Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 3 - Chương 88: Sinh



Dịch giả: Thiên Ý

Cuối cùng Trữ Hạ vẫn không hỏi có phải hắn là người giết Lôi Nhược Nguyệt hay không? Dù sao chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.

Hắn cho nàng ăn cẩn thận như chăm sóc trẻ con, xong xuôi còn giúp nàng lau miệng, cuối cùng đồng ý ôm nàng đứng bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.

Hắn nói: “Năm nay tuyết rơi muộn. Mấy năm trước tới cuối tháng mười là đã có tuyết rơi rồi.”

Trữ Hạ hỏi: “Giờ trời có tối lắm không?”

Hắn đặt một nụ hôn xuống trán nàng: “Rất tối.”

Hắn dùng chăn lông bọc lấy nàng, sau đó ôm cả chăn và người vào lòng, sợ nàng bị cảm lạnh.

“Lúc trời tối là có thể nghe thấy thanh âm tuyết rơi.” Thanh âm nàng mơ hồ. “Nhược Nguyệt ca ca nói, tuyết vì hoa đào, vì mùa đông lạnh nên mới tới nhân gian.”

Nàng cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ, ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nhược Nguyệt ca ca còn nói, nếu có một ngày huynh ấy rời khỏi thế gian này trước, huynh ấy sẽ hóa thành bông tuyết tới thăm ta, cũng như tới thăm hoa đào vậy.”

Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nói: “Hoa đào còn chưa nở. Bông tuyết lạnh lắm, chỉ có ta là ấm thôi, đúng không?”

Trữ Hạ dán sát vào ngực hắn, không nhúc nhích.

“Trữ Hạ, nàng có nghe thấy tiếng tim ta đập không?” Hắn hỏi.

Nàng không trả lời.

“Có nghe thấy không? Có nghe thấy không vậy?” Hắn thúc giục hỏi.

Nàng vẫn không nói chuyện.

“Trữ Hạ, nàng chỉ cần ở trong lòng ta là ta có thể nghe được tiếng trái tim mình rồi.” Hắn cúi đầu, nhẹ nói bên tai nàng. “Lúc nàng không ở đây, ta không thể nào nghe được âm thanh ấy, cũng cảm thấy rất lạnh.”

Nàng tựa trong ngực hắn, khẽ gật đầu.

Chỉ một hành động như thế cũng đã làm hắn thỏa mãn vô cùng.

“Thử yêu ta được không?” Thanh âm hắn rất khẽ, dường như hắn đang sợ hãi bị từ chối. Nàng không nhìn thấy đôi mắt như ngọc thạch của hắn vừa lóe lên một chút mất mát.

“Ta muốn ở cạnh nàng cả đời. Nàng không nhìn thấy, ta sẽ làm đôi mắt của nàng; nàng sợ lạnh nhưng không muốn mặc nhiều quần áo, ta sẽ dùng thân thể này sưởi ấm cho nàng; nàng không thích ở trong cung thì ta sẽ cùng nàng chuyển tới biệt viện trước kia; nàng thích du ngoạn, hằng năm ta sẽ cố gắng dành thời gian để đưa nàng ra ngoài vài lần…” Thanh âm của hắn càng lúc càng trầm lắng. “Nàng thích làm đồ ăn thì cứ học cùng Cáp Thiện, dù nàng làm ra hương vị gì ta cũng sẽ ăn hết; nàng không thích đắp chăn khi ngủ, mỗi lần ngủ lại đá chăn ra làm ta lạnh muốn chết, ta cũng cam đoan sẽ không cằn nhằn… Nàng có biết, mỗi sáng thức dậy nàng đều giống như con mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong lòng ta, khi ấy ta luôn không muốn rời giường. Lúc nhớ tới nàng, ta còn luôn cười ngu ngốc trước mặt các đại thần. Nàng có biết, trong giấc mơ nàng gọi tên ta khiến ta vui mừng cả đêm không ngủ, sau đó lại thắp đèn ngắm nhìn nàng tới sáng… Chúng ta cứ mãi thế này, có được không?”

Hắn ở trước mặt nàng dè dặt như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, trở nên bé nhỏ vô cùng…

Tâm nàng đã quá mềm rồi, chỉ cần sờ một chút cũng có khả năng tan ra.

Nàng tựa trong ngực hắn, nhẹ nói: “Ta không biết mình còn có khí lực để yêu nữa hay không?”

Hắn nhẹ đặt môi lên trán nàng, nói: “Ta sẽ đợi!”

Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tay đặt lên ngực, nói: “Nhưng ở đây không có gì cả.”

Chăn tuột khỏi vai, rơi xuống tay A Mộc Đồ đang ôm eo nàng.

Đôi con ngươi u lục của A Mộc Đồ lạnh như băng, chất chứa sự đau đớn, nhưng hắn vẫn mỉm cười với nàng: “Không sao, ta có, ta sẽ chia cho nàng một nửa.”

Nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn, đối mặt với những bông tuyết rơi bên ngoài, nhẹ nhàng cười.

“Chàng nói, huynh ấy có hối hận không?” Nàng hỏi.

Nếu như biết trước kết cục này, bọn họ còn có thể yêu nhau không?

A Mộc Đồ lại cầm chăn lên đắp cho nàng, ôm lấy nàng từ phía sau, mặt hắn ghét sát mặt nàng, nói: “Sẽ không hối hận.”

“Ha ha ha, ta cũng nghĩ thế.” Nàng buông lỏng lòng mình, hưởng thụ sự ấm áp từ hắn.

“Trữ Hạ.” Hắn đặt cằm lên hõm vai nàng, nhẹ nhàng gọi tên.

“Vậy còn chàng, chàng hối hận rồi sao?” Nàng cười khẽ.

“Không.”

Đầu xuân, tuyết tan, cây cối đâm chồi nảy lộc, Trữ Hạ ngồi trong buồng lò sưởi đánh đàn.

Buồng lò sưởi này là do A Mộc Đồ kiến tạo đặc biệt dành cho nàng, ở ngay cạnh tẩm cung của hắn, là một toàn lâu nhỏ rất tinh xảo.

Từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng đánh đàn, nàng vẫn luôn nghe người khác đánh. Lúc này nàng mới biết, thì ra Thất huyền cầm lại khó đánh như thế. Luyện ba tháng trời nhưng nàng chưa từng đánh nổi một khúc nào ra hồn.

Thở dài, nàng đứng lên, sờ soạng một hồi bèn ngồi lên ghế mềm.

A Mộc Đồ đã cho làm một ghế tựa rất lớn, lại vô cùng mềm mại. Trữ Hạ cười, tay tiếp tục sờ soạng, đầu ngón tay liền chạm tới một đồ vật ấm áp. Nàng sửng sốt một chút, lại tiếp tục sờ lên trên, đến tận khi chạm vào bờ môi mỏng hơi lạnh.

Bờ môi sao? Nàng lại sờ một chút, đúng thế, đúng là bờ môi.

Trữ Hạ giật mình lui về sau vài bước, suýt nữa thì ngã ra đất. Một khí tức quen thuộc tới gần, dùng hai tay ôm chặt lấy eo nàng, ôm nàng lên.

“Nàng dọa ta sợ chết khiếp.” Thanh âm hắn khàn khàn, nghe rất êm tai.

Trữ Hạ đỏ mặt, dán sát lồng ngực hắn, có thể nghe rõ hắn thở hổn hển và tiếng tim đập rộn ràng.

Trữ Hạ cúi đầu, hỏi: “Chàng tới từ lúc nào?”

Hắn yên lặng nhìn nàng đánh từng tiếng nhạc đứt quãng. Mái tóc nàng xõa trên lưng, không búi lên, yên tĩnh như đóa hải đường. Hắn không gọi nàng, để mặc kệ nàng đi về phía mình, nhìn tay nàng nhẹ nhàng sờ soạng trên ngực mình…

Hắn cảm giác được trái tim mình run rẩy hệt những dây đàn khi bàn tay nàng chạm tới… Sau đó, hương khí trên người nàng xộc vào xoang mũi của hắn, hai bàn tay lạnh như băng chạm vào môi hắn, khí tức mập mờ chậm rãi tản mát… Nhưng nàng lại bị hắn dọa cho sợ hãi, suýt ngã về phía sau. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ, tim muốn bắn cả ra ngoài. Tay của hắn vẫn còn run rẩy, thanh âm khàn khàn dù đã cố đè nén nhưng vẫn để lộ ra sự sợ hãi.

Hắn cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh nói với nàng: “Cũng khá lâu rồi, chỉ là nàng không biết thôi.”

Trữ Hạ dừng một chút, yên tĩnh tựa trong lòng hắn, nói: “Ta muốn uống nước.”

“Được.” Hắn dìu nàng ngồi xuống, đi tới cạnh bàn rót nước.

