“Trong đầu bọn Tây Liêu mọi rợ đang nghĩ gì vậy? Nếu hai tháng trước đánh tới không phải được hơn sao? Hiện tại trong tộc ôn dịch đã khống chế được, chúng ta đâu còn sợ chúng nữa?” Tác Nhĩ Hỗ hỏi Ngạc Tất.
“Nếu đánh vào lỡ quân Tây Liêu cũng nhiễm ôn dịch thì hai bên khỏi ai đánh luôn.” Na Hào Lặc vừa lúc nghe thấy, thay Ngạc Tất đáp lời, “Hiện tại chúng ta vừa khôi phục nguyên khí, Gia Luật Thiết Uy kia nhất định là không muốn chúng ta sống yên ổn. Chờ kết quả của Trát Lý đi rồi tính tiếp.”
“Phượng lão đệ, có nghĩ ra biện pháp nào không?” Gia Nạp tủm tỉm đi đến bên người Phượng Thiên Tường đang chuyên chú nghiên cứu bản đồ, thì thầm hỏi, “Tối qua Na Hào Lặc xảy ra chuyện gì, hai người cãi nhau sao? Ta xem hắn hôm nay bộ dáng không được tự nhiên nga!”
Phượng Thiên Tường mỉm cười, tặng Gia Nạp một ánh mắt “không có chuyện gì pháp sinh cả”, rồi dùng thanh âm tất cả mọi người cùng nghe được mà nói.
“Theo Kỳ Nam Lĩnh xuất phát, qua khỏi cốc quan là đã ngoài lãnh thổ Tây Liêu. Lấy tốc độ của năm vạn quân tính ra, nhiều nhất ba ngày là có thể đến Long Hổ pha (pha = sườn núi). Nếu ta đoán đúng, tộc nhân Đảng Hạng bát bộ có thể ra chiến trường con số không quá sáu vạn, hơn nữa phần lớn là mới lành bệnh chưa được bao lâu, tình thế không phải là khả quan lắm.”
Phượng Thiên Tường vừa nói xong, Trát Lý Đặc Lặc đã hừng hực chạy tới.
“Na Lặc, các tộc lão vừa tính xong, trong tộc có ba vạn lão nhân, năm vạn nữ nhi, bốn vạn tiểu hài tử, còn có năm nghìn người đang bệnh, tổng cộng có thể ra trận khoảng bốn vạn năm nghìn người.”
Đại chiến sắp tới, Na Hào Lặc cũng dẹp ân oán cá nhân sang một bên, ngồi nghe Phượng Thiên Tường trình bày ý tưởng chiến pháp. Hắn biết rõ sách lược của hồ ly kia cao minh hơn mình nhiều, cũng có thể giảm bớt thương vong của tộc nhân. Về phần hắn làm cái chuyện đáng ghét kia với mình, trước hết khoan hãy so đo.
Dù sao so với sinh tử tồn vong của tộc nhân, ân oán cá nhân của hắn không đáng là gì, tựa như bụi cỏ so với thảo nguyên, râu ria không đáng kể, không phải sao?
Vốn hết thảy kế hoạch đều hoàn hảo, nhưng cố tình đến xế chiều lại có một thiên đại biến cố —-
Thiên triều Duệ Tông thoái vị, đem ngôi cữu ngũ chí tôn truyền cho Thái tử Thường Hi. Vốn chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chiến sự, nhưng vị Vũ Tông bệ hạ văn võ song toàn kia, cư nhiên lại phái lão hữu thừa tướng ngày đêm mang kim bài đến hạ lệnh, nói cái gì tân quân mới đăng cơ, không muốn biên cương Thiên triều xảy ra thảm họa chiến tranh, lệnh Phượng Thiên Tường rút tam doanh về.
Về tiên đế Duệ Tông, Na Hào Lặc cũng nghe qua ít nhiều tin đồn, hình như danh tiếng cũng không tốt gì cho lắm. Hắn là thừa dịp cháu trai duy nhất của mình, Lang Gia Vương Long Thiên Vũ đang đến Hoài Tây phủ cứu nạn thiên tai, ở kinh thành thí huynh đoạt vị, còn chiếm luôn một phi tử của Minh Tông hoàng đế. Sau khi giang sơn mỹ nhân đều đã vào tay, hắn lấy danh nghĩa hoàng đế biếm cháu trai vừa nghe tin chạy về đến hoàng lăng giữ đạo hiếu. Mà Long Thiên Vũ cho đến tận giờ vẫn không có chút tin tức, xem ra vị tiểu vương gia mười lăm tuổi năm đó đã sớm bị hoàng đế âm thầm hạ lệnh thủ tiêu.
