“Vũ đệ, ngươi vẫn không chịu tha thứ cho thẩm nương sao?” Long Thường Hi cầm một quân cờ đen, hạ xuống bàn cờ.
“Một người phải bảo hộ thứ cả đời này mình yêu nhất, hiển nhiên phải hy sinh thứ mình không yêu rồi.” Phượng Thiên Tường mỉm cười, đặt xuống một quân trắng, “Đạo lý này từ lúc tám tuổi vi thần đã học được.”
“Thái y nói, bệnh của thẩm nương tùy thời có thể chuyển biến xấu.” Long Thường Hi cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Vũ đệ, nếu ván này trẫm thắng….”
“Thánh thượng nhìn xem, quân đen đã hết đường đi rồi.” Phượng Thiên Tường văn nhã cười, “Đại cục đã định.”
Mấy ngày nay, trực tiếp, ám chỉ, mềm mại, cứng rắn, mọi chiêu thức hắn đều đã đem ra dùng hết, vẫn không được đến một cái gật đầu của đường đệ. Thậm chí hôm qua hắn còn đem một quyển “Bình di sách” (kế sách bình loạn man di) đưa cho Phượng Thiên Tường, thẳng thắn uy hiếp hắn —-
“Phượng ái khanh, đây là kế sách Binh Bộ thị lang mới đưa lên. Trẫm thấy người này văn phong hàm súc bất phàm, không biết đem người này phái đi làm phó đô đốc dưới trướng Phượng ái khanh được không?” Mới là lạ! Trong triều làm gì còn giữ lại mấy gã cổ hủ thế này, chỉ là hắn ngự bút bịa đặt thôi.
Phượng Thiên Tường tiếp nhận thư quyển, đối với mấy câu “di địch hoang man, phất tu dĩ nghĩa” này nọ mà nhíu mày.
“Đây là sĩ tử Thiên Triều theo tư duy của Khổng Mạnh (Khổng Tử vs Mạnh Tử) đây sao? Thánh thượng cứ việc yên tâm, nếu ngài phải người này tới chỗ vi thần, vi thần đảm bảo trong một năm giáo huấn hắn thoát thai hoán cốt, sẽ cảm thấy việc đã từng viết ra sách này mà xấu hổ không thôi.”
Đôi con ngươi hoa đào hiện lên rõ ràng bốn chữ “ta biết tất cả”. Hai huynh đệ từ nhỏ chơi chung đến lớn, hắn có mánh khóe gì Phượng Thiên Tường rõ hơn ai hết. Long Thường Hi mà lại đi giữ loại nho sĩ cổ hủ này trong triều? Nếu thật thì đúng là chuyện lạ trong thiên hạ a.
Hồi tưởng lại chuyện đó, Vũ Tông không khỏi nhíu mày. Người như vậy, thân phận như vậy, lại tài hoa như vậy, rất xuất sắc, nhưng cũng rất nguy hiểm. Long Thường Hi sai người thu thập bàn cờ, vẻ mặt nguy hiểm nhìn chằm chằm đường đệ mình.
“Vũ đệ, chẳng lẽ ngươi không chút lo lắng rằng trẫm sẽ giết ngươi sao?”
“Có câu lòng người khó dò, cho dù hiện tại ta an phận làm thần tử, ngươi cũng sẽ lo đến một lúc nào đó ta sinh tâm muốn khỏi binh tranh quyền đoạt vị. Tương lai phát sinh chuyện gì không ai nói trước được, cũng không khẳng định được. Dưới góc độ của một bậc quốc quân mà nói, cho dù Thánh Thượng có áp dụng kế sách diệt trừ hậu họa thì cũng không có gì sai.” Phượng Thiên Tường dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt đàm luận chuyện sinh tử của chính mình, biểu tình trên mặt vẫn là cười cợt an nhàn.
Long Thường Hi im lặng, không phản bác gì.
“Thánh thượng, vi thần vào kinh lâu ngày, lo lắng không biết sự vụ ở Đô Hộ phủ….” Phượng Thiên Tường đang nói, thống lĩnh cấm vệ quân họ Đoan Mộc lại vội vã chạy tới, run rẫy nói.
“Thánh thượng, trong cung báo lại, Thái phi nương nương vừa mới dĩ kinh tiên quy (giống như cưỡi hạc về trời)!”
“Cái gì?” Hoàng đế trẻ tuổi không khỏi chấn kinh.
