Phượng Tương Sồ

Chương 29: 29: Chương 28




Khoảng thời gian ở tại sơn cốc trôi qua rất thong thả, đúng như lời Diệp Nghi đã nói với nàng, đám người đó không đến đây thêm lần nào nữa.
Đêm đó Lăng Tri phát sốt, nhầm lẫn Diệp Nghi thành Tạ Thanh Li rồi kéo tay chàng gọi "Mẫu thân" cả đêm, sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Lăng Tri e dè nhìn sắc mặt Diệp Nghi nhưng cũng không rõ chàng có giận mình hay không, chỉ áy náy nói xin lỗi không ngừng.

Diệp Nghi không đáp lại, thấy Lăng Tri đã tỉnh táo hơn bèn xoay người rời đi.
Không hiểu sao từ ngày đó trở đi Lăng Tri khỏe lên trông thấy, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi thì cũng đã có thể hoạt động như thường.

Cứ ngồi ngây ngốc trên giường mãi khiến nàng đâm ra buồn chán, thế là nàng bắt đầu dạo chơi xung quanh căn nhà, thỉnh thoảng sẽ tìm Diệp Nghi tám chuyện.
Nhưng Lăng Tri lại thắc mắc, vì sao dạo này Diệp Nghi không thèm nói thêm câu nào với nàng vậy nhỉ?
Tuy hai người chỉ mới quen nhau cách đây không lâu, số lần nói chuyện cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đã thế Diệp Nghi còn là người không thích nói chuyện, nhưng dù vậy thì mỗi khi Lăng Tri bắt chuyện, chàng đều sẽ đáp lại.
Bây giờ thì hay rồi, Diệp Nghi không chỉ chẳng thèm nói chuyện với nàng mà hình như còn trốn tránh nàng nữa kìa.

Mỗi ngày trừ việc đưa thuốc đến cho Lăng Tri thì chàng đều không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Lúc nào Lăng Tri bước ra ngoài cũng đều thấy Diệp Nghi đứng cách xa nàng, nếu không đọc sách thì là luyện kiếm, nói chung là trực tiếp ngó lơ nàng.
Điều này khiến Lăng Tri không hiểu nổi, trong lòng cũng hơi cảm thấy bất an.
Phía sau gian nhà nhỏ có một bãi đất trống trồng vô số thảo dược, thuốc mà nàng uống mấy hôm nay cũng đều được lấy từ đó.

Mảnh vườn này được Lăng Tri phát hiện ra khi nàng vô tình đi dạo, hoàng hôn buông xuống, Diệp Nghi đang cúi người đào một gốc cây thuốc, Lăng Tri do dự đến bên cạnh chàng.

"Đây là thuốc gì vậy?" Lăng Tri nhỏ giọng hỏi.
Diệp Nghi cứ như thể không nghe thấy câu hỏi của nàng, phủi người đứng dậy, đi về phía phòng sắc thuốc.
Lăng Tri không bỏ cuộc, nhanh chóng đuổi theo nói: "Vết thương của ta đã tốt lên nhiều rồi, huynh không cần sắc thuốc giúp ta nữa đâu."
Diệp Nghi vẫn chuyên chú nhìn vào ánh lửa bập bùng dưới bếp lò.
Lăng Tri thầm than nhẹ trong lòng, cuối cùng vẫn nói: "Chuyện hôm đó...!ta xin lỗi."
Diệp Nghi nghe xong liền quay đầu nhìn nàng, dường như cảm thấy lời nàng nói hơi khó hiểu nên cứ nhìn nàng như thế.
Đôi mắt Diệp Nghi đen láy, sâu như mặt nước không chút gợn sóng, chàng cứ nhìn mãi khiến Lăng Tri hơi bối rối, rất lâu rồi nàng chưa trải qua cảm xúc như bây giờ.

