Phượng Tù Hoàng

Chương 8: Hoạt sắc ám sinh hương (hạ)



Khi Liễu Sắc và Mặc Hương tới, cũng phát giác Sở Ngọc có điểm không giống trước đây, hai người có ý cẩn thận, không dám tùy tiện thân cận, ngồi cách nàng khoảng một thước. Nhưng Liễu Sắc thật không nghĩ đến, bọn họ vừa ngồi xuống, Sở Ngọc liền không ngừng nghiêng đầu sang phía Mặc Hương, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Mặc Hương đương nhiên thích thú, Liễu Sắc thầm hận nhưng trên mặt lại không thể phát tác. Những lần hội kiến trước kia, hắn và Mặc Hương hầu cận hai bên công chúa, cả hai cùng cực lực tranh đoạt sự chú ý của nàng. Nhưng dung nhan trời sinh kiều mỵ, diễm sắc của hắn so với Mặc Hương hơn hẳn một bậc, cũng sẽ không bị bỏ qua, nào ngờ hôm nay…

Liễu Sắc càng lúc càng không vui khi thấy Sở Ngọc cứ chăm chú để ý Mặc Hương. Lúc trước thấy hai người hồng – xanh cùng sánh vai xuất hiện chỉ cảm thấy buồn cười, không nhìn kỹ dung mạo, hiện tại nhìn gần kỹ càng hơn, đáy lòng nàng than thầm sợ hãi. Mặc Hương dung mạo xinh đẹp, mắt phượng uyển chuyển sáng ngời, tản mát hương thơm mềm mại đáng yêu, da trắng mịn như mỡ đông, nhìn cự ly gần như vậy mà không thấy lỗ chân lông, một mỹ nhân như vậy, thật là thế gian hiếm có. Chỉ là, ách…Phải chăng có vẻ quá yếu đuối ẻo lả? Nàng hiện tại cảm giác bà mụ nặn nhầm giới tính. Nam nhân lại xinh đẹp yểu điệu hơn nữ nhân. Nàng cơ hồ cảm thấy chính mình là nam nhân, còn thiếu niên mềm mại đáng yêu trước mặt mới xứng là nữ tử.

Không lẽ Sơn Âm công chúa thích kiểu đàn ông này sao? Sở Ngọc thầm nghĩ, nàng ngước mắt nhìn một vòng các nam nhân khác trên chiếu. Khi ánh mắt quét đến Dung Chỉ lại cảm thấy mình suy nghĩ không đúng. Cùng là nam sủng, phong thái khí độ của Dung Chỉ khác hẳn Mặc Hương Liễu Sắc. Mà mọi người ngồi trên chiếu, khí chất dung mạo cũng hoàn toàn khác nhau.

Thái độ của những người kia với Sở Ngọc cũng rất khác nhau. Như Liễu Sắc Mặc Hương thì giả lả ân cần. Nhưng cũng có người không “nóng bỏng” như vậy, thậm chí sắc mặt cứng ngắc, thần tình kháng cự. Có lẽ đó là những người bị ép làm nam sủng, không chịu hoàn toàn khuất phục.

Giữa đám người đó Dung Chỉ thật đặc biệt, thần tình thong dong tự tại, bình tĩnh ôn hòa, tựa như mọi việc xung quanh không can hệ tới hắn, một mình thanh u giữa rừng hạnh hoa.

“Công chúa” Bên cạnh, một thanh âm cất lên mang vài phần u oán của Liễu Sắc. Nàng quay đầu, thấy Liễu Sắc đang bưng lên chén lưu ly, mặt mày vũ mị kiều diễm, môi son ướt át nhẹ nhàng mở ra: “Công chúa, vài ngày trước người cứ ở trong phòng ngột ngạt, khiến Liễu Sắc rất lo lắng a. Liễu Sắc gấp gáp quá không có cách nào, mới cầu Dung Chỉ tìm người. Mong rằng công chúa không trách cứ!”

Quay lại nhìn, Sở Ngọc mới phát hiện, dung mạo Liễu Sắc còn hơn cả Mặc Hương, vẻ đẹp rạng rỡ xuân sắc. Đôi mắt to tròn đen trắng phân minh, khiến người ta nhìn vào hồn xiêu phách lạc. lông mi dày cong, môi oánh nhuận kiều diễm. Cổ áo hắn hơi mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn trơn bóng, còn ẩn hiện thấy xương quai xanh lay động lòng người… Quả thực không còn từ nào miêu tả ngoài “mỹ mạo”.

