Phượng Tù Hoàng

Chương 276: Phượng làm sao tù hoàng (thượng)



Lúc Dung Chỉ bắn đến mũi tên thứ ba, dĩ nhiên Sở Ngọc đã mở mắt.

Nàng dường như đờ đẫn, nhìn từng mũi tên đen nhánh liên tiếp bắn về phía Hoa Thác. Máu đỏ thẫm không ngừng tung tóe, vẩy trên nền tuyết. Cho đến khi hắn ôm ngực ngã xuống, nàng vẫn không phân biệt được, trước mắt mình là sự thật hay ảo giác.

Gió lớn bỗng nổi lên. Khí lạnh luồn qua tấm áo lông cáo, thấm vào da thịt trên chiếc cổ mảnh mai khiến Sở Ngọc rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh. Mà lúc này, Dung Chỉ đưa tay khép mắt Trần Bạch, rồi đứng lên thong thả bước đến trước mặt nàng.

Nhìn vẻ nhàn nhã du nhiên của Dung Chỉ, Sở Ngọc bỗng nhớ đến một bộ phim mà nàng xem từ thời học đại học, đã rất nhiều lần xem cùng bạn bè, mỗi lần xem phim vừa cười vừa khóc.

Trong phim “Đại thoại Tây du”, Tử Hà tiên tử nói: “Đức lang quân như ý của ta phải là một anh hùng cái thế, mình mặc kim giáp thánh y, chân đạp mây bảy sắc cầu vồng đến đón ta!” (*)

Dung Chỉ không phải anh hùng cái thế theo kiểu truyền thống. Trong lòng hắn không có cái gọi là đạo nghĩa, trong mắt hắn, thế gian chỉ có lợi và hại. Hắn luôn bày mưu tính kế, dù chết vẫn ung dung, không mất đi lý trí hào hùng.

Hắn không có “kim giáp thánh y”, chỉ thường mặc y phục trắng, trông thư sinh văn nhã. Nhưng thật ra, bề ngoài đó là lừa người. Ẩn sâu trong ánh mắt dịu dàng ôn hòa kia là tâm cơ kín đáo, trình độ lừa gạt bậc thầy.

Dưới chân hắn không có mây bảy sắc cầu vồng. Lúc này, hắn đang giẫm lên mặt tuyết lạnh lẽo hòa cùng máu của Hoa Thác. Chân hắn đã từng giẫm lên rất nhiều máu tươi, và sau này cũng sẽ như thế, để đi con đường mà hắn đã chọn.

Cho nên, hắn không phải là lang quân như ý của nàng.

Nhưng tại sao, tại sao… khoảnh khắc nhìn thấy Dung Chỉ, cõi lòng đang chết lặng bỗng trở nên ấm áp như thế?

Có phải nàng vẫn đợi hắn? Có phải từ đầu đến giờ, nàng luôn tin rằng, vào lúc nàng nguy cấp nhất, hắn sẽ bình tĩnh xuất hiện để kịp thời cứu nàng?

Bình Thành cách Lạc Dương hai nghìn dặm, dù có phóng tầm mắt bao nhiêu cũng không thể nào thấy được.

Vậy mà hắn đã tới.

Sao có thể thần kỳ như thế?

Sở Ngọc đưa tay bịt chặt miệng, kiềm chế không bật lên tiếng khóc nghẹn ngào. Nàng không chớp mắt, nhìn Dung Chỉ thanh nhã xuất trần giữa một vùng gió tuyết, giống như nhìn thấy một ảo mộng mong manh, chỉ cần khẽ chớp mắt là lập tức tan biến.

Dung Chỉ im lặng, thậm chí không hề cất tiếng an ủi. Hắn chỉ đứng đó nhìn nàng, thật lâu sau mới đưa bàn tay thon dài đẹp đẽ gỡ tay nàng ra.

Sở Ngọc do dự một lát, rồi cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.

Giữa trời đông giá rét, lúc mới chạm nhau, hai bàn tay lạnh buốt khiến cả hai người khẽ rùng mình. Nhưng sau đó, giữa cái lạnh khiến vạn vật điêu tàn bỗng xuất hiện luồng nhiệt ấm nóng, xóa dần đi sự buốt giá thê lương.

Dường như chỉ cần ở gần bên, cả hai sẽ cảm thấy mạnh mẽ và ấm áp.

Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, dùng lực ủ bàn tay buốt giá của nàng vào lòng để sưởi ấm. Ống tay áo trắng xòe rộng như cánh bướm, tương phản với màu áo đen của Sở Ngọc.

“Cuối cùng cũng thấy nàng!” Dung Chỉ điềm nhiên cất tiếng, giọng có phần hơi uể oải: “Muốn nhìn thấy nàng, nên theo từ Bình Thành đến đây!” Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên vành tai Sở Ngọc.

Bị ảnh hưởng bởi vẻ ung dung nhàn tản của hắn, Sở Ngọc cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, không còn căng thẳng như khi đứng giữa sự sống và cái chết hồi nãy nữa. Tuy chỉ muốn được tiếp tục đứng thế này, nhưng nàng không thể không trấn tĩnh lại, cầm lấy tay Dung Chỉ: “Nhanh đi cùng ta, xem A Man và mọi người thế nào!” Nhất là A Man. Vừa nãy Hoa Thác nói A Man đã chết. Nhưng chưa nhìn thấy xác, nàng chưa thể từ bỏ hi vọng.