Phượng Thiên Tường dù không mở miệng, nhưng đôi con ngươi hoa đào trong nháy mắt co rút lại.
“Lúc sáng không phải vẫn còn tốt sao?” Long Thường Hi vội vã ra lệnh, “Người đâu, khỏi giá hồi cung!”
Phượng Thiên Tường tao nhã cúi đầu, không để người khác thấy rõ mắt mình, cung kính nói.
“Thánh thượng, đi cẩn thận.”
Long Thường Hi đi rồi, Phượng Thiên Tường mới ngẩng đầu lên. Gương mặt xinh đẹp tựa phù dung mùa xuân giờ không một tia huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy. Hắn miễn cưỡng di động thân mình, bước chân lảo đảo, không hề giống một tráng niên đang tuổi xuân thì, mà hệt như một lão nhân cước bộ gian nan.
Cố gắng chống đỡ bước chân loạng choạng, trong đầu một mảnh mờ mịt mông lung. Phượng Thiên Tường cắn răng trở về phòng, ngồi phịch xuống, giao phó toàn bộ sức nặng cho chiếc ghế bành. Hắn ngẩng cao đầu, tâm trí trống rỗng, ánh mắt tản mạn vô thần, nhìn chằm chằm vào xà nhà mạ vàng chạm khắc hình rồng, mạnh mẽ ngăn không cho hơi nước trong mắt tụ lại thành hình.
Nhưng hình như hiệu quả không được là bao. Bởi vì, nói cho cùng, hắn vẫn là —- đau lòng.
“Na Lặc?” Đây là lần thứ tư trong buổi sáng này, Trát Lý Đặc Lặc huơ huơ tay trước mặt Na Hào Lặc. “Cả sáng hôm nay ngươi bị làm sao thế? cứ thất thần mãi.”
Na Hào Lặc liếc hắn một cái.
“Trát Lý, ta đang suy nghĩ chút nguyện, ngươi ngạc nhiên cái gì?”
Trát Lý Đặc Lặc không có hảo ý nhìn hắn.
“Na Lặc, ta xem ngươi là đang nhớ Phượng lão đệ?”
Na Hào Lặc trầm mặc một lúc lâu sau, vẫn là nhịn không được mà nói.
“Trát lý, ta thấy Phượng hồ ly lần này hẳn là gặp phiền toái lớn, nói không chừng hắn thật sự không trở lại được.”
Trực giác của hắn chưa bao giờ sai lầm, lần này Phượng hồ ly bị gọi đi cũng không phải chuyện tốt lành, chắc chắn cùng bí mật mà hắn che giấu có liên quan.
Đang nghĩ ngợi, Trát Lý Đặc Lặc lại nói.
“Ai nấy đều biết lần này đi chẳng phải chuyện tốt lành gì, bằng không Phượng lão đệ cũng không dặn dò như vậy. Nhưng với thân phận huynh đệ của Phượng Thiên Tường, chúng ta phải tin tưởng vào năng lực của hắn, tin tưởng hắn nhất định sẽ không có việc gì.”
Hơn nữa, Phượng lão đệ thích Na Lặc như vậy, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để trở về. Trát Lý Đặc Lặc thầm nói thêm một câu.
“Ta biết rồi, Trát Lý. Việc xây tế đàn ra sao rồi?””
“Hoàn hảo!” Trát Lý Đặc Lặc mặt mày hớn hở nói, “Thực bội phục Phượng lão đệ! Bất quá, nếu không phải vì ai ai đó, hắn cũng không cần tốn nhiều tâm sức như vậy!”
“Ngươi đang ám chỉ gì đó?”
“Na Lặc, ta đi trước, lão bà nhà ta đang chờ ta về ăn cơm a!” Bị Na Hào Lặc tức giận trừng mình, Trát Lý Đặc Lặc lập tức cười cười rồi chạy mất.
“Hừ, làm gì chạy trối chết như vậy? Ta cũng đâu giành rượu với đồ ăn của ngươi.” Nói tới nói lui, Na Hào Lặc cũng không làm khó dễ gì Trát Lý Đặc Lặc nữa.
Chẳng lẽ nói cho Trát Lý, mình hôm nay như vậy là vì lo lắng cho Hán nhân hồ ly sao? Bởi vì tối qua hắn mơ một giấc mơ, cảm giác rất là chân thật, có liên quan tới Phượng hồ ly.