Biết thì biết thế, Na Hào Lặc cũng không bận tâm nhiều. Hắn lo lắng cho chiến sự với Tây Liêu nhiều hơn. Đúng như Phượng Thiên Tường nói, tộc nhân bệnh nặng mới khỏi, tình thế không được tốt lắm, nếu không có kiêu kỵ, phiêu kỵ, tuấn kỵ tam doanh của Phượng Thiên Tường hỗ trợ, chỉ sợ cho dù thắng cũng phải rất gian nan. Lại nghe Phượng Thiên Tường và Thiên triều hữu thừa tướng mật đàm cả một buổi tối, lo lắng càng thêm nặng.
Hán nhân là thần tử, cho dù hoàng đế có gọi hắn đi chết hắn cũng sẽ không nói chữ “không”, nếu Thiên triều hoàng đế….
“Này, Na Lặc.” Mới vừa nghĩ vậy, thanh âm Phượng hồ ly đã kề bên tai, “Đang suy nghĩ gì vậy? Hay là nhớ ta?”
Còn nói giỡn? Na Hào Lặc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Hoàng đế của ngươi không phải không cho phép các ngươi xuất chiến sao? Ngươi còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ không sợ bị chặt đầu?”
Nói tới nói lui, hắn cũng biết Hán nhân hồ ly sẽ không bỏ mặc Đảng Hạng bát bộ mà. Không phải vì gì khác, ít nhất, thất bộ trưởng lão đều là bằng hữu của hắn, chỉ cần điểm này, Phượng hồ ly chắc chắn sẽ hết sức hỗ trợ. Nhưng là, cảm kích tâm ý của hắn là một chuyện, hắn làm ra chuyện kia với mình lại là chuyện khác.
Nhắc tới hai chữ “hoàng đế”, ánh mắt Phượng Thiên Tường lập tức nghiêm túc, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ cười cợt. Tốc độ biến hóa nhanh như vậy, cơ hồ khiến người ta nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
“Bệ hạ chỉ nói nghiêm cấm Hổ Dực quân xuất chiến, chứ không có nói rõ Phượng Thiên Tường ta không được đến Đảng Hạng bát bộ làm quân sư a!” Phượng Thiên Tường tiến lên từng bước, đôi con ngươi hoa đào nhìn chằm chằm vào Na Hào Lặc, “Dù sao ta cũng đã quyết định, trận này ta muốn cùng ngươi đánh. Na-Lặc-của-ta.”
Vẫn là cái loại ngữ khí khiến người ta nghe xong mặt đỏ tim đập, bốn chữ cuối đó là ghé sát vào tai Na Hào Lặc mà nói. Na Hào Lặc chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, vội vàng lui từng bước. Hắn cũng không có mặt dày như Phượng hồ ly, may mắn hiện tại trong ưng trướng không có người thứ ba, chứ không để bị người khác thấy, hắn phiền toái lớn rồi.
Nhìn Na Hào Lặc da mặt mỏng không biết phản ứng ra sao, Phượng Thiên Tường lần thứ một ngàn lẻ một đùa giỡn người thương thành công, nở cụ cười thứ một ngàn lẻ một, trong lòng ấm áp dễ chịu, khoan khoái vô cùng. Nếu… có thể như thế cả đời, cùng nhau ung dung tự tại thì hay biết mấy.
Phượng Thiên Tường cười dài, thưởng thức bộ dạng quẫn bách của Đảng Hạng bát bộ tộc trưởng, trong lòng thầm thở dài, được như thế cả đời cũng tốt.
“Lần này lãnh binh là Dã Lợi Nhân Vinh.” Phượng Thiên Tường nói, “Người này tác chiến quả cảm, nhưng lấy tài trí mà xét, lẫn không xứng là thống soái. Xem ra Gia Luật Thiết Uy là phái hắn đi trước dò xét thực hư, vì thế, trận này chúng ta nhất định phải thắng. Có vậy mới tuyệt diệt được ý niệm thâu tóm Đảng Hạng của Tây Liêu.”