May là vừa rồi nàng mới ngắm Mặc Hương nên đã được miễn dịch, mới không biểu hiện thất thố. Bình tĩnh tinh thần, Sở Ngọc khều nhẹ lông mày, thuận miệng nói: “Thì ra là thế, là ngươi bảo Dung Chỉ tới tìm ta. Vậy sao ngươi không tự mình đến?”

Liễu Sắc sửng sốt một chút, lại chợt cười nói: “Công chúa đang đùa với Liễu Sắc sao? Công chúa không cho chúng ta gặp, chúng ta sao có thể tự tiện xông vào?” Trong giây lát ngữ điệu hắn trở nên ai oán: “Công chúa thật không công bằng. Dung Chỉ có thể gặp người, còn Liễu Sắc chỉ có thể đau khổ chờ đợi người”.

Ánh mắt lướt qua bờ vai Sở Ngọc, Liễu Sắc thấy Mặc Hương cười mỉa mai. Hai người tầm mắt đối diện. Mặc Hương khinh thường ngẩng đầu, làn môi khép mở không tiếng động: “Đừng cho rằng ta không biết rõ ý nghĩ của ngươi. Không phải ngươi nghĩ trong phủ chỉ mình Dung Chỉ có đặc quyền hay sao?” Mặc Hương và Liễu Sắc từ khi gặp mặt đến nay luôn đối chọi, nên thập phần hiểu rõ đấu pháp của nhau. Liễu Sắc chỉ vừa cất tiếng nói là Mặc Hương hiểu ngay hắn có mưu ma chước quỷ gì.

Liễu Sắc cũng không thèm để ý hắn, chỉ hướng về phía Sở Ngọc mìm cười duyên dáng, dùng hành vi này để thị uy Mặc Hương.

Sở Ngọc trầm tư trong khoảnh khắc, chậm rãi nói: “Ngươi nói rất đúng…” Khi nàng dừng nói, lại làm cho tim Liễu Sắc đập tăng tốc. Hắn vốn không nghĩ đến đòi được đãi ngộ như Dung Chỉ, ban đầu chỉ muốn dùng lý do này, lấy lui làm tiến thừa cơ được ưu đãi một chút. Nhưng hiện tại nghe ý tứ của Sở Ngọc, có vẻ tán đồng. Điều này khiến Liễu Sắc không nhịn được khẩn trương quá độ, suy đoán chẳng lẽ công chúa quyết định đưa địa vị hắn lên ngang Dung Chỉ?

Sở Ngọc ngừng lại một chút, khóe miệng thoáng hiện nét nghiền ngẫm mỉm cười, nói tiếp: “Ngươi nói rất đúng, ta quả thật nên đối xử bình đẳng”. Ngay khi Liễu Sắc đã chuẩn bị kỹ càng, định thể hiện sự cảm động rơi nước mắt, lại nghe thấy Sở Ngọc thản nhiên nói: “Sau này, hủy mọi đặc quyền của Dung Chỉ trong phủ, như thế mọi người đều giống nhau”.

Liễu Sắc cực kỳ kinh ngạc, cũng cực kỳ bất an. Không ngờ lời của mình chẳng đem lại chút ưu đãi nào, còn hại Dung Chỉ mất đi đặc quyền. Điều này có lẽ chẳng hề ảnh hưởng đến địa vị của Dung Chỉ trong phủ, nhưng có thể khiến Dung Chỉ thù hận hắn hay không?

Huống hồ trong phủ, Dung Chỉ được rất nhiều nam sủng khác tôn trọng. Nếu bởi vì hắn mà Dung Chỉ bị tổn hại, sau này hắn sẽ bị đa số mọi người liên hợp lại chống đối.

Liễu Sắc lập tức luống cuống, hắn lần này không chỉ hại mình hại người, còn có khả năng gây thù kết oán, thật sự là tính quá sai.

Nhìn vẻ kinh ngạc bất an của Liễu Sắc, Mặc Hương lén lút cười thầm.

Mọi người trên chiếu, mỗi người có một phản ứng khác nhau. Có người hướng Sở Ngọc bất bình, có người phẫn nộ trừng mắt nhìn Liễu Sắc, cũng có số ít vui sướng khi thấy người gặp họa, không cẩn thận toát ra tia hớn hở.

Sở Ngọc hạ tầm mắt xuống, trong đáy mắt vụt lóe lên. Chỉ là một câu nói, như ném đá xuống nước, liền kích thích bọt sóng mãnh liệt trào cuộn. Thình lình xảy ra một chuyện bất ngờ khiến người ta khó lòng che giấu tâm tư, căn cứ vào phản ứng khác nhau của họ, có thể bước đầu phán đoán thái độ của họ với công chúa, cũng như thái độ với Dung Chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.