Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 10 - Chương 3



CHƯƠNG 3

Phượng Minh trực tiếp bày tỏ thái độ ủng hộ, đương nhiên khiến Dung Điềm thấy thoả mãn.

Mỹ thực đưa tới miệng, Dung Điềm chưa từng do dự cự tuyệt, khó có dịp Phượng Minh chủ động, Dung Điềm lập tức không khách khí, một phen kéo ái nhân lại, đem đầu lưỡi tiến thẳng vào, trong trong ngoài ngoài đùa giỡn một trận no nê, lại nghe thấy từ trong không khí cứng ngắc phía sau dần dần truyền đến tiếng hít thở dồn dập, biết Thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn từ trong khiếp sợ đã khôi phục lại hai ba phần, không thể làm gì khác hơn là đem Phượng Minh lưu luyến không rời bị hắn hôn đến mơ hồ thả lại trên giường, xoay người tiêu sái buông lỏng hai tay, lộ ra biểu tình không thể tránh được lại cực kỳ tuấn dật, “Thái hậu bớt giận. Khổ tâm của Thái hậu, sao ta lại không rõ, nhưng Quân Ân lệnh cũng không phải nhi tử nhất thời kích động mà định ra. Một đạo vương lệnh này, từ trước khi ta đăng cơ đã chuẩn bị, vài năm nay, ta vừa cân nhắc trong triều chính, vừa không ngừng phái ra tâm phúc, đến các thành trấn của Tây Lôi và quốc gia khác âm thầm quan sát, mới ra quyết định này. Quốc sách này, vô luận là ai, cũng không có khả năng dao động tâm ý của ta.”

Thái hậu ngồi giữa trướng, giống như tượng đất, cũng không biết có bị đả kích quá lớn hay không, Dung Điềm nói, nàng nghe xong một chút phản ứng cũng không có.

Sắc mặt Đồng Kiếm Mẫn trở nên vô cùng xấu xí, một mảnh tro tàn, “Nói như vậy, Đại vương cố ý muốn vứt bỏ cơ nghiệp của Tiên vương?”

“Đồng tướng quân sai rồi.”Phượng Minh xoa huyệt thái dương từ trên giường ngồi thẳng lên, vừa rồi bị Dung Điềm hôn phản kích khiến cho đầu óc tràn ngập mơ hồ cùng hưng phấn. Thái độ dứt khoát từ chối huỷ bỏ Quân Ân lệnh của Dung Điềm thực sự suất tột cùng, cũng kích khởi hùng tâm của cậu, đương nhiên ‘nghĩa bất dung từ’ giúp Dung Điềm phản bác Đồng Kiếm Mẫn, “Quân Ân lệnh là một đạo vương lệnh vĩ đại, nó sẽ khiến Tây Lôi trở thành đại quốc không người đuổi kịp trong Thập nhất quốc trong thời gian rất ngắn, ngay cả Ly quốc cũng theo không kịp, chỉ có Dung Điềm với phong thái Đại vương mới có đảm thức cùng khí phách như vậy. Phàm là người cho rằng Quân Ân lệnh sẽ hủy diệt Tây Lôi, đều là hạng người ánh mắt thiển cận.” (hùng tâm: tâm chí mạnh mẽ, đảm thức: gan dạ sáng suốt)

Dung Điềm một mực cự tuyệt huỷ bỏ Quân Ân lệnh, Đồng Kiếm Mẫn nản lòng thoái chí. Gã chắc chắc cái “Quốc sách tự sát” này tuyệt đối là thủ đoạn gian trá của Phượng Minh, thái độ đối với Phượng Minh càng lập tức giảm xuống thấp nhất, khinh thường hừ một tiếng, “Thì ra ta đây là đại tướng Tây Lôi vài chục năm, chỉ là hạng người ánh mắt thiển cận. Minh vương ngươi nơi nơi bị người ta truy sát, vài lần khiến Tây Lôi dùng đại quân cứu viện, ngược lại có ánh mắt trác tuyệt sao?”

Lời này cay nghiệt, một câu liền đâm trúng điểm yếu của Phượng Minh.

Nếu như nói hiện nay Thập nhất quốc, người cao quý bị kẻ khác truy bắt nhiều nhất, Phượng Minh cậu nhận đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất.

