Phượng Tù Hoàng

Chương 77: Ngọt bùi cay đắng



Khi Sở Ngọc trở lại phủ thì trời đã nhá nhem tối. Sau một ngày mệt nhọc, nàng cũng không kịp nghỉ ngơi, thay quần áo mà đi tìm Dung Chỉ.

Trong xe, nàng đã phát hiện phía sau xiêm y bẩn hết. Nhớ lại vẻ mặt kỳ quặc của các cung nữ nhìn mình, nàng mới giật mình hiểu ra. Ngày mai trong cung thể nào cũng lan truyền tin đồn ầm ĩ!

Nhưng nàng chẳng thèm quan tâm!

Trong phòng không có Dung Chỉ, Sở Ngọc liền ra ngoài rừng trúc. Vừa vào rừng, nàng nhìn thấy bệ đá mà Dung Chỉ vẫn thường ngồi. Bệ đá trống không, Sở Ngọc thử sờ tay, thấy lạnh buốt.

Chắc trong lòng Dung Chỉ cũng giống nàng, không thể bình tĩnh? Mục tiêu theo đuổi suốt ba năm bỗng nhiên biến mất, bất thình lình xảy ra biến cố như vậy, liệu ai có thể dễ dàng tiếp nhận?

Có lẽ lúc này, Dung Chỉ đang ở trong góc khuất nào đó, lẳng lặng trầm tư.

Đang muốn đi chỗ khác để tìm kiếm, Sở Ngọc bỗng ngửi thấy một mùi gì đó, hình như là mùi thịt nướng. Trong lòng nhộn nhạo, nàng tiến sâu vào trong rừng. Càng đi, càng ngửi mùi thơm phức khiến Sở Ngọc nhớ ra, cả ngày hôm nay ở trong cung, nàng chưa có thứ gì vào bụng.

Xuyên qua gần hết rừng trúc thì nàng nhìn thấy Dung Chỉ. Hắn đang ngồi thoải mái dưới đất, phía trước là một chiếc giá dựng lên để nướng thịt. Cành cây xiên ngang một con chim gì đó nhỏ hơn gà, đã nhổ hết lông, nướng chín vàng.

Hóa ra mùi thơm là từ con chim nướng này!

Gương mặt Dung Chỉ tuấn mỹ, phẳng lặng, quần áo tuyết trắng bị dính một ít khói bụi. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên đôi mắt đen thẳm. Ánh sáng dường như bị hòa tan trong đồng tử mắt sâu hun hút.

Đang nướng thịt, mà trông hắn vẫn thong dong tao nhã, động tác nhẹ nhàng như mây bay nước chảy.

Dung Chỉ cầm lọ bột gì đó rắc lên con chim, mùi thơm lại bốc lên khiến người ta thấy bụng đói cồn cào. Sở Ngọc không nhịn được nữa, nàng bước tới ngồi đối diện với Dung Chỉ, cười nói: “Tiện gặp đây thì chia đôi nào!”

Dung Chỉ nhướn mắt liếc nhìn nàng, chẳng hề ngạc nhiên, chỉ khe khẽ mỉm cười: “Công chúa muốn ăn thật sao?”

Sở Ngọc cười cười: “Chả lẽ ngươi hạ độc?”

“Tất nhiên là không!”

“Vậy có vấn đề gì?”

Dung Chỉ chăm chú nhìn Sở Ngọc một lúc rồi mỉm cười. Hắn gác con chim đã chín lên giá gỗ, đợi một lát cho nguội rồi rút từ trong tay áo ra một con dao nhỏ chỉ dài bằng bàn tay. Hắn cắt một miếng thịt đùi bằng nửa bàn tay, cắm trên mũi dao đưa cho Sở Ngọc: “Không có dụng cụ khác nên công chúa dùng tạm! Ăn cái này thay bữa tối cũng lạ miệng, nếu công chúa không ngại thì thử xem!”

