Mùa xuân tháng ba, xuân về trên đất nước, hoa đón mùa xuân nở đầy vườn. Trong nháy mắt, hai đứa nhỏ đã được hai tuổi, Phó Vân Ngọc nhìn hai đứa nhỏ đang đánh nhau trên mặt đất, nhịn không được lại muốn thở dài. Nhớ ngày đó thật vất vả mới sinh được hai đứa nhỏ này, vốn còn đang cảm động đến rơi nước mắt nghĩ rằng đây là trời xanh ban cho nàng trân bảo, kết quả không nghĩ tới… Ai, dù sao trong nhà này cũng không có hai đánh bại được đôi song sinh này. Hai huynh muội lớn lên giống nhau như đúc thì cũng thôi, đứa nọ so với đứa kia còn phúc hắc hơn, nhất là Tiểu An An, nó là một đứa con gái tinh quái, lúc đánh nhau với ca ca vĩnh viễn là chiếm thượng phong, chứ đừng nói đến cãi nhau. Người phải tin tưởng, nam nhân là vĩnh viễn không tranh chấp với nữ nhân. Đây không phải là, Tiểu Trữ Trữ đang khóc nhè trên mặt đất càng lúc càng lớn, lúc này người làm mẹ tâm rốt cuộc cũng mềm xuống. Nói đến đây tính tình của hai tiểu tử thối này còn không phải giống như cha nó.
“A Căn ca ca!” Phó Vân Ngọc hét lớn một tiếng, A Căn ca một tay dao, một tay cầm cái xẻng từ trong phòng bếp chạy vội đến. Lúc A Căn ca vội vàng đuổi tới thì phát hiện thấy hai đứa con trắng như tuyết đang ngồi dưới đất, con trai bảo bối kia của mình đang khóc lớn, mà con gái lại mang theo vẻ mặt thắng lợi tươi cười, nhìn ca ca khóc. Một tay ôm lấy hai đứa nhỏ, hôn vào trên khuôn mặt béo mập của bọn chúng.
Hai đứa nhỏ mập mạp cũng chu lên cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng “Bẹp” một cái lưu lại một dấu vết nước miếng rất lớn ở trên mặt phụ thân. Lập tức quên đi chiến tranh vừa rồi, cười hì hì nói “phụ thân.”
“Đi, phụ thân cho các con ăn trứng.” A Căn ca sủng nịch nhìn hai con, vừa đi vừa nói.
Nhìn một cặp song sinh phong cách tây này, trong lòng nàng cảm thấy rất kiêu ngạo, thỏa mãn giống như lúc nàng vẫn còn là Hạ Tiếu Nữu, vì giảm béo đói bụng một tuần, sau đó rượu chè ăn uống quá độ. Nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật đứa nhỏ một tuổi ngày ấy, nếu không phải hai đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, chỉ sợ hiện tại A Căn ca sớm đã là tướng công của người khác.
Sáng sớm hôm đó, bỗng nhiên có người đưa tới lễ vật cực kỳ quan trọng, nói là hạ lễ nhỏ cho tiểu thiếu gia cùng tiểu thư. Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca hai người suy đi nghĩ lại, nghĩ cả một ngày cũng không nghĩ ra được vị khách quý này rốt cuộc là ai, trong số những người mà bọn họ quen biết, thì chỉ có Mộ Dung Vân Đình xem như có tiền cùng địa vị nhất, nhưng mà rõ ràng không phải hắn, vậy còn ai vào đây?
Chỉ khi bọn hắn mỗi người ôm một đứa, đến từng bàn từng bàn thu bao lì xì, thì thấy Vương quản gia hoang mang hốt hoảng chạy tới, thở không ra hơi nói Ngọc Châu công chúa đến đây. Phó Vân Ngọc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vị quý nhân ra tay hào phóng chính là tình địch cuối cùng của nàng, Ngọc Châu công chúa.
Vốn tưởng rằng sự kiện Ngọc Châu bức hôn kia sau khi thấy nàng sắp sanh mà chấm dứt, không nghĩ tới đó chỉ là nghỉ giữa trận nho nhỏ, xem ra hôm nay nàng ta nhất định quyết tâm muốn đoạt cha của bọn nhỏ. Đổi lại trước kia, Phó Vân Ngọc khả năng còn có chút không vững trong lòng, dù sao người ta cũng cao cao tại thượng, có quyền có tiền, cho dù có muốn đoạt A Căn ca nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng mà hiện tại thì khác, A Căn ca không chỉ là tướng công của nàng, mà còn là cha của hai đứa con a. Hiện tại nàng, đã sớm bị hai tiểu bá vương này giày vò rèn luyện cho dù hoàng đế đến cũng có thể bình tĩnh tự nhiên, huống chi là một tiểu cô nương, quả thực tính trẻ con.
Mắt thấy vị công chúa kiêu ngạo này đang chậm rãi đi tới, may mắn nàng ta hôm nay là mặc y phục hàng ngày, nếu đổi làm cung trang, chỉ sợ Phó gia bọn họ lại nổi tiếng khắp thành Trung Lịch. Tuy nhiên y phục hàng ngày của Ngọc Châu này, cũng là cẩm y hoa phục, dáng người tốt, da thịt vô cùng mịn màng, khuôn mặt tinh xảo, nhẹ nhàng cười liếc mắt, cùng với cây quạt vàng ròng cắm trên đầu kia, làm cho người ở đây đều ghé mắt tới.