Phượng Minh mặt mỏng đỏ bừng, lại bắt đầu thói quen vò đầu, gãi một hồi, mới nhớ tới trên người đang gánh vác trọng trách bảo vệ quốc sách của Dung Điềm, một lần nữa lộ ra biểu tình nghiêm túc, “Ánh mắt trác tuyệt cũng không phải là ta, mà là Dung Điềm.”

“Hanh, miệng lưỡi thật giảo hoạt…”

“Đồng Kiếm Mẫn.” Thái hậu vẫn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, uy nghiêm nói: “Nhượng Minh vương nói xong cũng không muộn.”

Hiện tại Đồng Kiếm Mẫn đã minh bạch Thái hậu đứng về phía gã, đương nhiên đối với Thái hậu rất thuần phục, vì vậy thực sự ngậm miệng lại.

Dung Điềm thấy Phượng Minh dũng cảm lên tiếng, biện bạch vì hắn, thấy rất thú vị, lấy tay chống cằm, tiếp tục quan sát cậu phát huy thế nào.

Phượng Minh tiếp tục nói: “Ánh mắt Dung Điềm trác tuyệt, là ở chỗ hắn định ra điểm xuất phát của Quân Ân lệnh này.”

“Thỉnh Minh vương nói tỉ mỉ một chút.” Thái hậu đã lên tiếng.

“Bởi vì điểm xuất phát của Dung Điềm, không chỉ từ quan điểm nhìn vấn đề của Tây Lôi vương, mà là quan điểm của người đứng đầu Thập nhất quốc, nhìn vấn đề khảo sát nhân tài.”

Lời này vừa nói ra, Thái hậu tựa hồ nghĩ đến cái gì, hơi động dung.

“Diệu!” Dung Điềm bỗng nhiên cười to, tay vỗ lên giường, khen: “Một câu này thực sự là tinh hoa. Từ quan điểm của người đứng đầu Thập nhất quốc, nhìn vấn đề khảo sát nhân tài, ha ha, Phượng Minh, Phượng Minh, chỉ có ngươi mới có thể nói ra câu nói đặc sắc như vậy. Ta vẫn muốn dùng một câu duy nhất nói khái quát dụng ý chính của Quân Ân lệnh, không thể dùng từ quá tối nghĩa khó hiểu, hay quá dài dòng. Hiếm khi ngươi có thể nghĩ ra được một câu diệu ngữ như thế.” Nhìn kỹ Phượng Minh, vừa yêu thương vừa than thở.

Phượng Minh bị hắn khen đến đỏ mặt, hắc hắc cười tươi, “Ta cũng thuận miệng nói ra thôi, chưa suy xét kỹ càng lắm. Chúng ta tiếp tục nói đi.” Thu lại nụ cười, lại bày ra khuôn mặt nghiêm túc, “Nhân tài là tài nguyên trọng yếu của quốc gia, xử lý quốc sự cần nhân tài, cải thiện canh mục cần nhân tài, đánh trận dụng binh cần nhân tài, người có năng lực…” (canh mục: chăn nuôi , trồng trọt)

“Khụ khụ…”Thái hậu ho khan hai tiếng, lẳng lặng nói: “Minh vương chỉ cần nói một câu ‘người có năng lực rất trọng yếu đối với quốc gia’ là được rồi.”

“Nga, đúng vậy, đúng vậy.” Phượng Minh vội vã đồng ý, rồi tóm gọn lại vấn đề, “Đem phạm vi tuyển chọn quan lại tướng lĩnh mở rộng đến trong bình dân cùng nô lệ, việc này giúp quốc gia có cơ hội thu nhận càng nhiều nhân tài…”

“Đây là chỗ sai lầm của Quân Ân lệnh.” Đồng Kiếm Mẫn thực sự phi thường phản cảm đối với Quân Ân lệnh, mặc dù có phân phó của Thái hậu trước đó, vẫn nhịn không được phản bác: “Toàn bộ nhân tài đều ở trong giới quý tộc, bình dân nô lệ này, đều là dân đen hạ đẳng, nào có tài năng gì? Cái này hệt như tìm một tướng quân từ giữa đám hầu tử, quả thực quá vọng tưởng.”