Nàng bước lui một bước, vội lắc đầu giải thích, "Chính là chuyện...!hôm đó ta xem huynh là mẫu thân của ta, kéo tay huynh lảm nhảm cả buổi tối, ta muốn xin lỗi việc này."
Cuối cùng Diệp Nghi cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao đối phương lại xin lỗi chàng, chàng không nhìn Lăng Tri nữa, chỉ rũ mắt, "À."
Lăng Tri thở phào nhẹ nhõm, tuy Diệp Nghi chỉ đáp lại một từ nhưng vẫn còn để ý đến nàng là tốt rồi.
Lúc lâu sau, nàng nghe được Diệp Nghi lên tiếng, "Ta có giận gì đâu."
Lăng Tri: "..."
Không thèm để ý đến nàng bảy tám ngày nay rồi mà còn nói không tức giận cơ đấy.
Đương lúc Lăng Tri vẫn còn xoắn xuýt trong lòng thì Diệp Nghi lại nói: "Thương thế của ngươi cũng đã tốt lên nhiều rồi, về nhà đi."
Lăng Tri không ngờ Diệp Nghi lại nói ra mấy lời này, nàng ở lại đây cũng khá lâu, bắt đầu trở nên thân thuộc với cuộc sống này, bây giờ nhờ có câu nói của chàng mà giật mình tỉnh mộng.
Đúng rồi nhỉ, nàng mất tăm ở sơn cốc lâu như vậy thì bên Lăng gia nhất định là đang tìm kiếm nàng, cha mẹ sợ là lo lắng đến chết mất, nàng cũng còn rất nhiều việc phải làm, còn phải tra hỏi Lăng Mạc về chuyện của Tạ Thanh Li nữa chứ, đúng là không thể nán lại lâu hơn.
Nàng trầm ngâm suy nghĩ, cười cười, "Đúng vậy, cần phải trở về rồi." Nhưng nói thì nói như vậy thôi, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác không cam tâm.
Nàng cảm nhận được sự bài xích mãnh liệt trong giọng nói của Diệp Nghi, cứ hệt như là muốn đẩy nàng đi càng xa càng tốt vậy.


Được Diệp Nghi cứu giúp, nàng định sẽ báo đáp phần ân tình này, ai biết được đối phương lại không muốn cơ chứ.

Tuy Lăng Tri khá tiếc nuối nhưng nếu chàng đã không muốn nàng quấy rầy thì đành thôi vậy, nàng chỉ còn cách rời đi mà thôi.

Lăng Tri tự an ủi mình, khẽ mỉm cười, "Bây giờ ta về thu dọn một chút, ngày mai đi liền được không?" Nàng nhìn sắc trời, ngập ngừng, "Trời tối quá, ta không dám vào rừng một mình..."
"Ngày mai ta đưa ngươi ra ngoài."
Lăng Tri ngạc nhiên, Diệp Nghi đã muốn đuổi nàng đi mà còn tiễn nàng làm gì nhỉ, đúng là khó hiểu thật.
Nhưng suy nghĩ một lát, Lăng Tri vẫn đồng ý với đề nghị của Diệp Nghi.
Lăng Tri nói về phòng thu dọn vậy thôi, thật ra nàng chỉ ở đây dưỡng thương mấy ngày, trong phòng chỉ toàn là vật dụng của Diệp Nghi chứ nào có thứ gì thuộc về nàng đâu.
Sớm hôm sau, khi Lăng Tri bước ra thì Diệp Nghi đã chuẩn bị xong hành trang lên đường, chờ nàng ngoài cửa.
"Ổn hết rồi chứ?" Diệp Nghi đứng ở bậc thang trước phòng, ngước mắt hỏi.
Lăng Tri gật đầu, Diệp Nghi khẽ ừ rồi dẫn đầu đi trước.