Hắn thấy Hán nhân hồ ly ngồi ôm gối trong một góc tường, cuộn mình như con mèo nhỏ, khóc đến thê thảm. Trên gương mặt xinh đẹp ngày thường đều không đứng đắn mà cười nay ướt đẫm lệ quang. Lòng bỗng dưng dâng lên một loại yêu thương khó tả, hắn cầm lòng không đậu đi qua, muốn an ủi người kia một phen, nào ngờ lúc hắn vừa đến trước mặt —–
Tức giận trong lòng, Na Hào Lặc vỗ mạnh cái bàn. Phượng hồ ly, ngươi tốt nhất là bình an trở về cho ta! Nếu không lão tử thề không tha cho ngươi! Câu nói kia, ngươi trở lại cũng đừng mong nghe được! Vĩnh viễn đừng mơ tưởng!
“Thánh thượng, vi thần vào kinh lâu ngày, rất lo cho sự vụ ở Đô Hộ phủ. Khẩn cầu thánh thượng ân chuẩn, chấp thuận cho vi thần trở về giải quyết.” Phượng Thiên Tường vẻ mặt kiên quyết, nhìn không ra một chút u sầu.
Vũ Tông thở dài, “Vũ đệ, ngươi không muốn ở lại chốn thương tâm này, trẫm cũng không ép ngươi. Chính là….”
“Thánh thượng có gì sai phái, vi thần thề sẽ cúc cung tận tụy, chết không từ nan.” Phượng Thiên Tường khéo léo lãng tránh vấn đề.
Long Thường Hi trong lòng một trận khổ sở. Năm đó đường đệ tài cao khí ngạo, thần thái phi dương, đuôi mày khóe mắt đều là tự tin ngạo nghễ, tựa như bạch mã khinh cuồng, chứ không như hiện tại bày ra tư thái khiêm tốn của một thần tử.
“Vũ đệ, ngươi còn nhớ Mục Hiếu Yến không?”
Phượng Thiên Tường nhíu mày, tên này nghe qua có chút ấn tượng, nhưng nghĩ không ra là gặp ở đâu.
“Chắc ngươi còn nhớ cửu long ngọc hoa bôi (chén có chạm hình chín con rồng)?” Long Thường Hi nói thêm, “Hắn làm vỡ cửu long ngọc hoa bôi, vốn phải xử trảm chính là hắn. Sau đó nhờ ngươi nói giúp mấy câu mà thoát chết. Nghĩ ra chưa?”
“Vi thần nhớ rồi. Năm đó Mục Hiếu Yến là thị vệ trong cung, ngày nọ đuổi bắt thích khách lỡ tay làm vỡ cửu long ngọc hoa bôi, nhờ Lang Gia Vương cầu tình mới miễn được tội chết.”
Long Thường Hi nhìn chằm chằm đường đệ của mình.
“Năm ấy Lang Gia Vương vừa mới tám tuổi. Một đứa nhỏ tám tuổi đã biết dùng lời uyển chuyển khuyên can, quả nhiên là anh tài hiếm có.”
Phượng Thiên Tường không đáp, hỏi ngược lại.
“Thánh thượng, Mục Hiếu Yến kia có phải cho rằng Lang Gia Vương đã bị tiên đế làm hại, cố tình muốn báo thù?”
Long Thường Hi rút ra một phong mật hàm. “Ngươi tự mình xem đi.”
Phượng Thiên Tường nhìn nhìn, sắc mặt ngưng trọng.
“Vi thần bất tài, nguyện xin thánh thượng giao cho giải quyết việc này.”
Long Thường Hi thản nhiên nói.
“Phượng ái khanh, việc này trẫm giao ngươi toàn quyền xử lý. Ái khanh cứ trở về từ từ chuẩn bị, dù sao trong lúc nhất thời hắn cũng không làm ra được chuyện gì to tát đâu.”
Kỳ thật dụng ý của Long Thường Hi chính là, để cho đường đệ trở về cùng với tình nhân nghỉ ngơi một phen, xoa dịu nỗi khổ tương tư. Vết thương trong lòng đường đệ quá sâu, cũng chỉ có thể để cho tình nhân của hắn an ủi phần nào. Vũ đệ, ngươi cho là trẫm nhìn không ra, thẩm nương chết rồi ngươi kỳ thật cũng rất thương tâm? Hai hốc mắt đỏ hoe, đồng tử đầy tơ máu, ngươi cho là che giấu được ai?
