Phượng Tương Sồ

Chương 12: 12: Chương 11




---------------------------
Hai nam tử tẩu thoát mặc kệ tất cả mà chạy về phía hai mẹ con nàng, Tạ Thanh Li mãi lo bảo hộ Lăng Tri nên đứng không vững, bị chúng đẩy ngã ngửa lên mặt đất.
"Mẫu thân!" Lăng Tri hoảng hốt la lên, vội nhào đến đỡ Tạ Thanh Li dậy.
Y phục đỏ rực của Tạ Thanh Li nhiễm một tầng bùn đất, áng tóc suôn mượt sau lưng rối tung hết cả lên, nàng không nói gì mà chỉ im lặng nắm lấy tay của Lăng Tri dùng sức đứng lên, hờ hững phủi sạch bụi bặm bám trên người.
Hai tên đó đã bị tóm trở lại, vài người thân mặc bạch y thấy bộ dáng chật vật của Tạ Thanh Li liền quan tâm hỏi: "Cô nương không sao chứ?"
"Không sao." Tạ Thanh Li nhàn nhạt đáp lại, cúi đầu kiểm tra Lăng Tri một lượt từ trên xuống dưới.

Lăng Tri cũng rất lo lắng cho an nguy của Tạ Thanh Li, nhưng thấy mẫu thân có vẻ như không hề hấn gì thì mới yên tâm hơn một chút.
Vị lão gia đương an vị trong xe ngựa đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, cất giọng trong trẻo truyền lời: "Đã khiến cô nương đây sợ hãi rồi." Thanh âm mang theo ý cười như có như không, sau đó hắn thấp giọng phân phó với một hạ nhân mang bạch y ở bên cạnh, tên hạ nhân kia khẽ gật đầu rồi nhanh chóng đi đến trước mặt hai mẹ con họ: "Cô nương, công tử muốn cô đi qua bên đó một chuyến."
Nghe được lời này của hắn ta, Tạ Thanh Li chỉ nhíu mày không đáp ứng, lắc đầu nói: "Không cần đâu."
"Cô nương à." Mắt thấy Tạ Thanh Li gấp gáp muốn dẫn Lăng Tri đi, hắn ta bèn đi lên một bước chặn đứng trước mặt nàng, bộ dáng nhất quyết không chịu bỏ qua.
Tạ Thanh rũ mắt nhìn xuống đất, thầm nghĩ lần này chắc không thoát được rồi.
Tình cảnh trước mắt này khiến Lăng Tri ngộ ra ý muốn của đám người đó.

Nàng nắm lấy tay Tạ Thanh Li, nói với tên mang bạch y rằng: "Mẫu thân nói không muốn đi với các ngươi!"
Hắn ta lúc này mới chú ý đến cô bé ở bên cạnh Tạ Thanh Li, hắn ngẩn ra chốc lát rồi nhìn Tạ Thanh Li tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Hẳn phải gọi là phu nhân mới đúng."

Lăng Tri: "..." Đối phương hình như không quan tâm đến lời nàng nói thì phải.
Tạ Thanh Li cùng tên bạch y giằng co hồi lâu, cuối cùng nàng liếc nhìn cỗ xe ngựa khuất mình trong bóng đêm kia, gật đầu đáp ứng.

Lăng Tri cảm thấy không tình nguyện chút nào, khẽ nắm tay Tạ Thanh Li chặt hơn nhưng lại bị mẫu thân buông lỏng ra trấn an: "Ở đây chờ ta nhé."
Lăng Tri tuy không cam lòng lắm nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tạ Thanh Li mới cùng tên bạch y đi về phía xe ngựa đằng trước.
"Phu nhân." Người trong xe ngựa ngừng cười, cất giọng chào hỏi.

Đoạn đối thoại của hai người lúc nãy truyền đến tai hắn rõ mồn một, hắn tấm tắc than một tiếng, như thể cực kỳ tiếc nuối: "Không ngờ giai nhân đã có người trong lòng, thật sự đáng tiếc." Màn xe nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió, bàn tay từ trong xe giơ ra cuốn mành che lên.
Chiếc xe ngựa nằm chặn ngang giữa đường lớn, từ góc độ của Lăng Tri cùng mọi người xung quanh thì dù cho có nhìn kiểu nào cũng không thấy rõ bộ dáng của người bên trong, nhưng dù có là vậy thì chủ nhân của nó cũng chỉ vén rèm lên một lát rồi chớp mắt buông rèm che xuống.
Trên xe là khoảng không im lặng, mà mọi người đứng ở đây cũng không khác là bao, họ kinh ngạc trừng mắt nhìn sự việc vừa xảy ra kia.
Rất lâu sau mới vang lên thở dài của người bên trong xe ngựa, hắn ta xốc mành che lên một lần nữa.
Sau một lát lại chậm rãi buông tay.
"Tên gọi của nàng...!là gì?" Hắn ta khó khăn mở miệng như thể đang cố gắng đè nén xáo động trong lồng ngực.
Tạ Thanh Li bình tĩnh nhìn về hướng nơi chiếc xe ngựa đang dừng chân, im lặng cả buổi mới đáp lại: "Tạ Thanh Li."
"Tạ Thanh Li...!Tạ Thanh Li..." Người bên trong dùng giọng điệu khó đoán lẩm bẩm ba chữ này vài lần, mãi đến khi người khác bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn nữa thì hắn mới thở dài cảm thán: "Tên rất dễ nghe."