Lời còn chưa dứt, Dung Điềm đang ngồi thẳng bên giường nhíu mày, rồi lập tức đứng lên. Hắn người cao chân dài, hai bước đã tới trước mặt Đồng Kiếm Mẫn, giống như thái sơn sừng sững ngay phía trước, ép Đồng Kiếm Mẫn thiếu chút nữa ngừng thở.

Dung Điềm đưa tay tới thắt lưng, keng! Rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng.

Thái hậu, Phượng Minh cho rằng Dung Điềm đã động sát tâm, đều kinh hãi, song song đột nhiên bật dậy từ trên ghế và giường, hét lớn:

“Dung Điềm!”

“Đại vương không thể!”

Trong tiếng hét kinh hoàng, Dung Điềm đã cầm bảo kiếm trong tay hướng ra ngoài, trên đường đâm tới, phương hướng đột nhiên biến chuyển, Đồng Kiếm Mẫn còn chưa hiểu ra sao, bảo kiếm của Dung Điềm đã tiêu sái xoay nửa vòng trong không trung, rơi xuống tay Đồng Kiếm Mẫn.

Dung Điềm nhìn Đồng Kiếm Mẫn đang ngạc nhiên, bạc thần hơi nâng lên, bỗng nhiên cao giọng quát hỏi, “Tử Nham có bên ngoài không?”

“Có Tử Nham!” Ngoài trướng truyền đến âm thanh trả lời trung khí mười phần.

Dung Điềm cũng không gọi hắn tiến vào, cách mành quát hỏi, “Tử Nham, ngươi đã tự học kiếm pháp mười năm, có dám cùng Đồng Kiếm Mẫn so một trận hay không? Hắn chính là cao thủ kiếm thuật nổi danh trong số các lão tướng Tây Lôi đấy.”

“Sao không dám?” Câu trả lời không chút do dự của Tử Nham truyền đến.

Dung Điềm sớm đoán được hắn sẽ nghênh chiến, con ngươi lạnh lùng thoáng nhìn Đồng Kiếm Mẫn, “Nếu ngươi thắng, bản vương lập tức thả ngươi về.”

Đồng Kiếm Mẫn không nghĩ tới lúc này còn có đường sống, trong lòng chấn động.

Đồng gia mấy đời làm thần tử ở Tây Lôi, gia phong dũng mãnh cương nghị, có không ít tướng lĩnh danh tiếng xuất thân từ đây. Có thể nói Đồng Kiếm Mẫn từ sinh ra đã được nuôi nấng để trở thành tướng lĩnh, từ nhỏ ngoại trừ nhóm trưởng bối cùng phụ thân dốc lòng dạy dỗ, còn thỉnh danh sư kiếm thuật khắp nơi chỉ điểm. Đối với kiếm thuật, gã có tự tin rất lớn.

Tử Nham là tướng lĩnh tử sĩ Dung Điềm giữ bên người,lúc nguy cấp mới dùng đến, Đồng Kiếm Mẫn chưa bao giờ gặp qua ở trong vương cung Tây Lôi. Bất quá cách mành nghe được thanh âm hắn, cũng bất quá mới hai mươi tuổi,thời gian luyện kiếm không thể nhiều hơn Đồng Kiếm Mẫn.

Ưu thế của kiếm thủ trẻ, chính là tuổi trẻ cường tráng, càng đấu lâu, càng có thể lực , đối với lão tướng mà nói, trận đấu càng kéo dài càng bất lợi. Nhưng so kiếm cũng không phải kéo co, cũng không phải khí lực lớn thì có thể thắng, mà phải xem kỹ thuật cùng kinh nghiệm được tích lũy theo năm tháng, đây mới là mấu chốt để thắng. Chỉ cần có thể dựa vào kiếm thuật, nhanh chóng đâm bị thương tay cầm kiếm của đối phương, có thể đoạt được toàn thắng.

Nghĩ tới đây, trong đầu Đồng Kiếm Mẫn đã hạ quyết tâm, tay nắm chuôi kiếm thật chặt, chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: “Tương lai nếu như ngươi bị ta bắt giữ, ta cũng cho ngươi một cơ hội như vậy.” Liếc nhìn trong trướng một lần cuối,rồi bình tĩnh đi ra ngoài.