Tám người nhìn nhau một chút, Na Hào Lặc thay mặt tám thống lĩnh của Đảng Hạng bát bộ cầm tín vật tượng trưng cho quyền lực tối cao của Đảng Hạng bát bộ – khối nguyệt ngọc khắc hình bông lúa, trao cho Phượng Thiên Tường.
“Phượng Thiên Tường, lần này toàn bộ Đảng Hạng bát bộ chúng ta nghe theo ngươi sắp xếp.” Bát bộ tộc trưởng trịnh trọng nói.
Biết điều này tượng trưng cho sự tín nhiệm của các vị huynh trưởng cùng người thương đối với mình, Phượng Thiên Tường nghiêm túc đứng lên, đón nhận nguyệt thạch.
“Ta Phượng Thiên Tường, thề lần này sẽ đem hết khả năng có thể để bảo hộ Đảng Hạng bát bộ bình an.”
“Được rôi được rồi, Phượng lão đệ, mới sáng sớm cũng không cần bày ra bộ dáng phải cắt cổ thế đâu. Trước tiên nói về đối sách đi đã.” Trát Lý Đặc Lặc vỗ vỗ vai hắn, “Quan tiên phong của Dã Lợi Nhân Vinh là Cách Tễ đã dẫn một vạn nhân mã đi trước, tối nay sẽ đến Long Hổ pha.”
“Long Hổ pha bên trái là Giao Long sơn, bên phải là Mãnh Hổ lâm, cho nên mới được gọi là “Long Hổ pha”. Trát Lý lão ca, ngươi lĩnh hai ngàn nhân mã đến Giao Long sơn mai phục, trước cứ để quân Cách Tễ đi qua, đừng tấn công. Đợi cho phía nam nổi lửa, liền lập tức dẫn binh phóng hỏa lương thảo quân nhu.” Lúc Phượng Thiên Tường truyền lệnh, mặt mày đều mang theo vẻ uy nghiêm, ngạo thị thiên hạ, khiến người không thể không tuân theo, “Nhớ kỹ, không được quá trễ cũng không được quá sớm.”
Trát Lý Đặc Lặc rùng mình một cái, “Đã biết.” Phượng lão đệ bộ dáng hảo, nhưng khi nghiêm túc thì thật có điểm khiến người sợ hãi.
“Gia Nạp lão ca, ngươi lĩnh hai ngàn nhân mã đến sơn cốc sau Mãnh Hổ lâm mai phục, cũng đợi cho phía nam nổi lửa thì khởi binh, hướng kho lương thảo gần mãnh hổ lâm phóng hỏa. Ngạc Tất lão ca, ngươi lĩnh một ngàn nhân mã, chuẩn bị lân tiêu này nọ dùng để phóng hỏa lệnh, ở hai bên sườn núi chờ, ước chừng canh một địch binh sẽ đến, có thể đốt lửa.” Vẫn là khí thế bức người hỏi, “Hai vị huynh trưởng đã rõ?”
Gia Nạp cùng Ngạc Tất thoáng trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy được sự kính sợ trong mắt đối phương. “Đã rõ.”
“Tác Nhĩ lão ca, ngươi đánh đầu, không được thắng chỉ được thua, đem quân dụ vào Mãnh Hổ lâm. Na Lặc, ngươi dẫn quân đóng dưới chân núi Giao Long, quân địch đến thì bỏ trại mà đi, chờ đến lúc hỏa lệnh nổi lên, tức khắc quay về đánh lén.” Phượng Thiên Tường nhìn thẳng hai người, “Nhớ theo kế hoạch mà làm, chớ có sai.”
Na Hào Lặc nói biết, lập tức chỉnh đốn đội hình rồi xuất phát.
“Những người còn lại giữ ba ngàn nhân mã, làm hậu phương, ở bộ lạc đợi lệnh.” Đôi con ngươi hoa đào mang theo một loại uy nghi kích dương thiên hạ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trận Long Hổ pha, Đảng Hạng bát bộ toàn thắng. Gió to cả đêm là thiên thời cực tốt cho hỏa trận, năm nghìn binh mã của Cách Tễ cơ hồ toàn quân bị diệt, chỉ có hắn cùng một vài người chạy thoát. Nhưng Phượng Thiên Tường cũng đã lường trước, cho dù hắn có về được chỗ Dã Lợi Nhân Vinh cũng sẽ không tránh khỏi hình phạt.
