Phượng Tù Hoàng

Chương 89: Lớn tiếng cười nhạo



Thiên Như Kính bắt đầu chậm rãi kéo ống tay áo, Sở Ngọc hồi hộp đến nín thở. Bỗng nhớ ra điều gì, nàng kêu lên: “Đợi một lát!”

Thiên Như Kính dừng động tác, lặng im nhìn nàng.

Sở Ngọc nhận ra lúc này nàng kêu ngừng lại rất vô lý, nên đành cười ngượng ngùng: “Không sao, tiếp tục đi! Ý ta là, ngươi chậm lại một chút! Đừng làm nhanh quá kẻo giống như lần trước, ta chẳng nhìn thấy gì cả!”

Thiên Như Kính mặc hai lớp áo. Lớp bên ngoài là áo bào màu tím, sau khi lật gấu tay lên lộ ra lớp áo trắng bên trong, lật tiếp một lần nữa, cổ tay hắn hiện ra trước mắt Sở Ngọc.

Trên cổ tay trắng nõn là một chiếc vòng bạc, rộng chừng hai tấc, dày khoảng 1cm. Cả chiếc vòng sáng mịn, chính giữa khảm một viên hồng ngọc to bằng quả trứng chim bồ câu.

Thiên Như Kính nghiêm trang nói: “Đây là thần vật lưu truyền nhiều đời của phái Cẩm Vân sơn ta!”

Khuôn mặt Sở Ngọc chẳng biểu lộ điều gì, nàng chỉ hỏi: “Vậy còn thiên thư?” Thiên thư ở đâu?

Thiên Như Kính nhẹ nhàng ấn ngón trỏ vào viên hồng ngọc, sau đó, trên cổ tay hắn có sự biến hóa kỳ lạ.

Trong không khí, xuất hiện những điểm sáng lốm đốm màu xanh nhạt, giống như những hạt cát phát sáng. Hạt sáng xuất hiện ngày càng nhiều, cuối cùng tập trung lại thành một quầng sáng màu lam nhạt. Trên quầng sáng hiện ra những dòng chữ đều đặn, chính là một đoạn ngắn trong sách sử.

Cảnh tượng này, ở kiếp trước Sở Ngọc đã được xem trong các phim khoa học viễn tưởng, gọi là hình chiếu không gian ba chiều. Chẳng qua trước mắt nàng lúc này là hình ảnh chân thực, cụ thể sinh động hơn.

Thiên Như Kính cố gắng dùng tốc độ thật chậm, đợi quầng sáng xuất hiện, hắn mới ngước nhìn Sở Ngọc. Hắn kinh ngạc thấy sau đó, ánh mắt người con gái này vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng. Vì hắn kinh ngạc, quầng sáng dường như cũng run rẩy một chút, rồi rất nhanh lại khôi phục như lúc đầu.

Năm đó sư phụ Thiên Như Nguyệt hướng dẫn hắn cách sử dụng thần vật, cũng tạo nên cảnh tượng giống như Sở Ngọc nhìn thấy hôm nay. Tuy chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng cũng đủ làm cho người luôn lãnh đạm như hắn phải chấn động, không thể tự chủ. Thế mà thiếu nữ trước mặt, rõ ràng chỉ là một phàm nhân với đầy đủ ái, ố, hỉ, nộ, ưu tư, sao lại có thể bình tĩnh như vậy?

Rốt cuộc nàng là người thế nào?

Thiên Như Kính không hề biết, vẻ mặt Sở Ngọc phẳng lặng, nhưng trong lòng nàng hoàn toàn khác. Linh hồn nàng dường như chia thành hai nửa. Một nửa bị khống chế về mặt lý tính, trong suốt yên tĩnh, mỗi ý nghĩ đều vô cùng rõ ràng minh bạch. Khi nhìn thấy hình chiếu không gian ba chiều, nàng tỉnh táo nghĩ: “Quả nhiên là như thế!”

Nhưng một nửa khác không chịu sự kiểm soát của lý tính, lại cuộn trào mãnh liệt như muốn thoát ra khỏi cơ thể nàng, một loạt cảm giác phức tạp chồng chéo khiến tim nàng như muốn vỡ ra. Nửa bên này không ngừng kêu lên: “Thế nhưng lại là như vậy! Thế nhưng lại là như vậy!”

Sở Ngọc bình tĩnh hỏi: “Vầng hào quang màu lam quanh người ngươi, cũng là do…thần vật này tạo ra?” Nói đến hai chữ “thần vật”, Sở Ngọc miễn cưỡng lắm mới có thể thốt ra.

Thiên Như Kính khẽ gật đầu: “Đúng thế!” Lần một đã thỏa hiệp, lần hai sẽ chẳng khó khăn gì. Thiên Như Kính lại biểu diễn thêm một lần nữa, vòng bạc trên tay thoáng ánh lên sắc xanh, trong nháy mắt vầng hào quang màu lam nhạt bao trùm khắp người hắn.

Sở Ngọc yên lặng nhìn một lúc, nhắm mắt, lại mở mắt.