Sở Ngọc kéo Dung Chỉ chạy lên núi. Lúc qua chỗ Hoa Thác và Trần Bạch nằm, nàng hơi chậm bước nhưng không dừng lại, tiếp tục hướng lên núi.

Rất nhanh chóng, bọn họ quay lại nơi A Man ngăn cản Hoa Thác lúc trước, xa xa nhìn thấy mấy bóng người.

A Man nằm trên đất, xung quanh là mấy người lạ mặt đang xem xét vết thương.

Bên tai nàng truyền đến tiếng nói thấp nhu: “An tâm đi, tuy hắn bị trọng thương nhưng vẫn còn hi vọng sống sót. Lần này hắn được cứu kịp thời, mà cơ thể lại vốn tráng kiện, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là bình phục thôi!”

Sở Ngọc sửng sốt, bất giác quay sang Dung Chỉ, thấy vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào, lập tức hiểu đây là những người mà hắn mang theo.

Dung Chỉ thản nhiên tiếp lời: “Trần Bạch là do ta dạy dỗ. Hắn quen dùng phương pháp gì, ta hiểu rất rõ. Khi phát hiện Phùng Đình có khả năng xuống tay với nàng, ta lập tức đuổi đến Lạc Dương. Dựa theo những dấu vết để lại, truy tìm không khó!”

Trần Bạch phát giác ra sự việc trước một ngày so với kế hoạch của bọn chúng, khiến đối phương phải ra tay sớm hơn dự định. Mà Dung Chỉ cũng phát hiện ra sự khác thường trước một ngày, hai bên cùng lúc phối hợp.

Sau khi đuổi đến Lạc Dương, Dung Chỉ thấy thi thể la liệt khắp nơi trong thành, tuy vô cùng lo lắng nhưng lập tức nghĩ ra đối sách. Hắn biết rõ thủ pháp quen dùng của Trần Bạch, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể đoán được hướng mà Sở Ngọc đi. Rồi hắn thu thập những thuộc hạ còn lại ở Lạc Dương, thúc ngựa đuổi theo.

Xác định Sở Ngọc đã lên núi, hắn và thuộc hạ chia nhau đi tìm. Nhưng nhờ biết rõ Trần Bạch hơn cả, hắn là người đầu tiên tìm thấy nàng. Về phần những người khác, giờ phút này có lẽ đã tìm thấy Hoàn Viễn và những người còn lại.

A Man được băng bó vết thương cẩn thận, rồi một người cõng hắn lên lưng. Sở Ngọc thấy A Man vẫn còn hô hấp, cuối cùng mới có thể buông lỏng tinh thần. Dù sao Hoa Thác cũng không phải kẻ tàn bạo mất hết lương tâm, vẫn để cho A Man một con đường sống.

Lúc này, Hoàn Viễn và Ấu Lam – lúc trước chia hai đường chạy trốn cũng được đưa đến trước mặt Sở Ngọc.

Nhìn thấy Hoàn Viễn, khóe miệng Sở Ngọc khẽ mấp máy, dù thế nào cũng không thể vui lên được. Trên đường hao tổn bao nhiêu người, Trần Bạch chết, A Man trọng thương, Hoa Thác mất mạng. Trước tình cảnh này, dù tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng cũng không thể nào vui vẻ được.

Tâm tình Hoàn Viễn phức tạp. Một mặt hắn cảm kích vì Dung Chỉ cứu Sở Ngọc, nhưng mặt khác, hắn lại phải mang ơn kẻ kia một lần nữa, có chút không cam lòng.

Dung Chỉ lạnh nhạt quét mắt qua Hoàn Viễn và Ấu Lam. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Sở Ngọc và Hoàn Viễn, hắn tiến lên một bước, túm lấy Ấu Lam. Ngón tay hắn lạnh buốt như tuyết, khiến Ấu Lam run rẩy. Giá lạnh và sợ hãi, hai mắt Ấu Lam đẫm lệ, kinh sợ nhìn Dung Chỉ, không biết hắn định làm gì.

Khóe miệng Dung Chỉ vẫn mỉm cười ôn hòa, động tác trên tay lại rất nhanh nhẹn dứt khoát. Một tay hắn khóa trụ tay Ấu Lam, một tay xé mở cổ áo nàng ta. Từ ngực áo Ấu Lam rơi xuống một túi vải nho nhỏ. Trong đó, khoảng hơn mười hạt đậu đỏ rực rỡ lăn ra.

Dung Chỉ cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Ngươi có gì để nói không?”

Nhìn thấy tình cảnh này, Sở Ngọc bỗng hiểu ra. Hoa Thác có thể đuổi theo bọn họ, là bởi vì Ấu Lam rắc đậu đỏ. Nàng ta không ngừng rắc đậu ở những vị trí mấu chốt, chỉ đường cho Hoa Thác.

Trần Bạch bố trí sắp xếp bao nhiêu, cuối cùng lại bị phá hủy hoàn toàn vì những hạt đậu đỏ. Mà bản thân hắn cũng mất đi tính mạng.

Nhớ lúc trước Hoa Thác đã kết liễu tính mạng Trần Bạch thế nào, Sở Ngọc không khỏi bi phẫn. Nàng nhìn Ấu Lam: “Vì sao ngươi lại làm như thế?”

Nàng tự thấy, mình chưa từng bạc đãi Ấu Lam, lần này dù phải chạy trối chết cũng không bỏ rơi nàng ta. Chính vì lòng thương không đúng chỗ đó đã dẫn đến họa sát thân, thậm chí liên lụy làm A Man trọng thương, Trần Bạch phải bỏ mình oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.