Miếng thịt dày không đến nửa tấc, một mặt khô vàng chảy mỡ, một mặt trắng tinh tươi ngon, vừa có hương vừa có sắc, thật là hấp dẫn! Sở Ngọc tiếp nhận chuôi dao, cẩn thận thổi mấy cái cho đỡ nóng rồi mới cắn một miếng.

Một lúc sau, Sở Ngọc dừng nhai, mặt nghệt ra. Dung Chỉ cười, chỉ chỉ vào đống lửa, ý bảo nàng phun vào đấy, rồi đón lấy chuôi dao trên tay nàng.

Sở Ngọc do dự một hồi, nhưng vẫn cố gắng nuốt thứ trong mồm xuống bụng. Nàng nhìn Dung Chỉ, giọng điệu thông cảm: “Ngươi! Dùng sai gia vị hả?” Thịt nướng hoàn toàn không có vấn đề gì, thịt tươi nướng chín, da vàng giòn, vấn đề là ở gia vị rắc lên thịt.

Món thịt này không phải do người mới biết nấu ăn, cho gia vị quá đậm hoặc quá nhạt, mà là vị rất kỳ quặc. Vị mặn chỉ có một chút, nhưng nhiều nhất là hai vị không nên có: đắng và ngọt. Hai vị đắng ngọt trộn lẫn với nhau, cảm giác rất quái gở!

Xem mặt mũi hắn thông minh như thế, sao tay nghề nấu nướng lại dở tệ thế này?

Dung Chỉ mỉm cười, chẳng hề giải thích. Hắn cầm mũi dao vẫn còn hơn một nửa miếng thịt, không vứt đi mà cắn ăn ngon lành.

Sở Ngọc nhìn hắn, bỗng nghĩ đến một khả năng: “Ngươi…không cảm nhận được vị giác?” Nếu như vậy thì có thể hiểu được. Người mù màu không phân biệt được màu sắc, còn người không có vị giác, không biết thế nào là vị ngon thì làm sao có thể nấu được?

Nhưng lời vừa nói ra, Sở Ngọc lại bác bỏ phán đoán của chính mình: “Không đúng! Nếu ngươi không có vị giác sao lại rắc gia vị? Vị giác của ngươi…Ý ta nói đầu lưỡi ngươi…có vấn đề đúng không?”

Dung Chỉ cúi xuống cắn nốt miếng thịt cuối cùng. Ánh lửa chiếu rọi lên làn môi nhàn nhạt, vài sợi tóc đen nhánh xõa xuống che khuất nửa gương mặt.

Khi ngẩng lên, hắn quay sang bên cạnh mỉm cười: “Việt Tiệp Phi, làm phiền ngươi một chút! Bảo với đầu bếp mang một con thỏ đến đây!”

Việt Tiệp Phi là hộ vệ riêng của Sở Ngọc, đi theo nàng như hình với bóng, vẫn đang đứng trong góc khuất. Nghe thấy lời Dung Chỉ, hắn liếc mắt nhìn Sở Ngọc, thấy nàng gật đầu mới xoay người rời đi.

Việt Tiệp Phi đi rồi, Dung Chỉ mới nói tiếp: “Lưỡi của ta…” Hắn ngừng một chút, như tìm từ ngữ để giải thích cho dễ hiểu: “…cảm giác hương vị hơi khác người. Người khác thấy đắng, ta lại thấy ngọt, người khác thấy chua thì ta thấy mặn. Ta cảm thấy ăn ngon, người khác chưa chắc đã nghĩ thế!”

Hắn nhún vai bất lực, nhưng cũng thờ ơ như không: “Như vậy đấy!” Đầu bếp trong phủ công chúa biết rõ vị giác của hắn khác người nên bao giờ cũng phải chuẩn bị riêng đồ ăn cho hắn, nhưng không biết là tại sao.

Sở Ngọc ngạc nhiên, một lúc sau mới hỏi: “Ngoại trừ ta ra, còn ai biết việc này không?”