Lúc này Phượng Minh mới thở ra một hơi, yếu ớt dựa vào trên giường, mông vừa chạm vào nệm, lập tức kêu lên thảm thiết, “A… Đau quá…”

Dung Điềm nhanh chóng tiến đến, cẩn thận bố trí giúp cậu, yêu thương trách cứ cậu: “Ta đã bảo ngươi hảo hảo nằm, ngươi nhảy dựng lên làm gì?”

Vừa rồi Phượng Minh cho rằng Dung Điềm muốn giết Đồng Kiếm Mẫn, quá kinh hãi nên đâu còn nghĩ tới thân thể cậu trải qua việc Dung Điềm “thương yêu” mãnh liệt thì không thể tùy tiện hoạt động, lúc này đang phải chịu đựng hậu quả của việc “miệt mài”, đau đến nhe răng trợn mắt, lại nghe Dung Điềm nói như vậy, lập tức dùng ánh mắt tràn ngập lên án nhìn chằm chằm Dung Điềm, “Nếu không phải tại ngươi, ta sao phải nằm như vậy hả?” Bởi vì Thái hậu còn ngồi bên cạnh, chỉ có thể đè thấp thanh âm.

Keng!

Một tiếng ngắn ngủi do binh khí giao kích, bỗng nhiên xuyên qua mành cửa nặng nề truyền vào trong trướng.

Hai người biết cuộc quyết đấu đã bắt đầu trên khoảng đất trống bên ngoài, đều ngừng nói thầm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thời gian Phượng Minh học kiếm không thể so với Dung Điềm, cũng không bằng lão tướng như Đồng Kiếm Mẫn, híp mắt nghe cách mành nửa ngày, thỉnh thoảng chỉ nghe một hai tiếng binh khí chạm vào nhau, lúc lớn lúc nhỏ, thực sự không nghe ra cái gì khác. Khóe mắt cậu chuyển động, liếc Thái hậu vẫn tĩnh tọa bên cạnh một cái, vừa nhìn Dung Điềm đang cẩn thận nghe động tĩnh của quyết đấu bên ngoài.

Tuy Dung Điềm cũng nghe tiếng cách mành, nhưng lúc thì gật đầu mỉm cười, lúc thì thở dài, cách một hồi, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Đáng tiếc, dù sao Tử Nham tuổi còn trẻ, có chút nóng nảy, không thì chiêu này cũng đủ khiến Đồng Kiếm Mẫn rơi kiếm.”

Phượng Minh phi thường kinh ngạc, vừa ước ao vừa bội phục, bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi thực sự có thể nghe âm thanh mà đoán được động tác của bọn họ?”

Dung Điềm buồn cười, “Ngay cả sư phụ cũng không có bản lĩnh như vậy, ta chỉ lừa ngươi thôi.” Dứt lời cười dài, cười xong lại nghiêm túc nói: “Bất quá ta đoán Tử Nham sẽ làm Đồng Kiếm Mẫn rơi kiếm, cũng khá nắm chắc, có muốn đánh cược không?”

Phượng Minh thấy vẻ mặt hắn lộ ra mỉm cười quỷ dị, vội vã lắc đầu, “Đánh chết ta cũng không cược. Cùng ngươi đánh cược, mặc kệ thắng thua, đều là ta xui xẻo.”

Hai người nói thầm một lát, tiếng binh đao giao kích bên ngoài đang dần kịch liệt đã đột nhiên đình chỉ. Tầm mắt Dung Điềm chuyển qua một bên, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Mành cửa được nâng lên sau tiếng đáp lời, Tử Nham sải bước tiến đến, sau trận ác chiến còn hơi thở dốc, ***g ngực dày rộng phập phồng, kiếm đã vào vỏ,đeo bên hông, vào trướng nhìn thấy Dung Điềm, liền hướng Dung Điềm hành lễ .

“Thắng rồi?” Phượng Minh từ phía sau Dung Điềm lộ ra nửa đầu hỏi.

Tử Nham hướng cậu cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng noãn, xem như câu trả lời.

Theo sau Tử Nham tiến vào, là Đồng Kiếm Mẫn cước bộ nặng nề. Bảo kiếm vừa rồi Dung Điềm đưa cho gã đã không còn trên tay gã, hai tay gã trống không, có điểm thất hồn lạc phách, sắc mặt thất bại khiến gã thoạt nhìn già đi rất nhiều.