“Phượng lão đệ….” Cách đó không xa truyền tới tiếng các huynh trưởng đắc thắng trở về gọi hắn, nhưng Phượng Thiên Tường không muốn nhúc nhích, cũng không muốn mở miệng đáp lại.
“Phượng hồ ly!” Một tiếng này lại gần bên tai, Na Hào Lặc đã tìm được Phượng Thiên Tường trước những người khác, “Sao ngươi lại ở trong Hổ trướng?”
“Phượng lão đệ, lẽ ra ngươi nên đến Long Hổ pha cùng chúng ta, bộ dáng cầu xin của Cách Tễ trông rất tếu.” Thất bộ trưởng lão theo tiếng đồng loạt chạy đến, cười đắc ý. “Ngươi không thấy được thật đáng tiếc.”
“Tiểu đệ còn phải ở lại bộc tộc trấn thủ, vạn nhất các vị lão ca không nghe hiệu lệnh còn có thể bổ cứu.” Phượng Thiên Tường trưng ra bộ mặt tươi cười vô tội, nói đùa với các huynh trưởng Đảng Hạng.
Na Hào Lặc cũng không dễ bị lừa như thất bộ trưởng lão, ánh mắt căng thẳng, phát hiện Phượng Thiên Tường có chút khác thường. Hắn lập tức vừa túm vừa đạp, đuổi bảy người họ về nghỉ ngơi.
“Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, về ngủ trước đi.”
“Mới vừa đánh xong Tây Liêu mọi rợ thật cao hứng, đại gia tinh thần phấn chấn, ai mệt chứ?” Thật bộ trưởng lão trợn tròn mắt, không cam lòng.
“Ngươi không nhìn ra bộ dáng Phượng hồ ly có chút kỳ là sao?” Na Hào Lặc rơi vào đường cùng đành phải túm lấy Trát Lý Đặc Lặc, thì thầm vào tai hắn.
Trát Lý Đặc Lặc hiểu ý, nháy mắt với sáu người kia, mọi người mới tâm không cam tình không nguyện trở về bộ lạc mình.
Ra khỏi Hổ trướng, Gia Nạp khó hiểu hỏi.
“Trát Lý, vừa rồi ngươi có ý gì?”
Trát Lý Đặc Lặc cười hề hề như kẻ trộm.
“Na Lặc muốn cùng Phượng lão đệ một mình “tâm sự”. Chúng ta râu ria cản đường, dĩ nhiên phải phủi đi rồi!” Hai chữ tâm sự được nhấn mạnh đặc biệt, nghe ra cực kỳ ám muội.
Na Lặc chết tiệt, sớm biết ngươi thích Phượng lão đệ rồi, không cần dùng cớ qua loa che mắt ta. Trát Lý Đặc Lặc trong lòng mắng thầm.
“Uy, Phượng hồ ly, ngươi không sao chứ?” Na Hào Lặc bất an hỏi han, “Không phải hoàng đế các ngươi lại làm khó ngươi nữa chứ?”
Nếu đã bị hắn nhìn thấu thì cũng không cần phải tiếp tục diễn trò, Phượng Thiên Tường thu hồi khuôn mặt tươi cười, mệt mỏi rả rời nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết ta có chuyện? Ta rất tốt, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Mới là lạ!” Na Hào Lặc bước đến chặn trước mặt Phượng Thiên Tường, nghiến răng tức giận, đôi mắt hổ hừng hực lửa, “Có việc thì nói ra đi! Ta không đáng để ngươi tin tưởng sao?!”
Phượng Thiên Tường nhìn Na Hào Lặc nổi trận lôi đình, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên. Trong đôi mắt trợn to hung hăng đó, Phượng Thiên Tường đọc ra được tình ý, quan tâm, yêu thương cùng trìu mến.
Kỳ thật Na Hào Lặc không phát giác, hắn đã sớm yêu Phượng Thiên Tường rồi. Hoặc có thể là nói, hắn đã phát hiện, nhưng tự lừa mình dối người không chịu thừa nhận. Phượng Thiên Tường cũng đã sớm thông qua ngôn hành cử chỉ của hắn mà đoán được. Tối nay chẳng qua nhiệm chứng lại một lần nữa thôi.
