Phượng Tù Hoàng

Chương 17: Phát hiện kẻ tiểu nhân



Uống xong rượu đưa tiễn, Sở Ngọc sai người giúp Giang Yêm thu dọn hành lý để chuẩn bị lên đường. Bản thân nàng lưu lại trong rừng hạnh hoa, tựa người vào một thân cây, tay trái cầm lấy chén rượu không ngắm nghía.

“Ngươi thấy ta xử trí thế nào?” Nàng vừa chăm chú ngắm chiếc chén vừa hỏi Dung Chỉ.

Dung Chỉ cười nói: “Rất inh. Từ trước đến giờ ta không biết công chúa lại có tài ăn nói như vậy đấy! Chỉ cần một lời nói, không tốn công sức mà làm giảm đi rất nhiều địch ý của Giang Yêm. Nếu ngày khác có duyên gặp lại, hắn nhất định sẽ nhớ đến ơn huệ của công chúa”.

Sở Ngọc giật nhẹ khóe miệng. Kỳ thật không phải nàng vốn dĩ bình tĩnh xử lý nhóm nam sủng trong phủ. Nhưng kế thừa thân thể của công chúa Sơn Âm, cũng đương nhiên kế thừa tất cả các thứ khác. Xử lý việc này, là nghĩa vụ của nàng.

Chỉ chốc lát sau, liền có một thiếu niên với tướng mạo khí khái anh hùng bừng bừng quay trở lại. Hắn đứng ở mép rừng hạnh hoa, do dự không biết có nên đến chỗ nàng hay không. Sở Ngọc lại phát hiện ra hắn trước, bèn gọi hắn tới nói chuyện.

Thiếu niên này cũng là một trong những nam sủng. Sở Ngọc nhớ hắn họ Thẩm nhưng không nhớ tên. Thiếu niên đi tới, có vẻ đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng mới hạ quyết tâm quỳ xuống nói: “Công chúa, Thẩm Quang Tà có chuyện cực kỳ trọng yếu muốn bẩm báo với người”.

Thẩm Quang Tả báo cáo toàn bộ hành tung và kế hoạch của Hoàn Viễn mà hắn biết. Hoàn Viễn không những mua chuộc được rất nhiều người trong phủ mà còn có liên lạc với một vài trọng thần quyền thế trong triều.

Sở Ngọc nghe mà không kìm được sợ hãi, kinh ngạc trước thủ đoạn ghê gớm của Hoàn Viễn. Kỳ thật nói trắng ra, biện pháp của hắn là mua chuộc. Nhưng mua chuộc lòng người cũng là một nghệ thuật, có người mua được, có người không mua được, mua bằng cách nào. Từ trong đến ngoài phủ, bọn họ bí mật bảo vệ lẫn nhau, cùng nhau tiến hành. Chỉ bởi vì lo nghĩ tính toán quá nhiều, lại thêm bản thân Hoàn Viễn bị kiểm soát gắt gao nên kế hoạch tiến hành tương đối chậm. Tuy kế hoạch chưa hoàn thành bị Sở Ngọc nửa đường cắt đứt nhưng cũng khiến nàng thật sợ hãi.

Không thể phủ nhận dù sao Hoàn Viễn cũng là một kẻ trí thức, thực hiện âm mưu tương đối văn minh, không phải động một chút là chém giết. Bất quá kế hoạch của bọn họ là muốn mượn áp lực bên ngoài buộc Sở Ngọc phải thả họ ra, sử dụng binh đao chỉ là biện pháp cuối cùng.

Sở Ngọc tuy vẫn mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng không thư thái chút nào. Vừa mới chứng kiến chuyện Giang Yêm, thiếu niên này đã mò đến mật báo, thấy lợi ích thì ham, thật là kẻ nhân tâm dễ dàng dao động.

Thẩm Quang Tà này, nếu có làm quan, chỉ sợ sẽ là hạng người bợ đỡ nịnh hót.

Nhưng dù sao hắn đối với nàng đang tận lực cống hiến, Sở Ngọc không ngốc đến mức thấy lòng dạ hắn đen tối mà ra tay quyết đoán với hắn. Nàng thân thiết nâng Thẩm Quang Tà dậy, khẽ cười nói: “Lời nói của ngươi, ta sẽ cho kiểm chứng, nếu đúng sẽ trọng thưởng. Khi ngươi đến chỗ ta, có nghĩ đến việc tạo dựng sự nghiệp không?”