Sau khi vào trướng, Đồng Kiếm Mẫn đầu tiên hướng ánh mắt về phía Thái hậu sắc mặt cũng khó coi như vậy, một lúc sau, mới chậm rãi chuyển hướng Dung Điềm, “Ta đã thua.”

Dung Điềm vấn, “Ngươi biết ngươi bại bởi ai không ?”

“Biết.” Đồng Kiếm Mẫn nói: “Một dân thường.”

“Cũng chính là hầu tử không thể chọn ra tướng quân theo như lời ngươi nói.”

“Hầu tử dù có bản lĩnh, vẫn là hầu tử. Mặc kệ một con khỉ có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng dùng một con khỉ làm chủ soái một đội quân, thủy chung chỉ chọc người chế nhạo.” Đồng Kiếm Mẫn lạnh lùng ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tia nhìn bất khuất kiêu ngạo, “Tôn ti từ xưa, quý tộc đời đời trung thành với vương tộc, mới là căn cơ vững chắc của một quốc hùng mạnh. Ngươi có thể giết ta, thế nhưng muốn ta thay đổi suy nghĩ của ta, tuyệt đối không thể. Nhưng ta không muốn chết trong tay một người thấp kém, thỉnh Thái hậu ban thưởng kiếm, để ta tự sát đi.”

Không ngờ đến lúc này, thái độ gã vẫn còn cường ngạnh như vậy.

Phượng Minh hơi ngạc nhiên, lại chuyển tầm mắt qua Tử Nham, “Ngươi không có lời gì muốn nói sao?”

Tử Nham lắc đầu.

Hắn bình lặng như vậy, ngược lại khiến Phượng Minh càng thấy kỳ quái.

“Gã vũ nhục ngươi như vậy, ngươi tuyệt không tức giận?”

Tử Nham hạ mắt xuống, suy nghĩ một chút mới đáp: “Gã chạy trốn không thoát, cũng đấu không lại thần, hiện tại đáng thương đến mức chỉ có thể mở miệng mắng người , vì sao thần phải tức giận ?” Không nghĩ tới người này vẻ mặt đoan chính, khi mở miệng lại cay độc như thế, Đồng Kiếm Mẫn lập tức trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt già nua trướng thành màu đỏ tím.

“Ha ha ha ha…”Dung Điềm nghe thấy thú vị, ngửa đầu cười to một hồi mới dừng lại,  tùy ý khoát khoát tay, phân phó: “Đồng Kiếm Mẫn trở về đi, ngươi hơi cổ hủ, nhưng còn là một trung thần. Bất quá, Đồng Nhi thì khác, y dám can đảm cấu kết với Nhược Ngôn, đã phản bội Tây Lôi, bản vương tuyệt không bỏ qua cho y. Khi ngươi trở về, truyền lại lời này của bản vương cho y. Tử Nham, ngươi chuẩn bị cho Đồng Kiếm Mẫn một hảo mã, một thanh kiếm nữa, một bao lương thực, đưa gã ra ngoài hai mươi dặm rồi thả đi.”

Hắn thân là Đại vương, lời vừa ra khỏi miệng chính là vương lệnh.

Phượng Minh chưa từng đoán được hắn sẽ đột nhiên mở miệng thả Đồng Kiếm Mẫn, phi thường ngạc nhiên, ngay cả khuyên bảo một chút cũng không kịp. Chỉ có Thái hậu đang ngồi thẳng một bên sắc mặt thoáng tốt lên một chút, nàng tận mắt nhìn Tử Nham mang Đồng Kiếm Mẫn ra khỏi trướng, chậm rãi đứng lên, rốt cục mở miệng nói: “Ai gia mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.” Đi được hai bước, lại quay đầu hỏi, “Đại vương chuẩn bị lúc nào thì khởi hành?”

Dung Điềm cung kính nói: “Sớm quyết định là ngày mai khởi hành, chạy gấp đến Tây Cầm tập hợp cùng Thái hậu. Hiện tại đương nhiên muốn thương lượng cùng Thái hậu để định lại ngày khởi hành.”

