Phượng Tù Hoàng

Chương 279: Huyết lệ khôi phục nghĩa tình



“Dừng thuyền!”

Khi tiếng hét đầu tiên lọt thỏm giữa âm thanh tuyết rơi ào ạt, Sở Ngọc bỗng phát hiện, mình lại có thể hoảng sợ đến thế.

Dung Chỉ hắn…Dung Chỉ hắn… Lời từ biệt cuối cùng, hắn không kêu tên mà gọi nàng là công chúa. Đây là lời xưng hô từ nhiều năm trước, dường như hắn cố tình kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Mọi suy nghĩ đều vỡ vụn, Sở Ngọc cảm thấy hơi thở mình gấp gáp, trái tim như bị bóp nghẹt bởi một áp lực khổng lồ. Nếu không làm gì đó, nàng không thể nào yên tâm được.

Thấy Sở Ngọc kích động như thế, Hoàn Viễn vội chạy đến, đỡ lấy cơ thể nàng không đứng vững, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Sở Ngọc hoảng loạn nắm lấy tay hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Ta muốn xuống thuyền!”

Nàng nhất định phải quay trở lại gặp hắn, để đảm bảo rằng hắn được bình an.

Thuyền đã chạy đến khu vực giữa sông, thuận gió dong buồm, nhưng vì Sở Ngọc một mực yêu cầu nên phải tìm chỗ neo lại. Nàng chỉ mang theo mấy người, dùng xuồng nhỏ cập bờ, sau đó vội vã chạy ngược trở lại.

Chạy thật lâu sau mới về đến chỗ hai người chia tay lúc nãy, Sở Ngọc cúi xuống kịch liệt thở gấp. Không thấy bóng dáng Dung Chỉ đâu, không biết hắn đi hướng nào rồi. Nàng cảm thấy ruột nóng như lửa đốt, lo lắng sợ hãi, không tài nào dịu đi được.

Dung Chỉ, Dung Chỉ đâu rồi?

Chạy một lúc dưới tuyết, từ đỉnh đầu xuống người nàng phủ đầy tuyết trắng. Lúc này, tuyết cũng lấp kín tất cả dấu vết. Sở Ngọc vừa thở gấp vừa hốt hoảng nhìn chung quanh. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất ngờ lướt qua một bóng người mờ ảo trên sườn núi phía trước, nhưng thoáng cái lại biến mất không vết tích.

Hắn lên núi làm gì?

Cắn chặt răng, không quan tâm bản thân vì chạy quá gấp nên đau buốt từ cổ họng đến lồng ngực, cũng chẳng quan tâm hai chân ê ẩm tê dại đến phát run, Sở Ngọc vội vã chạy lên núi.

Dung Chỉ bước đi không biết đã bao lâu. Trong cơ thể, xương thịt như bị nghiền nát vô số chỗ. Nhưng mỗi lần cúi xuống nhìn, hắn lại ngạc nhiên vì thấy bề ngoài mình vẫn nguyên vẹn không chút tổn hao như trước.

Trước mắt trở nên mờ mịt tối dần, thậm chí hắn không phân biệt được, lúc này mình còn sống hay đã chết. Hoặc nói cách khác, thực ra có lẽ cơ thể hắn đã chết, nhưng linh hồn vẫn còn luẩn quẩn trong gió rét nơi đây.

Vì sao hắn vẫn đi về phía trước, không muốn dừng lại?

Dưới chân bỗng bước hẫng, lúc này Dung Chỉ mới giật mình sực tỉnh và ý thức được, mình đã vô tình đi vào tử lộ. Hắn lấy lại bình tĩnh, tầm nhìn phía trước sáng hơn một chút và có thể nhìn rõ ràng. Đây là đỉnh núi hiểm trở, ngăn cách với đỉnh núi đối diện bởi một con sông cuồn cuộn nước chảy xiết, xa khoảng hơn mười trượng ở phía dưới kia. Nhưng lúc này trước mắt hắn chỉ có một màu tuyết trắng xóa.

Khẽ nhíu mày, hắn định quay trở lại. Nhưng thân hình vừa khẽ nhúc nhích, hắn lại dừng động tác, khóe miệng nhếch lên nụ cười hơi kỳ dị.

Có người tới.

Một bóng đen nho nhỏ cùng với tiếng bước chân dồn dập đang hướng thẳng về phía này.

Dung Chỉ vỗ nhẹ tay áo, choàng rộng y phục rồi ngồi xuống mặt tuyết.

Lúc Sở Ngọc thở không ra hơi đuổi tới, cảnh tượng nhìn thấy là Dung Chỉ nhàn nhã ngồi trên đỉnh núi, phóng tầm mắt thưởng thức phong cảnh sơn thủy hữu tình.

Lúc này, ánh mặt trời bao trùm cả một vùng núi tuyết, xung quanh trắng xóa mờ mịt, ánh tuyết phát quang rực rỡ chói lọi. Dung Chỉ ngồi tại nơi đây, gương mặt trầm tĩnh cũng như tắm trong ánh hào quang rực rỡ.