Tiểu đường đệ trí tuệ hơn người nhưng tâm địa yếu mềm, cố tình lại bị sinh ra trong gia đình đế vương, chốn hoàng cung đại nội mà chỉ có những kẻ vô tình, vô tâm mới tồn tại được.
Mặt trời khuất bóng về tây.
Người ta nói tà dương tựa huyết quả thật không sai, nắng chiều uốn lượng, chiếu rọi sơn xuyên thủy mạch, nhiễm thượng huyết quang, đỏ tươi động lòng người, mang theo một chút thướt tha quyến rũ, tựa như rượu nho sóng sánh trong chén, một mảnh tư vị, tự tại trong lòng.
Đi đến một chỗ bí ẩn trong rừng, Phượng Thiên Tường xoay người xuống ngựa, đôi con ngươi hoa đào nhìn thẳng phía sau.
“Thỉnh xuất hiện đi!”
Đoan Mộc Lẫm mặt mày tái nhợt, từ sau một gốc cổ thụ cao vút bước ra.
“Ngươi sớm phát hiện?”
“Đã nhiều ngày ngươi quan sát ta, sát khí rõ ràng như vậy.” Phượng Thiên Tường nhàn nhã vỗ tuấn mã của mình, cho nó tự đi ăn cỏ, “Làm cho ta có muốn giả vờ không biết cũng thật khó.”
Hắn nói thật tùy tiện, dù sao cũng không lo cho an nguy của mình, Phiếm Chu sơn trang một khi đã bảo vệ ai, thì người đó có muốn chết cũng không được. Quả nhiên, kiếm của Đoan Mộc Lẫm còn chưa ra khỏi vỏ, đã có một người đột nhiên hiện thân chế trụ hắn.
Phượng Thiên Tường híp mắt, uy nghi nghiêm bách khiến người ta không dám nhìn gần. Hắn gằn từng tiếng nói với Đoan Mộc Lẫm.
“Nếu là hơn ba năm trước, ta đối với nhân sinh không quyến luyến, ngươi có muốn giết ta ta cũng mặc kệ. Nhưng hiện tại, ta đã tìm được nơi ký thác ái tình cả đời mình, cho nên mạng này nhất định phải giữ cho tốt, cùng hắn răng long đầu bạc! Đoan Mộc thống lĩnh, ngươi nhớ kỹ cho, Phượng Thiên Tường ta chỉ cần một mình hắn, còn những thứ khác, kể cả ngôi hoàng đế mà ngươi muốn mang cho ta, ta cũng không cần!”
Nhìn thần thái của hắn, đáy lòng Đoan Mộc Lẫm không khỏi dâng lên sợ hãi. Hắn chưa từng thấy qua Phượng Thiên Tường như vậy, cường hãn, sắc bén, băng lãnh, uy nghiêm.
Thực vừa lòng với hiệu quả do lời nói mình tạo ra, Phượng Thiên Tường hướng mật thám của Phiếm Chu sơn trang cảm tạ một cái, liền phi thân lên ngựa, rời khỏi nơi đây.
Hai mươi ngày không gặp, thật là rất nhớ hắn, rất muốn gặp Na Hào Lặc luôn đỏ mặt tía tai trừng mắt với mình.
Mới thúc ngựa được hai bước, Phượng Thiên Tường chợt thấy một trận đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm, lâm vào trầm mê.
Tộc trưởng đang sinh khí, thậm chí còn là khí rất lớn. Đây chính là điều mà trên dưới Đảng Hạng ai cũng biết.
Từ ba ngày trước, khi hai gã Hán nhân không rõ thân phận đem Phượng Thiên Tường đang hôn mê đưa tới Đảng Hạng, sắc mặt tộc trưởng liền rất khó xem. Hơn nữa, ba bốn ngày rồi Phượng Thiên Tường vẫn cứ hôn mê không tỉnh, tâm tình hắn lại càng không xong.
Na Hào Lặc liên tiếp thầm mắng trong lòng, nhìn người đang ngủ say sưa trước mắt, thật là có loại xúc động muốn đem hắn bóp chết luôn cho rồi. Ô Đạt nói hồ ly là gặp phải kích thích lớn, lại không chịu phát tiết, thành ra tâm mạch không chịu nổi, dẫn đến ngất xỉu. Có cái gì không vui thì cứ nói ra! Ngươi coi ngươi là người chết sao? Không biết khóc không biết nháo à?