Thẩm Quang Tà vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn, nhưng lại e ngại không dám nói ra. Sở Ngọc thuận miệng nói: “Ngươi am hiểu văn chương hay võ nghệ?”

Thẩm Quang Tà mắt sáng lên, nói: “Ta luyện tập võ nghệ từ nhỏ…”

“Rất tốt!” Sở Ngọc quay về phía Dung Chỉ: “Theo ngươi ta nên tiến cử hắn cho ai?”

Dung Chỉ suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi nói: “Ta nghĩ, nên tiến cử hắn với Long Tương tướng quân Thẩm Du Chi”. Vừa rồi Thẩm Quang Tà nói Hoàn Viễn đã liên lạc với một số trọng thần của triều đình, trong đó có Thẩm Khánh Chi, mà Thẩm Du Chi là cháu ruột của Thẩm Khánh Chi.

Thẩm Quang Tà vừa nghe lời nói đó, khuôn mặt không kìm nén được vẻ vui mừng nhiệt liệt. Sở Ngọc không hiểu chỗ tướng quân này làm ăn cái gì, nhưng qua thái độ của hắn cũng đoán là nơi rất tốt đi.

Đuổi Thẩm Quang Tà đi, Sở Ngọc không nhịn được hỏi Dung Chỉ: “Thẩm Quang Tà là kẻ tiểu nhân bợ đỡ nịnh hót, sao ngươi lại đãi ngộ hắn ta như vậy?” Miệng tuy đáp ứng nguyện vọng của hắn vì hắn quy phục mình, nhưng trong lòng nàng thật xem thường người này. Chứng kiến Thẩm Quang Tà đến nhờ vả mình, nàng càng cảm thấy coi trọng những người có cốt cách khí tiết.

Dung Chỉ khẽ khẽ mỉm cười: “Trước mắt thời cuộc rung chuyển bất an, phái hắn đến chỗ Thẩm Du Chi càng phát huy công dụng. Ta đã từng tra lai lịch của Thẩm Quang Tà, hắn vốn có quan hệ bà con xa với Thẩm gia. Đến nơi có quan hệ thân tộc, hắn chắc chắn rất vui mừng. Nàng ghét bỏ hắn vì hắn là tiểu nhân. Nhưng chính vì hắn là tiểu nhân nên lợi dụng hắn càng thuận buồm xuôi gió. Ngược lại nếu là người như Giang Yêm, ta lại không dám tùy ý sử dụng”.

Nghe ẩn ý của hắn rằng sau này còn có thể sử dụng Thẩm Quang Tà, nàng hơi trầm ngâm, cũng không truy cứu thêm nữa.

Có lúc tình cảm và lý trí không thể thống nhất, đạo lý này nàng hiểu được.

Chờ thêm một lát, không còn người nào muốn đến mật báo nữa, Dung Chỉ liền nói với Sở Ngọc: “Ta đi theo nói vài lời với Thẩm Quang Tà”, nói xong liền rời đi.

Dung Chỉ đến chỗ Thẩm Quang Tà, hai người trong phòng bàn chuyện non nửa canh giờ. Sau khi Dung Chỉ đi ra, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền bước đến Tu Viễn cư cách nơi này không xa.

Tu Viễn cư là nơi Hoàn Viễn ở một mình. Tất cả mọi người tại Tây Thượng các, trừ phò mã Hà Tập, cũng chỉ có Dung Chỉ và Hoàn Viễn sống một mình. Các nam sủng khác đều là hai người ở một chỗ. Nhưng khác với nơi ở thanh tịnh của Dung Chỉ, nơi Hoàn Viễn ở có thị vệ canh cửa. Hai thị vệ đứng gác thấy Dung Chỉ tới, lập tức hành lễ nhường đường: “Mời Dung công tử vào”

Trên mặt bàn chữ nhật bày một bầu rượu và hai cái ly, Hoàn Viễn ngồi trong góc như một bóng ma, gương mặt mơ hồ, chỉ thấy thoáng hình dáng mặt mày u sầu tiêu lãng.

Khi Dung Chỉ đến gần, Hoàn Viễn bỗng đứng bật dậy, vừa túm cổ áo vừa đẩy mạnh hắn ấn vào tường. Xương bả vai va mạnh vào tường khiến cơn đau lan tràn khắp cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.