Cho hắn thêm chút thời gian nữa đi. Phượng Thiên Tường không buộc hắn phải nói rõ coi lòng, chỉ là giống như hai lần trước, ôm lấy thắt lưng rắn chắc cường tráng của Na Hào Lặc. Bởi thấp hơn Na Hào Lặc nửa cái đầu, Phượng Thiên Tường có thể cực kỳ tự nhiên gối đầu lên bả vai người trong lòng.
“Na Lặc, không nên hỏi. Biết được càng ít ngươi càng an toàn.” Thanh âm Phượng Thiên Tường có chút mơ hồ, “Nếu chuyện của ta tiết lộ ra ngoài, không chỉ ngươi gặp nguy hiểm, ngay cả Đảng Hạng bát bộ cũng sẽ vướng vào đại tai kiếp.”
Na Hào Lặc cũng thở dài, không truy vấn nữa. Thân hình mảnh khảnh đang ôm lấy na hào lặc luôn rung rẩy, thậm chí run rẩy rất nhiều, như đang phải cố gắng ẩn nhẫn một điều gì. Tuy rằng rất giận hắn đã làm ra chuyện đó, nhưng vẫn nhịn không được vì hắn đau lòng.
Đến tột cùng là cái gì khiến hắn trở nên như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Phượng Thiên Tường lại nhẹ nhàng buông tay, không ôm ấp nữa, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy hắn ra, “Được rồi, vầy là đủ. Nếu còn tiếp tục, ta không biết lại sẽ làm ra chuyện gì. Ta không muốn ngươi giận ta, Na Lặc.”
Na Hào Lặc mất một hồi lâu mới hiểu được, “chuyện gì” mà Phượng Thiên Tường ám chỉ là cái chuyện gì, đỏ mặt hừ một tiếng, để mặt Phượng Thiên Tường rời đi. Phượng hồ ly đáng ghét này!
Phượng Thiên Tường đi đến liêm trướng, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, dùng ngữ khí như lúc thề bảo hộ Đảng Hạng bát bộ bình an, trịnh trọng nói, “Ngươi chỉ cần biết ta thích ngươi là đủ rồi.”
Dứt lời, thản nhiên cười, trong đôi mắt là ôn nhu như nước, thâm tình vô hạn.
Quân tiên phong của Cách Tể bại trận ở Long Hổ pha đã mấy ngày, Dã Lơi Nhân Vinh vẫn chưa có chút động tĩnh. Đảng Hạng tộc nhân không khỏi xôn xao hẳn lên, Phượng Thiên Tường vẫn là nhàn nhã hớp chung rượu, “Na Lặc, ngươi chuẩn bị hòa đàm đi.”
Không cần biết thắng thua, trước cứ ầm ĩ đòi hòa đàm để giảm nhuệ khí đối phương, chiêu “hòa đàm” này từ quân đến thần Tây Liêu đều rất tinh thông a. Đầu ngón tay trắng ngọc vuốt ve chén rượu, Phượng Thiên Tường đem ý trào phúng ẩn giấu hoàn mỹ sau nụ cười.
Thật là để hắn nói trúng rồi, nửa tháng sau trận Long Hổ pha, Dã Lợi Nhân Vinh phá người đưa thiếp, mong muốn hòa đàm. Nguyên bản thất bộ trưởng lão cùng Tây Liêu oán hận chất chứa quá sâu, muốn “trước cứ đến tìm chúng tính sổ”, nhưng Phượng Thiên Tường làm việc luôn suy tính thấu đáo trước sau ngăn họ lại.
Thứ nhất, Phượng hồ ly bình sinh sẽ không để đối phương nắm lấy nhược điểm mà cắn lại, thứ hai, hắn cũng muốn thật sự hòa đào, mong muốn trừ bỏ thảm họa chiến tranh. Trước cứ lui một bước, tuy không biết có thể hòa đàm thành công không, nhưng cứ dọa gã Dã Lợi Nhân Vinh khoát lác bảo trong trăm ngày diệt được Đảng Hạng Bát Bộ kia một chút cũng tốt.