Na Hào Lặc hung hăng lau hốc mắt cay cay của mình, lại không ngờ rằng đột nhiên thấy được đôi con ngươi hoa đào của Phượng Thiên Tường đang chăm chú nhìn mình.
“Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi? Hồ ly chết tiệt!” Na Hào Lặc ác ý nói, nhưng vừa mở miệng không khỏi giật mình, thanh âm của hắn khàn đến dọa người mà.
Phượng Thiên Tường cười cười, nhưng Na Hào Lặc lại cảm thấy thà rằng hắn cứ khóc to một trận. Na Hào Lặc chưa từng thấy Phượng hồ ly cười đến miễn cưỡng, thê lương như vậy.
Bất thình lình, Phượng Thiên Tường dùng lực kéo mạnh, Na Hào Lặc không kịp đề phòng bị hắn kéo lên giường. Vừa muốn đứng dậy, Phượng Thiên Tường lại đè lên, gối đầu vào ngực hắn. Đã bị mấy lần, Na Hào Lặc cũng sớm quen với việc hễ Phượng Thiên Tường không vui là dính sát vào người hắn.
Phượng Thiên Tường nghe được tiếng tim đập trầm ổn xuyên qua xiêm y, cảm giác hạnh phúc cùng yên tâm tràn đầy cõi lòng.
“Mẹ ta đã chết.” Hắn cắn môi, sau một lúc lâu mới nói ra được một câu.
Na Hào Lặc cái gì cũng không nói. Hắn biết, hiện tại im lặng nghe Phượng Thiên Tường nói mới là lựa chọn sáng suốt.
“Ta vẫn không chịu tha thứ cho bà, chính là hy vọng bà có thể tiếp tục chống đỡ, sống tiếp….” Thanh âm Phượng Thiên Tường mang theo run rẫy cực kỳ rõ ràng, “Nhưng bà vẫn không chống đỡ nỗi… Ta có phải đã sai rồi không? Ta là nên tha thứ để bà an tâm ra đi mới đúng? Tuy rằng hận bà, nhưng cũng không muốn bà phải chết…..”
Na Hào Lặc vỗ nhẹ lưng Phượng Thiên Tường, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, tựa như đang dỗ đứa nhỏ đi vào giấc ngủ.
“Đảng Hạng chúng ta có câu ngạn ngữ, ‘tên bắn ra không thể quay đầu lại, người phải đi muốn giữ cũng vô phương’. Đây có lẽ chính là số mệnh của mẹ ngươi, đừng tự trách mình nữa.”
Phượng Thiên Tường thở dài, thông minh như hắn, làm sao không biết chứ? Chính là… nhìn ra được, nhưng không làm được, đây mới là bi ai lớn nhất của người thông minh.
Đành phải phó mặc cho thời gian, đợi hết thảy đều phai nhạt đi.
“Cám ơn ngươi, Na Lặc.”
“Phượng hồ ly, ta cho ngươi biết… Phượng hồ ly? Phượng hồ ly?” Na Hào Lặc nhìn xuống, tại sao lại ngủ chứ? Hồ ly này… trước nay vẫn muốn buộc hắn nói ra mấy lời này, giờ đến lúc hắn muốn nói, người này lại ngủ mất?!
Vừa tức giận vừa thấy buồn cười, Na Hào Lặc bất đắc dĩ kéo cái chăn bên cạnh phủ lên hai người. Ngáp một cái, mệt mỏi do mấy ngày nay chiếu cố hồ ly chết tiệt này giờ cuồn cuộn ào đến, mí mắt nặng trĩu, cùng với người đang nằm trên người hắn, tiến vào mộng đẹp.
Hán nhân hồ ly kia rất thông minh, cũng rất kiên cường. Na Hào Lặc hiểu rất rõ, cho nên khi hắn thấy Phượng Thiên Tường rất nhanh đã vực lại tinh thần, khôi phục bộ dáng không đứng đắn trước đây, lấy chuyện bỡn cợt hắn làm vui cũng không có gì quái lạ. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn để mặc cho Hán nhân hồ ly này tùy ý khi dễ!
“Ngươi này là có ý gì?” Na Hào Lặc nổi giận đùng đùng quát, “Ngươi lại muốn đi đâu?”
