Phượng Tù Hoàng

Chương 26: Hội thơ



Ra khỏi ngõ nhỏ, đi vào đường lớn, Sở Ngọc nhạy cảm phát hiện, cơ thể Hoàn Viễn có vẻ cứng ngắc. Hắn hình như cực lực che giấu, nhưng Sở Ngọc vẫn thấy động tác của hắn không được tự nhiên.

Mà gương mặt tuấn mỹ của hắn, không tự chủ thể hiện sự đề phòng, đồng thời cũng lưu luyến hào hứng nhìn mọi cảnh vật trên đường, dường như được ngắm nhìn chưa đủ. Nếu có thể so sánh, Sở Ngọc cảm giác như lần đầu tiên hắn được nhìn thấy thế giới, cái gì cũng muốn nhìn, muốn tìm hiểu, nhưng lại e sợ đề phòng.

Nàng lập tức nhớ đến lời nói của Dung Chỉ hôm nay: hai năm rồi Hoàn Viễn chưa từng bước chân ra khỏi phủ công chúa.

Mà trước khi hắn lọt vào mắt công chúa rồi bị đưa vào hậu cung, Hoàn Viễn cũng không mấy tự do. Thân là người nhà của kẻ phản nghịch, bị giam lỏng, đi đâu cũng phải có người giám sát cẩn thận, hắn rất ít khi có cơ hội được đi trên đường như lúc này.

Bốn người chọn con đường khá vắng lặng mà đi. Nhưng dù là thế, bề ngoài tuấn mỹ của Hoàn Viễn vẫn hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của người đi đường. Một lát sau, có một tiểu cô nương đỏ mặt chạy qua, ném lên người Hoàn Viễn một cành hoa đào.

Sở Ngọc than thầm đã tính sai. Nàng chỉ nhớ cải trang ình, lại quên vẻ tuấn mỹ của Hoàn Viễn so với nàng còn hơn hẳn. May mà bọn họ không đi trên đường phố đông đúc, nếu không chỉ sợ sẽ bị dưa và trái cây đập chết.

Hoàn Viễn thuận tay bắt được cành hoa đào, thái độ vẫn lẳng lặng như trước. Sở Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn hắn, cười nói: “Sao ngươi không vui lên? Có người quý mến ngươi đó!”

Gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của Hoàn Viễn nháy mắt ửng đỏ. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ được quang minh chính đại đi trên đường lớn như hôm nay. Luôn bị giam lỏng nhục nhã, hết nhà giam này lại đến nhà giam khác, chưa bao giờ đi trên đường, lại được thiếu nữ trẻ tuổi quý mến.

Từ nhỏ đã bị giam cầm, lòng hắn luôn hừng hực khát vọng có thể giãy giụa trốn thoát, mà hôm nay chân trời tự do bát ngát như hiện ngay trước mắt. Dường như hắn phải dùng toàn lực để đè nén ý muốn chạy trốn. Bởi vì Hoàn Viễn biết mình không thể nào thoát được. Bên cạnh dù chỉ có một Việt Tiệp Phi, nhưng hắn biết võ công của người này quá rõ. Chưa muốn nói bây giờ hắn không có khả năng vận động mạnh, mà nếu hắn có bất cứ hành động nào khác lạ, trường kiếm bên hông Việt Tiệp Phi sẽ chuẩn xác kề lên cổ hắn.

Hoa đào nhợt nhạt tỏa hương thơm, Hoàn Viễn trong lòng thật bối rối. Tuy thiếu nữ này chỉ là một thường dân, dung mạo bình thường, nhưng lần đầu tiên trong đời hắn biết đến…

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, chuyện xưa trong đầu Hoàn Viễn bỗng xẹt qua như một tia chớp. Sắc mặt khẽ biến, hắn vội vứt cành hoa đi như vứt bỏ thứ gì phiền toái.

Hắn không sợ vì cầm cành hoa kia mà Sở Ngọc trừng phạt hắn. Hắn sợ Sở Ngọc sẽ làm hại vị tiểu cô nương.

Hơn một năm trước, một người chị họ của công chúa vẫn thường xuyên qua lại thân thiết, nhìn thấy Dung Chỉ thì ưng ý, vui vẻ hỏi xin công chúa, bị công chúa từ chối khéo. Sau đó Hoàn Viễn không bao giờ thấy người đó đến phủ nữa. Hỏi ra thì thấy bảo nàng ta chết không rõ nguyên nhân gì.

