Phượng Tù Hoàng

Chương 104: Trên đài một phút đồng hồ



Hoàn Viễn dẫn Vương Ý Chi đi hết hành lang uốn khúc, cuối cùng đến một căn phòng. Trong phòng bài trí lịch sự tao nhã, ở giữa là một bàn trà lớn hình vuông, hai bên trái phải là hai chiếc ghế dài song song, trên có nệm gấm mềm mại. Hai người nằm dài trên ghế, người một miếng ta một miếng, đang nhón trái cây và đồ ăn vặt trên bàn.

Thấy Vương Ý Chi, Sở Ngọc nhổm dậy cười tít mắt, vẫy tay: “Ý Chi huynh tới rồi sao? Hôm nay ta nghe có người kể lại, đa tạ huynh đã vì ta mà nói lời tốt đẹp!”

Nhìn Dung Chỉ tạm thời bình yên vô sự, Vương Ý Chi nhẹ nhàng thở phào, quay sang cười với Sở Ngọc: “Chẳng qua là ta dệt hoa trên gấm thôi! Dù ta không nói gì, danh tiếng của Dụ Tử Sở cũng lan truyền khắp Kiến Khang!”

Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười, biết Vương Ý Chi không muốn kể công, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ ơn này. Dệt hoa trên gấm, nhưng hoa này rất đặc biệt. Nếu không phải Vương Ý Chi là người ra mặt ủng hộ, e rằng các danh môn công tử không xuất hiện đông đủ như thế. Chỉ một câu nói của hắn có thể đánh tan mọi nghi kỵ phản đối, dù là lớn hay nhỏ.

Ánh mắt Sở Ngọc chuyển từ Vương Ý Chi sang Hoàn Viễn, nàng khẽ gật đầu với hắn: “Hôm nay thật vất vả cho ngươi!” Ban đầu Sở Ngọc định tự mình lâm trận, nhưng sau khi cân nhắc, nàng quyết định cử Hoàn Viễn thay thế, còn mình ẩn sau màn đạo diễn toàn cục.

Sau đó, mới có một tiệc trà như thế!

Bí mật huấn luyện một tháng, hôm nay là ngày gặt hái kết quả. Từ một góc bí mật rình xem, Sở Ngọc mới phát hiện trước đây mình phạm sai lầm nghiêm trọng thế nào. Hoàn Viễn vốn bẩm sinh là một thiên tài về quan hệ, giao tiếp, thế mà bị nàng chôn vùi trong đống sổ sách kế toán, sự tự tin của hắn cũng suýt bị nàng hủy diệt hoàn toàn. Nói theo cách của đám sinh viên trong kiếp trước là, một nhân tài về kiến thức khoa học xã hội lại bị bắt đi nghiên cứu toán lý hóa.

Trên tiệc trà, Hoàn Viễn tiếp đông đảo quan khách một cách thành thạo điêu luyện và chu đáo. Ban đầu nói chuyện với một, hai người, sau với bảy, tám người, mỗi người một đề tài khác nhau mà hắn ứng đối tự nhiên, không chút nào bối rối. Ngay cả khi phản bác một ai đó, ngữ khí hắn nhẹ nhàng dễ nghe, lời lẽ thuyết phục cũng khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Mà trong quá trình tiếp chuyện, hắn không hề bỏ rơi bất kỳ ai. Người nào cũng cảm thấy Hoàn Viễn ưu tiên nói chuyện với mình, không ai cảm thấy cô độc hay lạc lõng cả!

Muốn làm được như vậy, vừa cần có trí nhớ tốt, lại cần khả năng đối nhân xử thế giỏi. Hoàn Viễn luyện tập trong một thời gian ngắn mà làm được hoàn hảo như thế, không phải kết quả tập luyện mà là tài năng bẩm sinh.

Sự tự tin của Hoàn Viễn, cho đến hôm nay mới được thể hiện.