“Lần này đi là chuyện riêng tư.” Phượng Thiên Tường cười nói, “Hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.”
“Ta không phải ý này!” Na Hào Lặc đỏ mặt tía tai, quát càng lớn hơn, “Ngươi đang chơi trò gì? Vừa về đã muốn đi!”
“Nhảm nhí!” Hắn cũng đã nghĩ rất lâu, thật ra hắn cũng….
“Na Lặc, ta biết ngươi luôn để ý chuyện hôm đó, giận ta cậy mạnh. Ta biết là ta không đúng, nhưng ta thật sự yêu ngươi, chung tình với ngươi, nên mới không kìm chế được mà…” Đôi con mắt hoa đào lộ vẻ đau thương, “Chính là trừ bỏ tình yêu cả đời dành cho ngươi, ta cũng không còn gì khác để chuộc lỗi. Nếu như còn chưa đủ, thì tánh mạng này ta cũng sẽ cho ngươi.”
Trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng người kia giật giật, nhưng chung quy vẫn chưa nói gì.
Vẫn chưa đủ? Tăng thêm liều lượng vậy. Hồ ly giảo hoạt trong lòng thầm tính toán.
“Na Lặc, nếu ngươi không chấp nhận ta, thì xin ngươi hãy cứ cự tuyệt thẳng thừng.” Phượng Thiên Tường ngoài mặt là mười phần buồn thiu thỉu, trong lòng lại cười đến lên trời. “Ta không muốn cứ dây dưa mãi, hy vọng rồi lại thất vọng. Ta mệt mỏi lắm rồi.”
“Ai nói ta không chấp nhận ngươi!” Na Hào Lặc bị Phượng Thiên Tường chọc tức đến giơ chân. Bản mặt hắn như vậy là sao? Thích ta là chuyện bi thảm lắm hả? Nhìn mặt hắn hệt như mấy cọng cỏ khô dùng nuôi súc vật.
Níu chặt áo Phượng Thiên Tường, nhưng rồi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp liêu nhân kia, Na Hào Lặc lại muốn thoái lui, bảo hắn phải đem câu nói đáng buồn nôn đó nói ra, giết hắn còn dễ hơn.
Vì thế, Na Hào Lặc tức giận rống lên một câu.
“Phượng hồ ly chết tiệt! Ngươi nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần thôi —– nếu như người khác làm mấy chuyện đó với ta, ta đẽ sớm đem hắn chặt thành mấy chục khối! Chỉ có ngươi… chỉ có ngươi là ngoại lệ! Hiểu không hả?”
Vẫn còn thiếu một chút so với mong muốn, nhưng cũng coi như đại công cáo thành. Phượng Thiên Tường đem đắc ý hoan hỉ che giấu cẩn thận, ngoài mặt vẫn là bộ dáng u sầu cô đơn.
“Thật vậy sao? Na Lặc?”
“Gạt người là sở trưởng của Hán nhân các ngươi, ta không có hứng thú!” Na Hào Lặc rống giận để che giấu tâm tình cực kỳ mất tự nhiên.
“Na Lặc, vậy đêm nay…” Phượng Thiên Tường vẫn là vẻ mặt cẩn thận, “Có thể sao? Ta rất nhớ ngươi, cũng rất muốn ngươi.”
Na Hào Lặc ngây người một trận mới hiểu được Phượng Thiên Tường đang hỏi cái gì, mặt đỏ tai hồng quay sang chỗ khác, im lặng một hồi lâu.
Đang lúc Phượng Thiên Tường cảm thấy không đành lòng, định buông tha không đù hắn nữa, lại nghe hắn nói.
“Tùy ngươi.” Bộ dáng hệt như phải lên pháp trường chịu tội.
Phượng Thiên Tường cười giảo hoạt, một giây cũng không muốn lãng phí, lập túc bổ nhào lên người Na Hào Lặc, bắt đầu giở trò với nam nhân tráng kiện nọ.
“Hồ ly chết tiệt! Ngươi lại gạt ta!” Bát bộ tộc trưởng cũng không phải chỉ cái danh là gọi cho có, Na Hào Lặc lập tức hiểu ra vấn đề.
Bất quá người kể chuyện cùng người nghe cũng hiểu được, mấy lời mắng đó cũng chỉ là “mắng cho có” mà thôi.