Không để mọi người kịp phản ứng lại thì y đã ra lệnh: "Đi thôi."
"Vâng." Vài tên mang bạch y nhanh chóng đồng ý, bọn họ rời đi dưới cái nhìn chăm chú của đám đông xung quanh.
Mấy người đó vừa rời đi thì Lăng Tri liền vội vã chạy đến trước mặt Tạ Thanh Li, cuống quít gọi: "Mẫu thân!"
Tạ Thanh Li biết Lăng Tri nhất định là bị dọa sợ rồi, nhưng cũng chỉ là một phen lo thừa mà thôi.

Nàng cúi người ân cần an ủi Lăng Tri, mọi người đến đây hóng chuyện dần lục tục rời đi, Tạ Thanh Li cũng mang Lăng Tri trở về nhà.
Không ai ngờ đến trong buổi hội chùa hôm qua lại phát sinh ra loại việc như vậy cả, người bí ẩn bên trong cỗ xe ngựa xa hoa vội đến vội đi, đã thế còn nói mấy lời khó hiểu với Tạ Thanh Li khiến trong lòng Lăng Tri không khỏi dấy lên cảm giác lo được lo mất.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau nàng đến trường dò la tin tức của người nọ.
Tuy nhiên Lăng Tri lại phải nhận lại một phen thất vọng khi chẳng mấy ai nắm được lai lịch của y, duy chỉ có Thường Thịnh nghe ngóng được ít nhiều.

Thì ra hai tên tẩu thoát tối qua chính là người bị quan phủ truy nã mà Thường Thịnh đã thấy trên bức vẽ bên đường, nhờ đó mà thiếu niên đưa ra suy đoán người lạ mặt ngồi trong xe hẳn không phải là người xấu.
Nhưng ở trong lòng Lăng Tri, người có hành vi không phải phép với Tạ Thanh Li đều là người xấu cả.
Suốt một ngày không hỏi thăm được tin tức gì của người kia khiến Lăng Tri tâm trạng sa sút, ủ rũ dọn dẹp sách vở trở về.
Từ sáng đến giờ trong đầu tiểu cô nương chỉ toàn là hình ảnh người bên trong xe ngựa, chờ khi ăn cơm xong nàng không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi: "Mẫu thân, vị công tử kia đột nhiên hỏi tên của người như vậy thì có khi nào sẽ đến đây tìm chúng ta hay không ạ?"
Tạ Thanh Li đang dọn dẹp đống bát đĩa trên bàn, nàng phải mất cả buổi mới hiểu được Lăng Tri đang ám chỉ đến ai, ánh mắt nàng sâu thẳm nhàn nhạt đáp: "Nếu y thông minh thì sẽ không đến đâu."

"Tại sao vậy ạ?" Lăng Tri không hiểu rõ ý của Tạ Thanh Li là gì, nàng đứng bật dậy muốn tiếp tục truy rõ ngọn ngành thì lúc này tiếng đập cửa rầm rầm từ ngoài sân truyền tới.

Lăng Tri hoảng hốt nhìn cổng lớn một cách đề phòng, thấp giọng: "Mẫu thân, có phải là y tìm đến rồi không?"
Tạ Thanh Li nghe tiếng loạt động ngoài sân liền nhíu chặt mày, nàng không lập tức trả lời con bé, Lăng Tri khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cổng, thầm mong sao cho mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.
Đáng tiếc thay âm thanh đó lại lần nữa vang lên, tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.
Tạ Thanh Li bất động một hồi rồi quyết định bước ra mở cổng.

Lăng Tri thấy vậy vội vàng ngăn mẫu thân lại, mắt nàng trừng lớn như lâm phải đại địch, giọng nói vừa sợ sệt vừa cố chấp: "Để con ra đó."
Không đợi Tạ Thanh Li có động tác gì thì nàng đã thẳng tắp tiến về phía cổng lớn.
"Ai...!ai đó?" Lăng Tri nép sau cánh cổng đánh bạo hỏi một câu.
Lời nói của Lăng Tri khiến tiếng đập cửa dừng lại, nhưng nàng đợi mãi mà bên kia không hề đưa ra lời hồi đáp nào cả, Lăng Tri không khỏi hoảng loạn trong lòng, mặt mày nàng nghiêm lại, nhẹ nhàng dịch chân sang góc tường cầm lấy cây xẻng xúc đất.
Đương lúc trong đầu Lăng Tri thầm tính toán chuẩn bị ngỏ lời lần thứ hai thì bên ngoài truyền đến tiếng ho nhẹ, ngay sau đó là tiếng nói: "Đây là...!nhà của Tạ Thanh Li sao?"
Âm thanh này khiến cái xẻng trên tay Lăng Tri rơi xuống.
Giọng nói người nọ bất nam bất nữ, đã thế còn cố tình cao giọng kéo dài âm cuối nghe cứ như thể đang bị người ta nhéo lấy cổ họng, Lăng Tri nghe xong mà da gà da vịt rơi đầy cả đất.