Lăng Tri vội vàng bám theo sau lưng chàng, hai người cùng nhau đi trên con đường rời khỏi sơn cốc.
Đúng như lời Diệp Nghi nói, đoạn đường này phải đi đến tận hai ngày mới hết, không biết có phải do không tìm được tung tích của Lăng Tri nên chúng bỏ cuộc hay không, suốt hành trình, hai người không gặp lại đám người áo đen hôm đó nữa.
Hai người thuận lợi rời khỏi sơn cốc, Lăng Tri nhìn vào hàng cây dương thẳng tắp bên ngoài, thả chậm bước chân quay đầu nhìn Diệp Nghi, "Cảm ơn huynh." Nàng khẽ dừng lại, bụng bảo dạ Diệp Nghi đã cứu nàng nhiều lần như thế, lại còn tốn sức đưa nàng đến tận đây, ân tình báo đáp sao cho hết, "Nếu tương lai có cơ hội gặp lại, ta sẽ báo đáp huynh thật tốt."
"Không cần đâu." Giọng điệu Diệp Nghi vẫn nhàn nhạt như cũ, chàng không rời đi bỏ Lăng Tri lại một mình mà chỉ nói, "Sau khi ngươi mất tích chắc chắn Lăng gia đã phái người đi tìm, bây giờ không biết bọn áo đen có chờ mai phục sẵn ở đây hay không.


Ta dẫn ngươi qua trạm dừng chân gần đây, chờ người Lăng gia đến đón."
Diệp Nghi đã nói vậy thì nàng cũng không từ chối, đi tiếp một đoạn nữa thì đúng là tìm được một trạm dịch thật.
Một ngày trôi qua, người tìm kiếm Lăng Tri cuối cùng cũng đến.
Người đến là tâm phúc bên cạnh Lăng lão gia, sau khi nhìn thấy Lăng Tri, hắn vội vàng truyền tin bảo tiểu thư vẫn bình an, xong xuôi mới cảm tạ ân nhân cứu mạng là Diệp Nghi.

Bọn họ phải lên đường nhanh chóng, đi được một đoạn, Lăng Tri quyến luyến quay đầu lại nhìn Diệp Nghi, "Ta sẽ đến sơn cốc tìm huynh."
Diệp Nghi lẳng lặng nghe nàng nói, không hề đáp lại, Lăng Tri lại hỏi: "Huynh sẽ tiếp tục ở đó chứ?"
Nhưng nàng lại nghe được chàng nói, "Đừng tới."
Lăng Tri không biết Diệp Nghi nói vậy là ý gì, đăm đăm nhìn sâu vào đôi mắt chàng, trong lòng căng thẳng, đành thôi không truy hỏi nữa, nàng quay đầu rời đi cùng Lăng gia.
Hình ảnh đám người ngày càng xa, Diệp Nghi cứ đứng trước cửa trạm dịch cho đến khi con đường xa xôi đằng trước không còn thấy gì nữa thì chàng mới đi vào, lựa một bàn khuất trong góc ngồi xuống.
"Lúc cách xa thì cứ nghĩ về nàng, đến khi gặp lại rồi, sao người lại không chịu nhận đó là mình?" Một bóng người chẳng biết đã xuất hiện ở cạnh bàn từ lúc nào, hắn ngồi đối diện Diệp Nghi, chống cằm cười, "Mấy năm nay nhất định tiểu cô nương đó rất nhớ người."
Diệp Nghi vốn đã rót đến chén rượu thứ hai, thấy có người đến, chàng đẩy chén rượu đầy đến trước mặt hắn, bản thân lại không có ý định uống chút nào, "Người nàng nhớ là Tạ Thanh Li, đâu phải ta."
Kẻ kia mỉm cười, cười đến mức sinh ra sầu não, "Đừng nói là người thật sự thích tiểu cô nương đó nhé?"
Diệp Nghi mặt đối mặt với hắn, không đáp.
Nếu Lăng Tri có mặt tại đây, nhất định nàng có thể nhận ra được, nam tử mặc áo bào rộng rãi thuần sắc tím này chính là người vẫn hay đến Thu Phong Trấn thăm nàng và Tạ Thanh Li, Tạ Ngọc.
Nhưng bây giờ hắn không phải Tạ Ngọc, hắn tên Tạ Tẫn Hoan.
"Thích." Sau một hồi lâu, Diệp Nghi đáp đầy kiên định.
Tạ Tẫn Hoan mắt chữ O mồm chữ A, đang định nói thêm thì Diệp Nghi đã ngắt lời, "Nhưng ta sẽ không gặp lại nàng nữa."
Mọi chuyện xoay chuyển nhanh lẹ, Tạ Tẫn Hoan còn chưa kịp nói lời khuyên can, hắn nuốt lại mấy lời định nói ra miệng, "Sao người lại làm vậy?"
"Lăng Tri chỉ xem Tạ Thanh Li là người thân."
Lời này của chàng bao hàm quá nhiều cảm xúc.