Vì thế, Phượng Thiên Tường cùng Na Hào Lặc trở thành đại diện Đảng Hạng đến quân doanh Tây Liêu cách Long Hổ pha năm mươi dặm để hòa đàm. Trước khi đi, Phượng Thiên Tường đã vạch ra phương án chặt chẽ để thất bộ trưởng lão tiếp ứng kịp lúc, phòng ngừa tai họa.
Na Hào Lặc trong lòng vẫn không thoải mái, sau một lúc nhịn không được nói.
“Phượng hồ ly, kỳ thực ngươi không cần cùng ta mạo hiểm vậy.” Hắn nói, “Ta nguyên bản cũng đã muốn thử hòa đàm. Ngươi là Hán nhân, không nhất thiết phải vì Đảng Hạng mà dính lấy phiền toái.” Mặc dù rất cảm kích phần tâm ý này của Phượng Thiên Tường.
“Ta làm vậy không chỉ vì Đảng Hạng, mà còn là vì ngươi nha, Na-Lặc-của-ta.”
Na Hào Lặc không thèm nói nữa. Xem ra gần đây trò chơi mới của Hán nhân hồ ly này là đùa giỡn hắn. Nhưng… chỉ là đùa thôi có cần phải diễn nhập tâm vậy không? Hơn nữa cẩn thận hồi tưởng lại, mặc dù nửa năm qua ngoại trừ khi đấu khẩu bị thiệt, còn lại Phượng Thiên Tường cơ hồ đều làm theo hắn, có thể nói là cưng chìu hắn, dĩ nhiên trừ bỏ chuyện đêm đó ra!
Chẳng lẽ hồ ly kia thật sự…. Rồi loại cảm giác của mình đối với hắn lại là gì? Cái loại cảm giác mà không thấy thì nhớ, gặp rồi cũng nhớ, dù nhìn hay chỉ nghĩ đến hắn thôi cũng đủ để mặt đỏ tim đập loạn….
Trong lúc Na Hào Lặc còn đang thất thần, doanh binh Tây Liêu đã hiện ra trước mắt. Đảng Hạng bát bộ vội vàng chấn chỉnh tinh thần, chuẩn bị ứng đối cửa ải khó khăn. Nhưng tinh thần dù đã ổn, tâm tình vẫn mạc danh kỳ diệu mà nôn nóng hẳn lên.
Lúc giảng hòa không thể mang theo binh khí vào doanh trướng đối phương, đây là phongtục của Tây Liêu và Đảng Hạng. Vì thế Na Hào Lặc cũng không có ý kiến gì khi binh lính Tây Liêu lấy loan đao của hắn, còn Phượng Thiên Tường, vì kiếm của hắn là nhuyễn kiếm, quấn quanh thắt lưng, mũi kiếm chuôi kiếm hợp lại hệt như đai lưng, mà tua kiếm hồng tuệ nhìn như trang sức bình thường, thành ra quang minh chính đại mà mang kiếm tiến vào soái trướng của Dã Lợi Nhân Vinh.
Dã Lợi Nhân Vinh vừa thấy Phượng Thiên Tường, mày lập tức nhăn lại thành một đoàn.
“Phượng tướng quân, sao ngài lại ở đây? Chẳng phải ngài là tướng quân của Thiên triều sao?”
Phượng Thiên Tường ôn hòa trả lời hắn. “Dã Lợi tướng quân không ngại hỏi một chút Đảng Hạng bát bộ tộc trưởng, nếu hắn nói Phượng mỗ ta không có tư cách đứng chỗ này, ta lập tức rời đi, tuyệt không dong dài.”
Na Hào Lặc trong lòng lo lắng. Hắn biết Phượng Thiên Tường nói vậy là vì suy nghĩ cho danh dự của Đảng Hạng bát bộ. Tuy ngoài mặt Na Hào Lặc là thần tử Thiên triều, nhưng Phượng hồ ly biết hắn hận nhất quỳ gối xưng thần với người Hán, cho nên mới dùng loại lý do này để thoái thác, chứ không nói “Na Hào Lặc cũng là Tùng Mạc quận vương do Thiên triều sắc phong.”
Tiên cơ đã mất, sắc mặt Dã Lợi Nhân Vinh nhất thời đen một nửa, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì tác phong, mời hai người nhập tọa, chính là vẫn cứ nói năng dong dài có lệ, không chịu nhập chính đề.