Từ nhỏ bị giam lỏng, sau khi nhập phủ lại bị Dung Chỉ khống chế, tài năng của Hoàn Viễn không có cơ hội phát huy. Hắn không thấy được giá trị của bản thân mình, tự tôn quá à tự tin lại quá thấp. Mâu thuẫn này khiến hắn luôn cảm thấy ức chế, thống khổ. Tuy đau khổ thường rèn giũa ý chí phấn đấu, nhưng trong hoàn cảnh của Hoàn Viễn thì chỉ làm hắn thêm thất vọng mà thôi.

Một tháng vừa qua, Sở Ngọc không hề hướng dẫn chi tiết cho Hoàn Viễn. Về phong thái, về giao tiếp, hắn còn làm tốt hơn nàng. Nàng chỉ không ngừng nói với hắn: “Ngươi có thể! Ta tin tưởng ở ngươi!”

Tuy chỉ là mấy lời ít ỏi, nhưng giống như dòng nước mát lấp đầy cơn khát của Hoàn Viễn.

Hết lần này đến lần khác, nàng nói với hắn, ánh mắt kiên định, giọng điệu chân thành. Kể cả đó là lời nói dối, thì sau khi lặp lại ngàn lần cũng trở thành nói thật.

Hôm nay trong cuộc gặp gỡ, một Hoàn Viễn thay da đổi thịt chính là nhân vật duy nhất tỏa sáng. Tỏa sáng mà không chói mắt, hấp dẫn tất cả mọi người, ngay cả Vương Ý Chi cũng dường như có chút không sánh bằng. Dù sao Vương Ý Chi cũng không phải là nhân vật chính, không thể quá tích cực tham gia được.

Sau lần này, không chỉ Dụ Tử Sở nổi tiếng, mà cái tên Dụ Tử Viễn cũng được mọi người truyền tai nhau.

Lúc này Hoàn Viễn vẫn mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. Tuy cả người hắn mệt mỏi nhưng tâm tình lại phấn khởi vô cùng. Cứ mỗi lần hồi tưởng lại buổi trò chuyện với mọi người, lồng ngực hắn lại tràn đầy cảm giác vui sướng, hạnh phúc như trong mộng.

Hoàn Viễn hơi cúi người thi lễ với Sở Ngọc: “Công chúa quá lời rồi! Đó là việc ta cần làm!” Hắn thật lòng muốn cảm tạ Sở Ngọc, sự cảm kích này dùng lời nào cũng không diễn tả được, chỉ có thể thầm ghi khắc trong lòng.

Vừa ngước mắt lên, Hoàn Viễn bắt gặp ánh mắt của Dung Chỉ. Hắn vẫn uể oải dựa người trên ghế, đôi mắt tối đen sâu không lường được, hơi nhếch khóe miệng, có vẻ vừa nghiền ngẫm vừa giễu cợt. Hoàn Viễn bỗng cảm thấy không thoải mái, nhưng kiềm chế tâm tình, hành lễ xong liền xoay người rời đi.

Dung Chỉ khẽ bật cười.

Cảm giác giữa Dung Chỉ và Hoàn Viễn có gì đó khác thường, nhưng Vương Ý Chi vẫn chú ý hơn đến nỗi băn khoăn lúc nãy. Không hiểu tại sao tiếng ca lại ngưng bặt giữa chừng một cách không tự nhiên? Hắn nêu thắc mắc và hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Dung Chỉ khẽ mỉm cười: “Ý Chi huynh không cần lo lắng! Vừa rồi ta ngừng hát, thật là bẽ mặt! Chẳng qua vì không trường hơi, không thể tiếp tục nên mới đành dừng lại!”

Nhìn chằm chằm Dung Chỉ một hồi, Vương Ý Chi mới chậm rãi cười: “Ngươi đã nói như vậy, thì ta yên tâm!” Hắn đến bên ghế của Sở Ngọc, ngồi xuống cạnh nàng, nghĩ đến quang cảnh hôm nay, không nhịn được cất tiếng khen ngợi: “Vườn nhà nàng sao lại mát mẻ dễ chịu như thế? So với bên ngoài, giống như hai mùa khác nhau vậy!” Nhà hắn cũng có ao hồ cây cối, nhưng không thể tạo nên không khí mát lạnh như vậy được, nên muốn xin thỉnh giáo một chút.