Thái hậu ai thán cười khổ, “Không cần.Tất cả chuyện trọng yếu, không phải Đại vương đều quen tự mình làm chủ sao?” Lắc đầu rồi thở dài vài tiếng, mới tiếp tục bước đi. Liệt Nhi nhanh chóng vén rèm lên, cung tiễn Thái hậu.

Phượng Minh nhìn bóng dáng trầm trọng của Thái hậu biến mất sau cửa, hơi lo lắng nói: “Cái Quân Ân lệnh kia của ngươi, hình như khiến Thái hậu rất mất hứng. Ngươi có muốn đi tâm sự với nàng hay không? Rồi giải thích một chút?”

Dung Điềm lắc đầu, trầm giọng nói: “Dù Thái hậu bất mãn, lần này ta cũng phải làm trái tâm ý lão nhân gia nàng. Trong thiên hạ này, quốc gia độc lập thì có Thập nhất nước, còn có vô số bộ lạc dũng mãnh thượng võ với phong tục khác nhau, muốn thống nhất thiên hạ, ổn định nhân tâm, thì không thể không ban hành Quân Ân lệnh. Chuyện này cực không dễ dàng, phải nhìn ai có đủ nghị lực, có thể cố gắng đến cùng. Ngược lại ngươi…” Ngữ khí hắn vừa chuyển, trở nên nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt anh tuấn hiện ra nụ cười, “Những lời ngươi vừa mới nói với Đồng Kiếm Mẫn, thật vô cùng lợi hại, ta phải nghĩ cách ban thưởng ngươi mới được.”

Phượng Minh rất đắc ý, quay đầu nói: “Phần thưởng thì không cần, chỉ cần ngươi biết sau này hảo hảo tôn trọng ta, vậy là được rồi. Kỳ thực về phương diện này ta thực sự rất có thiên phú, lúc thi đại học ta đã nghĩ có nên ghi danh ngành ngoại giao không , bất quá ngành kia có yêu cầu rất cao với tiếng Anh, cho nên ta…”

“Vậy từ bây giờ, bản vương giao chuyện trấn an Thái hậu cho ngươi.”

“Cái gì? ” Phượng Minh đột nhiên dừng việc ca ngợi thao thao bất tuyệt về bản thân, phát ra một tiếng la óan giận.

“Ta nói,” Dung Điềm khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia cười xấu xa, “Từ giờ trở đi, ngươi tự động não, suy nghĩ làm cách nào khiến Thái hậu tiếp thu Quân Ân lệnh. Không phải ngươi rất có thiên phú sao?”

“Ta… Ta…”

“Huống hồ trước giờ Thái hậu rất thích ngươi. Không phải ngươi thường nói Thái hậu hòa ái dễ gần, giống như mẫu thân của ngươi sao?”

“Thế nhưng lúc Thái hậu nổi giận cũng rất đáng sợ a.”

“Ân, ta cũng biết rất đáng sợ.”

“Vậy ngươi còn kêu ta đi?”

Dung Điềm và Phượng Minh mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt giao phong được một hồi, cuối cùng, Dung Điềm đành nhượng bộ nhấc tay đầu hàng, “Được rồi, ta không miễn cưỡng ngươi.”

Phượng Minh vui mừng, “Ngươi quyết định đi một mình? Đúng a, dù sao cũng là thân mẫu, có chuyện có thể hảo hảo mà nói, ta ở ngoài trướng chờ ngươi.”

“Ta nghĩ, hai người chúng ta tạm thời tránh xa Thái hậu nhiều một chút sẽ tốt hơn.”

Phượng Minh kinh ngạc nhìn Dung Điềm, tấm tắc lắc đầu, “Ngươi cư nhiên muốn trốn tránh? Ta còn nghĩ là ai ngươi cũng không sợ.”

Dung Điềm xấu hổ nói: “Nhi tử nào lại không sợ nương tức giận a?” 

Hai người cùng than một tiếng, lại cùng lắc đầu hai cái, nhìn nhau, nghĩ trước nay chưa từng có chuyện thú vị như vậy, bỗng nhiên không hẹn mà cùng cười ha hả.