Từ khi dẫn dụ Thiên Như Kính đến xem thiên thư trong phủ, Sở Ngọc đã có phán đoán. Đó là, hắn đang nắm giữ một thứ không thuộc về thời đại này. Thứ đó giúp hắn thông hiểu lịch sử, thậm chí còn đem lại cho hắn sức mạnh siêu phàm.

Theo thời gian, phán đoán càng lúc càng rõ ràng. Lúc ở ngưỡng cửa thấy Thiên Như Kính đối phó với thích khách, phán đoán chỉ còn cách sự thật một bức màn mỏng. Mà lúc này, Thiên Như Kính đã vén bức màn đó lên hoàn toàn.

Chiếc vòng trên cổ tay Thiên Như Kính, có lẽ vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại mà Sở Ngọc đã sống ở kiếp trước.

Không phải pháp thuật, mà là khoa học kỹ thuật! Cũng không phải số mệnh của triều đại, mà là lịch sử do người đời sau ghi chép! Vô tình thứ đó xuyên không đến đây, cùng với trình độ công nghệ cao, tạo thành một lực ảnh hưởng quá lớn!

Lý trí đã sớm dự liệu được chân tướng sự việc, nên lúc đối diện, nàng chẳng hề kinh ngạc. Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt, tình cảm của nàng lại xáo động không thể khống chế.

Quả nhiên như thế, thế nhưng lại là như thế!

Hai vấn đề nảy sinh đồng thời, nhìn qua tưởng là mâu thuẫn, nhưng thật ra lại rất logic.

Sở Ngọc không biết chiếc vòng kia đến từ thời đại nào, lai lịch của nó ra sao, chỉ là…sau khi nhìn thấy hình chiếu, nàng bỗng dưng muốn khóc.

Nàng và chiếc vòng, đều bị lạc bước đến đây.

Từ thời đại xa xôi đến đây, cẩn thận dè dặt giấu đi lai lịch, lo lắng về tương lai phía trước, nỗ lực thích ứng với con người và hoàn cảnh xa lạ, trong đầu có rất nhiều kế hoạch, dự tính mà không thể chia sẻ cùng ai.

Nàng cô đơn quá!

Ngay cả người thông minh, thấu hiểu lòng người như Dung Chỉ, cũng không thể biết được bao tâm tư sâu kín trong lòng nàng. Khoảng cách hơn một nghìn năm, sao có thể dễ dàng vượt qua được!

Dù sao, nàng cũng chỉ là một con người!

Sau khoảnh khắc buồn bã, Sở Ngọc bắt buộc chính mình phải tỉnh táo. Bây giờ không phải là lúc để tình cảm lấn át, nàng có vấn đề quan trọng cần đối mặt, ví dụ như: làm sao lợi dụng được hết những điều mình biết, củng cố vị trí tốt nhất, thu được lợi ích lớn nhất?

Hiện tại Sở Ngọc đã biết chiếc vòng (trước mắt không rõ nó là cái gì, cũng không muốn gọi nó là “thần vật”, nên tạm gọi thế đi) trên tay Thiên Như Kính chắc là ngẫu nhiên rơi vào tay sư phụ hắn, hoặc là tiền bối trước nữa của môn phái. Bọn họ có lẽ ngẫu nhiên phát hiện ra công năng thần kỳ của chiếc vòng, liền xưng tôn là đại đại thần vật lưu truyền nhiều đời, còn lịch sử ghi chép bên trong chiếc vòng lại bị họ tôn sùng là thiên thư.

Vầng hào quang phòng ngự cũng hẳn là một trong những công dụng của chiếc vòng, thuần túy là kết tinh của khoa học kỹ thuật, lại bị dùng làm cách thể hiện phép thuật, để trở thành thiên sư được người đời kính sợ.

Có điều thú vị là, bọn họ không sử dụng chiếc vòng để lập nghiệp xưng bá thiên hạ, mà coi đó là sứ mạng trời ban.

Những truyền nhân nắm giữ chiếc vòng giống như Thiên Như Kính, cẩn thận tôn sùng thiên thư như thánh chỉ, bởi họ thấy lịch sử diễn ra giống y hệt với những gì ghi lại trong đó.

Sở Ngọc nhìn chiếc vòng, ánh mắt ấm áp đầy hoài niệm. Tuy chiếc vòng không thể chia sẻ tâm tư tình cảm với nàng, nhưng ở thời đại hơn một nghìn năm trước, chỉ có nàng mới lý giải được về nó. Điều này khiến cho Sở Ngọc có cảm giác giống như giữa chốn tha hương bỗng nhiên gặp được người thân.

Chắc mày cũng cô đơn lắm phải không?

Nàng thầm nói với nó: rõ ràng là kết tinh của trí tuệ, lại bị truyền bá một cách ngu muội vô căn cứ, lịch sử ghi lại thì gọi là thiên thư, phương tiện phòng ngự bị coi là phép thuật, mày tồn tại không đúng với chức năng công dụng, chắc mày cũng cô đơn lắm phải không?

Nghĩ đến điều này, Sở Ngọc không nhịn được mà bật cười. Nàng rất muốn nói với Thiên Như Kính: Này, tiểu tử! Cái mà ngươi gọi là thiên thư, chẳng qua chỉ là ghi chép lịch sử mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.