Dung Chỉ khẽ mỉm cười, cắt tiếp một miếng thịt trên con chim lúc này đã nguội lạnh. Tay phải bị gẫy của hắn bây giờ không cần đeo băng vải nữa, nhưng vẫn không thể vận động mạnh. Ngược lại, tay trái thì cực kỳ linh hoạt, động tác nhẹ nhàng khéo léo như én lượn: “Chưa ai từng hỏi ta việc này. Ở đây chỉ mình ta có khẩu vị kỳ lạ, nên cũng chỉ có công chúa mới biết đích xác nguyên do”.

Sở Ngọc cau mày hỏi: “Tại sao lại bị như vậy?” Vị giác của hắn như thế, nếu ăn cơm cùng người khác có phải là rất bất tiện không?

Dung Chỉ cười cười, liếm liếm bờ môi bóng loáng: “Thật ra trước đây cũng giống như mọi người, nhưng sau khi uống quá nhiều độc dược, không hiểu sao lại thành ra như vậy, cũng không biết chữa trị thế nào. Nhưng dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm, nên từ đó đến giờ cứ vậy thôi!” Người khác làm đồ ăn cho, đa phần là hắn không thể nuốt được. Hắn đành tự mày mò học cách nấu nướng, nêm nếm gia vị, cũng có thể coi là thu hoạch ngoài ý muốn.

Lời Dung Chỉ thật nhẹ nhàng, nhưng Sở Ngọc hiểu được, hắn nói “cứ vậy thôi” chẳng phải là chuyện sung sướng gì. Hắn không nói nữa, nàng cũng chẳng tiện hỏi thêm, nên đành lảng sang chuyện khác: “Sao Việt Tiệp Phi vẫn chưa quay lại nhỉ?”

Dung Chỉ nhìn Sở Ngọc trong khoảnh khắc, mang theo vẻ nghiền ngẫm quét qua quét lại mấy vòng trên người nàng, rồi mỉm cười bí hiểm: “E rằng nửa khắc nữa hắn cũng chưa về được đâu!”

Quả nhiên như lời Dung Chỉ nói, người nhà bếp đã làm thịt con thỏ sạch sẽ mang đến mà Việt Tiệp Phi vẫn chưa trở lại.

Dung Chỉ động tác gọn gàng, lấy nhánh cây xiên thịt thỏ, đặt lên giá nướng, rắc thêm muối và tương, chỉ một lát sau bốc mùi thơm lừng!

Sở Ngọc không nhịn được hỏi: “Một bữa ngươi ăn nhiều không?” Một con chim không đủ?

Dung Chỉ cười cười: “Đây là chuẩn bị cho công chúa! Tuy khẩu vị của ta bất thường, nhưng làm món ăn cho người bình thường không phải là việc khó. Công chúa đợi một lát thôi, xong ngay đây!”

Dung Chỉ nướng xong con thỏ, dập đống lửa đi, đưa cả que xiên thịt cho Sở Ngọc. Nàng ăn quả nhiên thấy ngon tuyệt vời, quyết định xử lý bữa tối luôn ở chỗ này.

Trong rừng trúc thanh tĩnh u tịch, cảnh chiều hôm trời sẩm tối, một nam một nữ, một chim một thỏ, một người một que, Sở Ngọc bất giác mỉm cười. Cảnh tượng tuy rằng kỳ quặc, nhưng khiến người ta khá vui vẻ.

Hai người ăn no xong ngồi nghỉ ngơi. Một lúc sau Việt Tiệp Phi trở về, vẻ mặt vui mừng, không hiểu là vì chuyện gì. Dung Chỉ khẽ mỉm cười, liếc nhìn Việt Tiệp Phi, rồi lại nhìn Sở Ngọc, đứng lên nói: “Công chúa, cũng thật đúng lúc, ta có chuyện muốn bẩm báo. Mời đi theo ta!”

Sở Ngọc tò mò: “Chuyện gì vậy?”

Dung Chỉ cười nói: “Công chúa quên rồi sao? Hôm kia nàng ra lệnh cho ta làm ba việc. Việc thứ nhất…” Bây giờ đã hoàn thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.