Gần đây hắn đã học được rất nhiều việc, ví dụ như bưng trà rót nước, ví dụ như thế nào yêu thương một người… Những biến hóa này Trữ Hạ không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy được, chỉ là trong lòng vẫn cứ tích tụ một thứ gì đó không thể nào khai mở được.

Trữ Hạ cầm lấy ly nước, nước vừa đủ ấm, không lạnh, không nóng. Nàng vuốt bụng, hỏi: “Chàng muốn con trai hay con gái?”

A Mộc Đồ nghĩ nghĩ, đôi mắt u lục đầy vẻ dịu dàng. “Muốn con gái, tốt nhất là con gái giống như nàng.”

Lời vừa nói xong, ly nước trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan, thanh âm làm cho Bát Hoàn bên ngoài cũng bừng tỉnh.

“Trữ Hạ?” A Mộc Đồ thấy vẻ mặt của nàng thì gấp tới nỗi vội vàng đỡ lấy.

“Đau quá…” Nàng cắn răng. “Hình như… sắp sinh rồi…”

Một đêm này, hoàng cung Khế Sa đèn đuốc sáng trưng.

Sắc mặt A Mộc Đồ tái nhợt đi đi lại lại ngoài cửa phòng, mấy lần định xông vào nhưng lại bị bà đỡ ngăn cản lại.

Nếu không phải bị thái giám ngăn cản, A Mộc Đồ thiếu điều sai người kéo đám bà đỡ này ra ngoài chém hết. Lòng hắn nóng như lửa đốt khi nghe thanh âm rên rỉ thống khổ trong phòng sinh, không thể ngồi yên một chỗ được.

Đau nhức có thể làm người ta cảm giác như chết đi. Nàng tưởng mình đã nếm đủ mọi thống khổ của nhân gian, không ngờ còn có loại đau nhức vượt qua cả cái chết thế này.

Đó chính là tân sinh. Tân sinh là phải vượt qua thống khổ mới có được.

Trước mắt nàng toàn một màu đỏ như máu, giống hệt màu đỏ ngày ấy trên mặt hắn. Hắn ngã vào ngực nàng, vẫn thanh tịnh, sạch sẽ, ưu nhã tựa hoa lan.

Nàng bỗng hiểu ra, vì sao lúc Lôi Nhược Nguyệt rời khỏi thế gian này, hắn lại thong dong như thế.

Nước mắt đột nhiên trào ra.

Đây là lần đầu tiên nàng khóc từ lúc không nhìn thấy gì. Nước mắt như được tháo bỏ, không ngừng tràn ra. Nàng khóc tới xé tâm lực kiệt, thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng thanh tỉnh.

Tha thứ rồi.

Nàng thật sự tha thứ rồi.

Cái này không chỉ là sự ra đời của một đứa bé, mà nàng cũng sống lại rồi.

Có người đi, sẽ có người đến, đây là sự tuần hoàn của nhân sinh, nàng cũng không phải là kẻ bất hạnh.

Ngay tại thời điểm nàng tưởng phải chết đi rồi thì thân thể chợt nhẹ bẫng, sau đó bên tai truyền tới thanh âm khóc vang rền. Sau đó là tiếng ồn ào, rồi nàng cảm thấy mình được một đôi tay lớn ôm chặt, đôi tay có chút lạnh, lòng bàn tay hình như còn đổ mồ hôi.

Lúc nàng mở mắt ra, thấy một nam nhân đang ngồi bên cạnh, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lo lắng. Đôi con ngươi u lục như bảo thạch khiến cho nàng có tâm tình không dưới một lần muốn đóng gói đem về.

“Là con trai hay con gái?” Nàng suy yếu, dịu dàng hỏi.

“Con gái.” A Mộc Đồ ôm đứa bé tới cạnh nàng, có chút tiếc nuối nói: “Nhưng không giống nàng, giống ta.”

Trữ Hạ cười rộ lên, quay đầu thì thấy đứa bé kia mở mắt, con mắt màu bích lục y như phụ thân nó.

“Nó đúng là kỳ tích.” Trữ Hạ nói.

“Nàng cũng thế.” Hốc mắt A Mộc Đồ ngập nước. Hắn nâng tay nàng lên, đặt một nụ hôn lên đó, sau đó áp lên má mình. “Trữ Hạ, nàng cũng là kỳ tích của ta.”

Nàng nâng tay kia lên, lau nước mắt cho hắn, cười nói: “Đừng khóc.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: “Nàng… Nàng có thể nhìn thấy rồi?”

“Đúng thế. Ta nhìn thấy rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.