Na Hào Lặc mấy lần giận dữ muốn bỏ về, nhưng bị Phượng Thiên Tường bất động thanh sắc giữ lại. Phượng Thiên Tường vẫn là khí định thần nhàn, đôi con ngươi hoa đào hiện ra nét thâm thúy như đã hiểu hết mọi chuyện.
Na Lặc của ta, ngươi như thế nào lại không nghĩ đến, hiện tại ngươi có thể bình an rời đi sao? Bất quá, Na Hào Lặc bình thường cũng không phải thiếu kiên nhẫn đến vậy, hôm nay vì sao cứ nôn nóng bất an? Chuyện gì đã ảnh hưởng tâm trạng hắn? Phượng Thiên Tường nhất tâm nhị dụng (cùng 1 lúc lo 2 chuyện), vừa phân tích tình huống vừa đối đáp ứng phó Dã Lợi Nhân Vinh. Cũng may hắn giỏi hoa ngôn xảo ngữ mới làm cho không khí không quá căng thẳng.
Dã Lợi Nhân Vinh xem canh giờ, liền hạ lệnh bày yến tiệc. Không lâu sau, có một thân binh cao to tiến đến hỏi.
“Tướng quân, bệ hạ từng có lệnh trong quân cấm rượu. Bất quá hôm nay… có thượng rượu không ạ?”
Dã Lợi nhân Vinh do dự một chút, nói.
“Thượng rượu, còn phải là loại rượu tốt nhất.”
Vốn là một đoạn hỏi đáp cực kỳ bình thường, Dã Lợi Nhân Vinh do dự cũng rất hợp tình hợp lý. Nhưng Phượng Thiên Tường lại chú ý sau khi nghe xong câu kia, ánh mắt của gã thân binh hơi biến đổi, mặc dù rất nhỏ. Lại nhìn kỹ bộ dáng tên thân binh phụng rượu, cảm thấy đã có đáp án.
Ai, tâm ý hòa đàm lần này chỉ sợ là uổng phí rồi. Phượng Thiên Tường bất đắc dĩ thở dài, nhìn sang thấy Na Hào Lặc đã nâng chén đến bên môi nhưng không uống, trong mắt ý nghi ngờ rất đậm.
Trực giác của Na Lặc cũng là ở thời khắc mấu chốt mới có thể hoàn toàn phát huy. Phượng Thiên Tường cảm thấy không biết nên khóc hay cười mà bình luận một câu.
Dã Lợi Nhân Vinh thấy Na Hào Lặc nâng chén nhưng không uống, muốn thúc giục cũng không được, bộ dáng giương mắt nhìn nhưng không biết phải làm sao kia tăng thêm cho Phượng Thiên Tường không ít lạc thú.
Thấy có tiếp tục hao hơi tổn sức ở lại cũng là uổng phí, Phượng Thiên Tường nhãn châu lay động, đã nghĩ ra được kế thoát thân. Quan sát nãy giờ cũng đã thấu hiểm yếu điểm của soái trướng này, chỉ còn thiếu mộ cái thời cơ thôi.
Hiện tại Dã Lợi Nhân Vinh cũng thiếu kiên nhẫn, vừa lúc làm khó dễ.
Chủ ý đã định, Phượng Thiên Tường trước nháy mắt bảo Na Hào Lặc đặt chén rượu xuống, tiếp đó hắn đứng dậy, nâng chén rượu của Na Hào Lặc lên, hướng về phía chủ tọa, vừa đi vừa nói.
“Tạ Dã Lợi Tướng Quân đã ưu ái, Phượng mỗ kính ngài một ly được chứ? Tại hạ xin uống trước.”
Dã Lợi Nhân Vinh sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyện lại hồng, thực sự là kinh sợ không ít. Vừa rồi vì muốn hai người không nghi ngờ, hắn cùng bọn họ đều dùng chung rượu độc như nhau, giờ bảo hắn uống cùng lúc, thật sự không được a, nghe Phượng Thiên Tường nói muốn uống trước mới thoáng yên lòng.
Phượng Thiên Tường chờ chính là giờ khắc này. Ngay một sát na Dã Lợi Nhân Vinh buông lỏng cảnh giác, Phượng Thiên Tường liền ra tay như điện, chế trụ mạch môn của hắn. Na Hào Lặc cũng rất ăn ý đánh gục mấy tên thủ vệ trong trướng, động tác cực kỳ mau lẹ, tình thế đã nằm trong sự khống chế của hai người.