Lúc Sở Ngọc đến gần, Dung Chỉ ngoảnh đầu lại. Hắn mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh xa xăm, cất lời với ý hơi trêu chọc: “Sao lại quay lại? Nàng không thể đi sao?”

Sở Ngọc nghiêm mặt không trả lời. Chẳng quan tâm mình còn chưa bình ổn hô hấp, nàng vội lảo đảo bước qua, nhìn chằm chằm đánh giá hắn cẩn thận từ đầu đến chân. Xác định hắn không sao, rốt cuộc nàng mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ngồi xuống đống tuyết: “Hóa ra là ta đa nghi rồi!”

Liếc mắt nhìn sang Dung Chỉ bên cạnh, Sở Ngọc hơi bối rối, chỉ nhỏ giọng oán giận: “Vừa rồi thấy ngươi có chút kỳ lạ, ta tưởng ngươi gặp chuyện gì nên vội quay lại…” Vừa rồi, chắc chắn rất nhiều người nhìn thấy vẻ hốt hoảng của mình, thật là bẽ mặt!

Ánh mắt nhu hòa, Dung Chỉ cười dài: “Vừa nãy ta cố ý như thế để xem nàng có quay lại không, ngờ đâu nàng quay lại thật! Bây giờ có giận ta không?”

Sở Ngọc tái mặt. Nàng lo lắng như thế, kết quả đổi lại một câu hắn cố ý trêu đùa nàng. Kẻ này không biết nói câu nào dễ nghe hay sao? Thấy nàng lo lắng thì thích chí lắm sao?

Lửa giận bốc ngút đầu, Sở Ngọc định đứng phắt dậy. Nhưng tay vừa chạm vào tuyết lạnh buốt, nàng bỗng nghĩ lại. Lúc nãy nàng chẳng quan tâm bất cứ thứ gì, liên tục vấp ngã lại đứng dậy chạy tiếp. Nàng vội vã sợ hãi vô cùng, thậm chí tự nhủ: chỉ cần Dung Chỉ không sao thì nàng không quản bất cứ điều gì.

Bây giờ Dung Chỉ ngồi yên ổn trước mặt nàng, có thể mỉm cười trêu đùa nàng, như vậy còn chưa đủ hay sao?

Lửa giận bỗng tan thành mây khói, Sở Ngọc bĩu môi, nói với vẻ hơi chán nản: “Được rồi, ta rất ngây thơ ngu ngốc, rất dễ bị lừa, ngươi vừa lòng chưa?” Dừng một chút, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Dung Chỉ, thấp giọng nói: “Ngươi tâm cơ sâu, bản lĩnh lớn, ta bị ngươi lừa cũng không tính là bẽ mặt. Vừa rồi ta nghĩ, chỉ cần ngươi bình an, thì ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Bây giờ có thể nhìn thấy ngươi, ta rất vui. Ngươi thích lừa bao nhiêu thì cứ lừa bấy nhiêu đi!”

Dung Chỉ hơi hơi ngẩn ra.

Một lúc sau, thần sắc phức tạp, hắn khẽ lắc đầu: “Nàng ấy à…” Hắn mỉm cười, định nói thêm điều gì đó, bỗng cảm thấy khóe miệng mát mát. Sau đó, tiếng Sở Ngọc sợ hãi như từ xa xôi vọng lại: “Ngươi làm sao thế?”

Sở Ngọc kinh hãi nhìn Dung Chỉ, thấy khóe mắt bờ môi hắn đều chảy máu, chảy xuôi xuống gương mặt trắng như tuyết tạo nên vẻ lộng lẫy khác thường.

Lúc này Dung Chỉ hơi nghi hoặc. Từ sau khi Sở Ngọc xuất hiện, đau đớn trong cơ thể hắn dường như dịu đi một chút. Nhưng nghe giọng nàng lúc này, dù không nhìn vẻ mặt nàng cũng biết vấn đề trên cơ thể hắn phát tác ra.

Hắn nâng tay quệt khóe mắt, đưa lên miệng nếm thử. Vị máu lạnh buốt khiến hắn bật cười: “Thì ra là thế!” Hóa ra tình trạng không dịu bớt, mà là cái chết đang đến gần.

Giờ này khắc này, ngược lại hắn cảm thấy hơi thú vị: “Hoa Thác từng nói, ta là kẻ vô máu vô lệ, bây giờ xem ra có máu có lệ rồi nhỉ?”

Sở Ngọc không còn lòng dạ nào nghe hắn nói. Nàng hốt hoảng sắp bật khóc: “Chúng ta đi tìm đại phu… Không, ngươi là đại phu tốt nhất rồi… Việc này y thuật không giải quyết được… Đi cầu xin Thiên Như Kính, cầu xin hắn cứu ngươi có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.