Lăng Tri nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không ngờ lại gặp phải kiểu nói chuyện như thế kia, nhất thời ngây ngẩn không kịp phản ứng, ngước mắt lên thì đã thấy Tạ Thanh Li đứng bên cạnh tự bao giờ.
Tạ Thanh Li cúi đầu liếc Lăng Tri một cái, từ từ đẩy cánh cổng tiểu viện ra.
Lăng Tri đưa mắt nhìn ra bên ngoài cổng thì liền thấy nữ tử có vóc dáng cao gầy đang đợi ở đó.
Tuổi tác của nữ tử này có vẻ xấp xỉ Tạ Thanh Li nhưng dung mạo thì lại cách biệt một trời một vực.


Trên mặt nàng ấy phủ một lớp trang điểm dày cộm làm bật lên đôi mắt ra vẻ yêu kiều, nàng mang trên mình bộ y phục màu tím điểm xuyết vô số hoa văn phức tạp, nhìn tổng thể cứ như con chim khổng tước lòe loẹt xòe đuôi.

Thấy cổng lớn đã được mở ra, lúc đầu nàng ấy có hơi thất thần nhìn vào Tạ Thanh Li sau đó liền khôi phục tinh thần nhìn nàng híp mắt cười.
"Người, người là..." Lăng Tri cảm thấy từ trên xuống dưới của người này đều mang lại cảm giác hết sức kì lạ, nàng muốn mở miệng dò hỏi nàng ta một lượt nhưng vừa kịp nói được nửa câu thì nữ tử váy tím kia bất thình lình nhào đến bên người Tạ Thanh Li, hét lên: "Tỷ muội tốt của ta, cuối cùng thì tỷ cũng tìm được muội rồi!"
Tạ Thanh Li: "..." Tạ Thanh Li nhíu mi đầy ghét bỏ, nhẹ đẩy nữ tử áo tím ra.
Nữ nhân kia bị đẩy ra cũng không hề cảm thấy buồn bã chút nào, động tác trôi chảy lôi kéo Tạ Thanh Li bắt đầu lải nhải: "Muội muội có biết người ta lo lắng cho muội bao lâu rồi không hả? Tỷ vốn tưởng muội đã chết rồi cơ, không ngờ rằng..."
Nữ tử áo tím nói đến đây liền nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Lăng Tri đang trợn mắt há mồm rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để xen lời, nàng nhìn hai người chẳng có tí điểm chung nào trước mặt, ngờ vực nói: "Quan hệ giữa người và mẫu thân là..."
"Tên của ta là Tạ Ngọc, con có thể gọi ta là dì Ngọc." Nữ tử áo tím khoanh tay lại nhìn Lăng Tri đầy hứng thú.
Lăng Tri bị ánh mắt kì lạ của nàng ấy nhìn đến không thốt nên lời, nàng dè dặt bước lui nửa bước còn Tạ Thanh Li thì lại tiến về trước một bước, thành công che khuất tiểu cô nương khỏi sự đánh giá của Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc ngại ngùng ho khan, vẫy tay với Lăng Tri nói: "Tiểu cô nương à, ta có chuyện muốn nói với...!muốn nói với mẫu thân của con, con đứng đây chờ chúng ta một lát được không?"
Lăng Tri không đồng ý ngay lập tức mà chỉ nhìn Tạ Thanh Li để trưng cầu ý kiến, đến khi Tạ Thanh Li gật đầu nàng mới chịu rời đi.
Tạ Ngọc cong môi cười, kéo tay Tạ Thanh Li lôi vào phòng.
Tạ Ngọc cẩn thận khép cửa, nàng ấy thu lại vẻ mặt hài hước lúc nãy rồi nghiêm túc quỳ xuống đối diện Tạ Thanh Li: "Công tử, cuối cùng thì thuộc hạ cũng tìm được người rồi."
Giọng nói bất nam bất nữ lúc nãy của hắn ta đã biến mất, thay vào đó là chất giọng trong trẻo không kém gì suối nguồn, nếu bây giờ Lăng Tri có mặt ở đây thì cũng sẽ dễ dàng nhận ra được, giọng nói này cùng người trong xe ngựa đêm hôm đó chính là một..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.