Phó Vân Ngọc mỉm cười nhìn nàng ta đi tới, yên ba lưu chuyển cũng đều bình tĩnh, nàng lôi kéo tay của A Căn ca đi xuống bậc thang cúi người, nói câu mạnh khỏe. Còn trong lòng lại hung hăng khai chiến :cây quạt? Ngươi cho là ngươi là Lâm Thi Âm a, ngươi cho rằng mình mang quạt thì chính là đệ nhất đại mỹ nhân a, còn vàng ròng, ngươi không sợ làm cho cái cổ tinh tế trắng noãn của mình bị chặt đứt a.
“Công chúa có thể tới Phó phủ của ta, thật sự là Phó phủ ta thật vinh hạnh nha. Vợ chồng chúng ta cảm kích vô cùng a.” A Căn ca công thức hoá tỏ vẻ cảm tạ.
Cũng không nghĩ Ngọc Châu công chúa này đã sớm có chuẩn bị, lại cười ngọt ngào, bước đi lên, ở bên cạnh bọn họ nhẹ giọng nói: “Ta lần này coi như là cải trang đi tuần, các ngươi cũng không cần phải công chúa trước công chúa sau, trực tiếp gọi ta là Ngọc Châu đi.” Nói xong, mắt hạnh hơi ngại ngùng liếc A Căn ca một cái.
Một cái liếc mắt này lại làm cho lửa của Phó Vân Ngọc bị kích lên, trước ban ngày ban mặt, trước mặt nàng, trước mặt nhiều người như vậy lại quyến rũ tướng công của nàng, quả nhiên là không để nàng vào trong mắt
Phó Vân Ngọc chau chau mày, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu hiện tại người không cho ta lấy thân phận công chúa đối đãi, như vậy ta cũng không khách khí, chỉ là Vân Ngọc có chút kỳ quái, chúng ta với Ngọc Châu cô nương cũng không tương giao, cô nương đưa phần lễ này có chút nặng, sợ rằng mệnh của kẻ hèn này không nhận nổi. Mong rằng Ngọc Châu cô nương mang trở về đi.”
Ngọc châu kia vừa nghe thấy, có ý không vui, trên mặt có chút ngượng ngùng, lại làm bộ như lơ đãng liếc A Căn ca một cái, cái liếc này có một phần thông cảm ba phần ái muội, năm phần mị hoặc, hai phần ngượng ngùng.
A Căn ca nhìn thấy mà tóc gáy thẳng dựng thẳng, hắn là một hòa thượng trung thực, đời này chỉ tiếp xúc qua một mình Tiểu Vân Ngọc, trắng trợn, lõa lồ, khiêu khích như vậy làm cho hắn bất an giống như đang đi sâu vào hang hùm, không khỏi dùng ánh mắt xin Phó Vân Ngọc giúp đỡ.
Sắc mặt Phó Vân Ngọc bỗng nhiên biến đổi, đương nhiên không phải trở nên khó coi, mà là cười càng thêm sáng lạn. Nàng bế Tiểu An An trong tay mạnh mẽ nhét vào trong lòng Ngọc châu, lại đem Tiểu Trữ Trữ đặt ở trong tay khác của nàng ta, sau đó, hai hài tử cư nhiên trăm miệng một lời khóc lớn lên.
Ngọc Châu lúc này đã bị hành động bất thình lình của nàng làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, hai đứa nhỏ trước mắt này đang gào khóc giống như bị cha mẹ bỏ rơi, tiếng khóc phải gọi là kinh tâm động phách, quỷ thần khiếp a, tân khách ở đây đều nhìn qua, rồi nhỏ giọng nghị luận .
”Tâm tư của Ngọc Châu cô nương ta cũng đã nhìn ra, cô có ý đối với tướng công ta, muốn ở cùng một chỗ với tướng công ta, cũng không phải là không thể, chẳng qua là tướng công ta luôn thương yêu hai đứa nhỏ này, chỉ sợ cô nương phải chăm sóc hai đứa nhỏ này thoả đáng, ít nhất cũng phải dỗ cho bọn chúng nín khóc mỉm cười thì ta mới có thể đem tướng công trung thực này cùng với hai đứa nhỏ phó thác cho cô, ta mới yên tâm rời đi? Thật không phải ta muốn làm khó cô nương, mà chỉ là một người nam nhân mang theo hai đứa nhỏ quả thật không dễ, ta nghĩ cô nương cũng không nỡ để A Căn ca chịu khổ đi, trước mắt, cũng chỉ có thể ủy khuất cô nương tiếp tục trông nom hai đứa nhỏ này, ta mới có thể an tâm đi, tướng công ta cũng không có một tia oán hận.”
Phó Vân Ngọc nói xong, trong đôi mắt hạnh chảy xuống vài giọt nước mắt. Lời nói, ngôn ngữ khẩn thiết, nói ra đều có lý. Ngọc Châu công chúa nghe thấy cũng có vài phần cảm động, lại nhìn nhìn A Căn ca, A Căn ca hai mắt cũng đỏ bừng gật đầu thật mạnh, lại nhìn hai đứa nhỏ trong lòng, bộ dạng vừa trắng lại vừa mềm rất là đáng yêu, rốt cục gật gật đầu, bắt đầu hành trình dỗ đứa nhỏ. Chỉ là nàng ta cũng không biết hành trình này lại gian nan mà xa xa không hẹn.