“Thỉnh các vị chớ ồn ào.” Phượng Thiên Tường tháo nhuyễn kiếm bên hông xuống, kề sát cổ Dã Lợi Nhân Vinh, dùng biểu tình tươi cười vô hại mà uy hiếp. “Nếu không….”
“Ngươi muốn thế nào?” Dã Lợi Nhân Vinh quả thực nuốt không trôi cơn tức này, hắn cũng coi như là lão tướng chốn sa trường, cư nhiên lại bại trong tay một tiểu quỷ mặt đẹp còn hơn con gái!
“Dã Lợi tướng quân cũng biết lúc này nên làm gì nói gì mà, đúng không?” Má lún đồng tiền càng hiện ra tươi đẹp, quả thật là xuân quang xán lạn mà.
Có điều, Dã Lợi Nhân Vinh lại cảm thấy nụ cười kia như của yêu ma quỷ quái chốn địa ngục, ma quỷ đang hướng hắn ngoắc tay thăm hỏi, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Người đầu, ra lệnh tam quân nhường đường, bản tướng quân muốn đích thân đưa Phượng tướng quân cùng Na Hào Lặc thủ lĩnh một đoạn đường.” Hắn cũng không ngốc, lập tức lớn tiếng nói.
Phượng Thiên Tường vận dụng nội lực, đem những lời này truyền càng xa hơn, đồng thời thu nhuyễn kiếm lại quấn bên hông. Chỉ một chốc sau liền có người đến nâng liêm trướng, đem loan đao trả lại cho Na Hào Lặc.
Sự cố vừa rồi diễn ra nhanh tựa chớp, cũng không gây ra tiếng động ầm ĩ, quan trọng nhất, Phượng Thiên Tường vốn mang dung mạo đoạt mục thiên hạ, thập phần vô hại, thành ra binh lính Tây Liêu thấy chủ soái tự mình nắm tay dắt Phượng Thiên Tường đi cũng không ai nghi ngờ gì.
Dã Lợi Nhân Vinh có khổ cũng chỉ đành nuốt hết vào bụng, nếu hắn mở miệng cầu viện, chỉ sợ sẽ bị Phượng Thiên Tường xử ngay tại chỗ. Chính là đột nhiên ở một góc ít người để ý trong quân doanh, có người hướng hắn ra hiệu, hắn lập tức như được đại xá, không còn hoảng sợ như vừa rồi nữa.
Thật là, trong doanh còn có cao thủ tọa trấn, vừa rồi sao mình lại quên mất chứ?
Hắn thả lỏng người, Phượng Thiên Tường dựa theo mạch môn của hắn liền cảm giác được. Lập tức nhìn lại, một gã hắc y nhân đã phi thân đến đây, chưởng thế tựa như chim ưng vồ mồi, nhắm thẳng vào Na Hào Lặc, tuy nhiên tiếng gió tạo ra lại rất nhỏ, hiển nhiên là tuyệt đại cao thủ.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Phượng Thiên Tường lập tức đẩy Dã Lợi Nhân Vinh sang cho Na Hào Lặc chế trụ, bản thân hắn thì tiến lên một bước, dốc hết nội lực, dùng công phu “tá lực dụng lực, hoàn chi vu quân” (mượn lực của đối phương, thuận thế phản đòn) đẩy chưởng lực trở về.
Tuy nhiên, công phu này nhiều nhất cũng chỉ có thể đẩy ngược tám phần lực đạo, bản thân Phượng Thiên Tường cũng phải chịu hai phần, tay phải đau nhức, từ ngón tay đến cổ tay, khủy tay đều nhức không chịu nổi, hít mạnh một hơi, lui lại mấy bước. Na Hào Lặc một tay chế trụ Dã Lợi Nhân Vinh, một tay đỡ lấy Phượng Thiên Tường, để hắn tựa vào người mình.
Hắc y nhân kia khựng lại, chăm chú nhìn vào dung mạo Phượng Thiên Tường, tựa như gặp quỷ, lùi về sau mấy bước, hai mắt trợn trừng, thần sắc như có điều không thể tin nổi.
Hắn lẩm bẩm mấy câu “Chuyện này không có khả năng”, “Này tuyệt đối không có khả năng” rồi thả người bay đi, biến mất không còn bóng dáng.