Diệp Nghi không muốn phá hủy đi không khí hòa hợp giữa hai người, lại càng không muốn để tình cảm của mình vấy bẩn khoảng ký ức đã cùng sống ở Thu Phong Trấn, chàng không thay đổi được gì, mà cũng không hề có ý định thay đổi điều gì cả, đã từng không cam lòng, nhưng từ bỏ mới là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Tẫn Hoan thở dài, uống cạn chén rượu, "Người đã quyết định rồi sao?"
Diệp Nghi chỉ hỏi: "Mọi việc đã an bài thỏa đáng rồi chứ?"
"Chuyện mà công tử phân phó, thuộc hạ sao dám lơ là." Tạ Tẫn Hoan lại cười, "Hơn hai mươi ngày nữa, Ôn Ngọc Thư sẽ mở tiệc chiêu đãi ba mươi sáu gia chủ trong Giang Nam thương hội, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ người trở về thôi."
Diệp Nghi đứng dậy, "Đi thôi."
"Bây giờ sao?" Tạ Tẫn Hoan ngạc nhiên hỏi.
Diệp Nghi nhướn mày, "Đã đợi nhiều năm như thế, cũng đến lúc tặng cho Ôn Ngọc Thư phần lễ vật thật lớn rồi."
Nghe xong Tạ Tẫn Hoan liền cảm thấy hưng phấn, đứng dậy đuổi theo Diệp Nghi, "Vâng vâng vâng, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành!"
***
Lúc Lăng Tri về tới Lăng gia, Lăng lão gia và Lăng phu nhân đau lòng nàng hết sức.

May mắn là vết thương trên người nàng đều đã lành lại, Lăng phu nhân thấy vậy mới thôi không khóc nữa.
Mỗi ngày của Lăng Tri lại quay về như trước, Lăng Tri định tìm Lăng Mạc hỏi cho ra lẽ, luôn tiện phái người tìm tung tích của Tạ Thanh Li, nhưng khi hỏi thăm mới biết hắn đã lên kinh thành tham gia thịnh hội ở Thù Hoa Lâu, chắc phải đến hai tháng sau mới về được.
Lăng Tri hết cách đành chờ đợi, Lăng lão gia tất nhiên sẽ không muốn giúp nàng tìm ra người đã mất tích từ lâu như Tạ Thanh Li.

Lăng Tri nhốt mình trong phòng suy nghĩ hồi lâu, sau mới nhớ ra một người.
Đại tướng quân Lục Kinh.
Trước kia Tạ Thanh Li ở lại Thu Phong Trấn tám năm là để chờ đợi Lục Kinh, trong mắt Lăng Tri, tuy rằng hắn không chịu thành thân với Tạ Thanh Li, nhưng dù gì hai người cũng là một cặp thanh mai trúc mã, cảm tình không thể cạn hết.

Nếu nàng đến xin sự giúp đỡ từ Lục Kinh, có lẽ sẽ có một tia hy vọng.
Trùng hợp là bên ngoài cũng đang truyền đến tin tức Đại tướng quân Lục Kinh trấn giữ ở biên quan nhiều năm nay đã về lại kinh thành, Lăng Tri cân nhắc hồi lâu, quyết định đi kinh thành một chuyến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.