Nếu có thể hưởng thụ không khí mát mẻ giữa ngày hè oi bức, thật không còn gì bằng!

Vương Ý Chi vừa nhắc tới, khiến cho Sở Ngọc không khỏi liên tục thở dài: “Bây giờ ta mới biết, cái gọi là cao nhã, tức là phải tốn kém gấp đôi!”

Đây chính là “lên đài một phút, mười năm khổ công”. Để có thể nổi bật và gây ấn tượng hôm nay, Sở Ngọc tuy không mất đến mười năm, nhưng cũng phải lo lắng vất vả suốt một tháng.

Trừ việc huấn luyện nhân sự khổ cực do chính tay Sở Ngọc đảm nhiệm, còn phải tiêu tiền như nước. Mấy ngày qua nàng không dám xem sổ sách, chỉ sợ lên cơn đau tim. Sơn Âm công chúa tuy giàu có, nhưng tiền cũng không phải là đá cuội mà nhặt được.

Đầu tiên, tốn tiền mua nhà là khỏi nói. Mua nhà xong, bởi vì cũ nát nên phải chỉnh sửa trang hoàng lại theo ý mình, cũng ngốn một khoản tiền lớn. Nhưng khiến cho Sở Ngọc xót ruột nhất là việc tạo nên không khí mát lạnh. Nàng phải sử dụng một lượng băng khổng lồ, số để ướp trái cây chỉ là nhỏ lẻ, phần lớn dùng để tự tan chảy.

Nghe Sở Ngọc đau lòng giải thích, Vương Ý Chi mới biết, để làm tốt tiệc trà hôm nay, nàng đã phải chi tốn kém thế nào. Nàng đã tìm mua hơn một nửa số băng dự trữ của nhà giàu khắp thành Kiến Khang, giấu ở quanh tòa nhà, khắp các gốc cây cho tan chảy tự do.

Sở Ngọc tiện tay chỉ một vách tường: “Chưa nói tới bên ngoài, ngay trong phòng cũng không thiếu. Không tin Ý Chi huynh đi kiểm tra xem, chắc vẫn còn nước chưa kịp dọn đi hết đấy!”

Băng tan sẽ hấp thu nhiều nhiệt lượng, khối lượng băng lớn tan chảy sẽ hạ thấp nhiệt độ xung quanh. Hơi nước tỏa ra cũng làm cho không khí đã nhiều ngày không mưa trở nên ẩm ướt mát mẻ. Vì vậy các quan khách đang ở bên ngoài nóng bức đi vào Sở viên, bỗng thấy mát lạnh sảng khoái như lạc vào một thế giới khác.

Từ cực kỳ nóng bức chuyển sang mát lạnh, hai thái cực đối lập khiến cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. Bên ngoài càng nóng bức, khi vào cửa càng mát mẻ thì lại càng vui sướng vì được tham dự tiệc trà. Lúc trước có người đến sớm, Sở Ngọc không những không mời vào mà còn đóng chặt cửa, chính là muốn xây dựng ấn tượng tương phản đó.

Cái gọi là "thanh tao phong nhã", cần phải có cơ sở là thực lực tiền tài. Từ lần thử nghiệm này, cứ mỗi lần nhắc đến mấy chữ đó, Sở Ngọc lại không khỏi nghiến răng, một chữ phun ra là một lần đau tim.

Tình tiết quyết định thành bại, có vẻ đơn giản, không thu hút, không gây chú ý mà lại đạt hiệu quả cao, chính là chỗ khiến Sở Ngọc phải tiêu phí tâm tư.

Sở Ngọc chỉ vào mặt mình cười khổ, nghiêm túc nói với Vương Ý Chi: “Huynh chớ tưởng rằng ta đang cười, lúc này ta đang khóc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.