Ai biết được, không rõ nguyên nhân hay rất rõ nguyên nhân?

Sở Ngọc nhanh tay nhanh mắt, bắt được cành hoa rơi giữa không trung, cười nói: “Tiểu cô nương nhà người ta tặng hoa, sao ngươi lại ném đi? Nếu ngươi không thích, thì ta thích”. Cành hoa đào thật đẹp, trông còn rất tươi, chắc là vừa mới hái xuống không lâu.

Hoàn Viễn giật mình, không hiểu nàng có dụng ý gì. Còn chưa kịp nghĩ ngợi, đã thấy Sở Ngọc chạy về phía trước. Mà hắn, cũng bị Lưu Tang nắm tay áo kéo đi.

----------------------

Núi Bình Đỉnh ở ngoài thành không hề nhỏ. Không thấy ghi tên núi, núi cũng không cao, nhưng nhìn qua cũng tú lệ uyển chuyển bắt mắt. Đi tới chân núi, Sở Ngọc nhìn thấy một dòng nước trong vắt, theo những khe đá nhỏ róc rách chảy xuống.

Đường lên núi tuy đã sửa chữa, nhưng vẫn còn hơi dốc đứng. Trong không gian núi rừng, từng đợt gió mát trong lành thổi tới khiến lòng người cũng thư thái hơn.

Đường lên núi có mấy ngã rẽ, cây rừng rậm rạp, trông lên chỉ thấy một màu xanh ngắt. Đi đến một ngã rẽ, nàng nghe thấy có tiếng người. Tán cây che kín bóng dáng người, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng mơ hồ truyền tới: “Ý Chi huynh, đi lối bên này! Cẩn thận!”

Bởi thanh âm hơi thấp, không nghe rõ ràng, sau đó tiếng người càng ngày càng xa.

Một lúc lâu sau cũng lên tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một tảng đá lớn bằng phẳng, có lẽ đây chính là lý do vì sao núi có tên là Bình Đỉnh (đỉnh bằng phẳng). Trên đỉnh núi, người ta xây một đình bát giác dựa vào vách đá. Bên đình là một mỏm đá trắng, có suối nước rộng chừng hơn một thước, thuận theo độ dốc của núi đá mà chảy róc rách xuống.

Hai bên dòng nước, cách khoảng hai thước, mỗi nơi đặt một đôi nệm gấm lớn. Bên nệm gấm là bàn trà hình vuông, trên bày thịt khô bánh ngọt để đãi khách.

Tuy nhiên Sở Ngọc không chú ý những điều này, bởi nàng còn đang mải kinh ngạc.

Trên đỉnh núi đã tụ tập nhiều người, chắc hẳn tới để tham gia hội thơ. Người không hiếm lạ, cái hiếm lạ chính là, ở đây toàn tập trung mỹ nam tử qua lại, ống tay áo tung bay, dáng người tiêu sái. Cũng có vài người khuôn mặt bình thường, nhưng cử chỉ dáng vẻ lại vô cùng thanh nhã ưu tú, khiến cho người khác rất có cảm tình.

Nơi này mà là hội thơ sao? Là nơi mỹ nam tụ họp.

Sở Ngọc hơi buồn bực. Sớm biết thế này, nàng chẳng cần mất công gặm nhấm nhiều thơ cổ làm gì ệt, chỉ cần mang khuôn mặt đến là xong.

Sở Ngọc còn đang kinh ngạc, thì vẻ mặt Hoàn Viễn và Việt Tiệp Phi là giật mình hiểu ra, không khỏi mỗi người liếc nàng một cái. Cả hai bụng dạ bảo thầm: cứ tưởng công chúa thay đổi tính tình, chuyển hướng cao nhã…Thì ra là thế.

Đây có thể xem như sói lạc vào bầy dê.

Cùng suy nghĩ giống Hoàn Viễn, Việt Tiệp Phi còn phát sinh một nỗi sầu muộn khác: nơi này toàn là mỹ nam tử, nếu mục tiêu của công chúa quá nhiều thì hắn làm sao có thể đóng gói tất cả mang về?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.