức giận của lão hòa thượng, nàng chậm rãi xoay người, đồng thời, cẩn thận bẩn cũng run lên đẩu, đúng vậy, nàng Phó Vân Ngọc chính là cái đồ sợ chết, nàng cũng không dám chọc giận đến ông ta, người ta là võ công cao cường, vạn nhất phát hỏa đem mình xé thành hai nửa cũng nói không chừng.

Bỗng nhiên, trước mắt hiện lên một bóng đen, Phó Vân Ngọc còn chưa kịp phản ứng, thì râu trên mặt đã ở trong tay lão hòa thượng .

“Hừ, thí chủ cải trang tới chùa của ta, đến tột cùng có mục đích gì?” Lão hòa thượng cũng quyết định, lúc này ông cũng muốn đánh cuộc một lần, ông đánh cuộc mình cùng với nữ nhân trước mắt này ở trong lòng đồ nhi ngoan của mình thì cái nào nặng cái nào nhẹ.

“Ta, ta không có mục đích, ta chỉ là tới dâng hương!” Phó Vân Ngọc tuy rằng nhát gan, nhưng cũng đã gặp nhiều hoàn cảnh, cái khó ló cái khôn, không dám lộ ra chân tướng nửa câu.

A Căn ca nhìn thế cục trước mắt, trong lòng vừa lo lắng lại vừa rối rắm, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, sư phụ không phải đang ép hắn sao? Hai tay nắm chặt thành quyền, hắn thật sâu nhìn Phó Vân Ngọc, trong mắt phức tạp, nhìn không rõ lắm. Phó Vân Ngọc vừa dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng động, còn trong đầu vừa chuyển, làm thế nào để ứng phó với lão hòa thượng đang gây khó khăn này.

Lão hòa thượng Huyền thanh vốn tính chỉ ra uy với bọn họ một chút, cũng không phải thật sự muốn đối phó với nữ nhân này, nhưng mà nhìn thấy đồ nhi ngoan của mình thế nhưng lại công nhiên ở trước mặt mình nháy mắt mặt mày đưa tình, nhìn trộm với nàng, cảm giác tức giận không khỏi chui lên từ ngực. Ông ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn A Căn ca, mắt lộ ra hung quang lạnh lùng nói với Phó Vân Ngọc: “Xem ra cô tới với toan tính không tốt, vậy đừng trách lão nạp đối với cô không khách khí.”

“Không không không, đại sư, ta thật sự là đến dâng hương, ta còn nhờ một vị đại sư trong đại điện giải đoán quẻ!” Phó Vân Ngọc mắt thấy thế cục chuyển tiếp đột ngột, vội vàng giải thích.

“Hừ hừ! Thí chủ, đại điện căn bản không có đại sư giải đoán quẻ gì!”

Đột nhiên, lão hòa thượng Huyền thanh phát động chưởng phong, bất động thanh sắc( rất bình tĩnh ) đánh về phía Phó Vân Ngọc. Nhanh như chớp, A Căn ca xoát một chút chắn ở trước mặt Phó Vân Ngọc, sau đó đã trúng một chưởng của lão hòa thượng, may mắn một chưởng kia của ông chỉ có một phần công lực, cho nên A Căn ca cũng không đáng lo ngại.

“Sư phụ, cầu người buông tha nàng.” A Căn ca quỳ xuống, năn nỉ nói.

“A Căn! Vi sư quả nhiên không có nhận sai, thật sự là nàng ta!” Phương trượng Huyền thanh nhìn đồ nhi trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra sự thất vọng.

“Cầu xin sư phụ buông tha cho nàng, đồ nhi nguyện vì nàng chịu bất cứ xử phạt gì.”

A Căn ca nặng nề dập đầu một cái, cái trán cùng mặt đất va chạm phát ra thanh âm rầu rĩ, làm cho trong lòng Phó Vân Ngọc giống như bị ai đó hung hăng đạp một cước, vô cùng khó chịu.

“A Căn, con thật sự muốn làm như vậy? Nàng rốt cuộc có cái gì tốt, để cho con như vậy vì nàng.”

“A Căn ca ca…” Phó Vân Ngọc đau lòng, nhịn không được nhẹ giọng kêu lên.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, thỉnh sư phụ không cần khó xử nàng.” A Căn ca không ngừng mà lặp lại .

Trong không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại thanh âm hơi thở của ba người, không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Hồi lâu, theo thanh âm nặng nề thở ra, lão hòa thượng rốt cục mở miệng nói: “A Căn, con làm cho vi sư rất thất vọng. Vi sư tự cho con thêm một cơ hội nữa, ta hôm nay thả nàng ta, thì con đáp ứng với vi sư đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta.”

A Căn ca cùng Phó Vân Ngọc đồng thời ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vô số lời nói khó có thể kể ra từ trong ánh mắt chợt lóe mà qua. Phó Vân Ngọc cho đến lúc này, mới ý thức được, nàng giờ phút này thật giống như bị người lôi kéo treo ở trên vách đá, chỉ cần người nọ buông lỏng tay, nàng liền chết không có chỗ chôn. Mà trước mặt người nọ lại là một con hổ, hoặc là cùng chết, hoặc là nàng chết. Mà bàn tay nắm dây thừng chính là A Căn ca. Cứ như vậy, trong lòng hiện lên cảm giác tuyệt vọng. Chẳng lẽ đúng như theo lời người thần bí kia nói, nàng cùng A Căn ca thật là có duyên vô phận? Nhìn A Căn ca trầm mặc không nói, Phó Vân Ngọc thật muốn tìm một cái động nào đấy trốn đi, vô luận là kết quả như thế nào, nàng cũng không hi vọng được nhìn thấy, bởi vì đối với A Căn ca mà nói, đều sẽ thương tổn. Có tồn tại một thế giới, có thể không phải lựa chọn gì hay không? Có một ngoại lệ nào, có được cả cá và tay gấu hay không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.