Phượng Minh cười đến ôm bụng lăn lộn trong ổ chăn, vừa cười vừa nói: “Thôi… Quên đi, ta sợ ngươi rồi. Chuyện Thái hậu ta sẽ nghĩ cách trấn an, cứu mạng a… đau bụng quá…”

Dung Điềm cũng cười đến mức ngã lên giường, tay chân dang ra, nằm ngửa thở dốc, “Ta đây sẽ phụ trách lôi Đồng Nhi từ trên vương vị Tây Lôi xuống, đánh mông y.”

Sáng sớm hôm sau, nhổ trại khởi hành.

Phượng Minh bởi vì di chứng sau cuồng hoan, chỉ có thể tạm thời hưởng thụ đồng dạng đãi ngộ cùng Thu Lam và thị nữ, ngồi trong mã xa hạ mành theo quân đội đi tới. May mà cậu cũng không phải nam nhân duy nhất bị vây hãm trong ôn nhu, Dung Hổ thương thế tốt hơn phân nửa cũng vì mệnh lệnh của Dung Điềm, trước khi thương thế khỏi hoàn toàn không được kỵ mã, bị ép chen chúc trong xe ngựa.

Bên trong chiếc đại mã xa hình chữ nhật, có Thu Lam, Thu Nguyệt, Thu Tinh, cộng thêm Phượng Minh tuy rằng thân thể bất tiện nhưng nghịch ngợm hấp tấp như cũ, còn có một Dung Hổ hận không thể lập tức nhảy xuống xe leo lên lưng ngựa, náo nhiệt vô cùng. Dọc đường đi, Liệt Nhi khi rảnh rỗi chạy tới quấy rối, làm mã xa càng thêm náo động. Dung Điềm một mình cưỡi ngựa, nghe chỗ mã xa phía sau của Phượng Minh truyền đến từng trận tiếng la quái dị, thường thường lộ ra mỉm cười sủng nịch.

Tử Nham mang một đội đi phía trước điều tra trên đường có mai phục hay không, đi tận đằng trước; Vĩnh Dật dẫn nhân mã của mình theo sau đại đội, trong đại đội, vị trí kia rất thuận tiện, có thể trong quá trình hành quân tùy thời lui lại một chút, thoát ly tầm mắt mọi người mà không hấp dẫn sự chú ý. Khi nào gặp được phong cảnh mê người, hắn liền dẫn Liệt Nhi hai người khanh khanh ta ta một chút, rồi lại cùng nhau giục ngựa đuổi kịp đại đội.

Thái hậu bắt đầu từ ngày hôm qua, thái độ liền trở nên thập phần lãnh đạm, nhìn thấy ai cũng không tươi cười nhiều, bất quá cũng không có nổi giận. Nàng có nhân mã hộ vệ của mình; Vĩnh Dật phi thường ân cần làm hết trách nhiệm của chủ nhân, chuẩn bị riêng cho vị nữ nhân Tây Lôi chí cao vô thượng này một chiếc mã xa hoa lệ. Cho nên Thái hậu an vị trong mã xa này, được vài cao thủ tâm phúc bảo vệ, đi ở giữa đại đội, cách mã xa của bọn Phượng Minh một cự ly chỉ hơn mười thước.

Tuy Phượng Minh đã đáp ứng Dung Điềm phụ trách trấn an Thái hậu, nhưng nghĩ đến khuôn mặt bất cẩu ngôn tiếu của Thái hậu, ngực lại thấy sợ hãi, quả nhiên là người bình thường không tức giận, một khi tức giận càng dọa người. Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, cuối cùng Phượng Minh cố lấy dũng khí, đi tới trước mã xa Thái hậu, do dự nửa ngày, mới tới gần cánh cửa, thấp giọng nói: “Thái hậu, ta có thể tiến vào cùng ngươi tâm sự không ?”

Không biết là Thái hậu không chịu trả lời, hay là thanh âm Phượng Minh quá nhỏ, bên trong xe ngựa lại không có chút đáp ứng.

Phượng Minh đợi một lúc lâu, càng thêm xấu hổ, đành phải kiên trì đến cùng, đề cao thanh âm một chút : “Thái hậu, cái kia… Ta…”

“Nếu như Minh vương muốn nói về Quân Ân lệnh, thỉnh trở về đi.”

Thanh âm của Thái hậu, cách mã xa buông mành, càng không có vẻ phập phồng.

Phượng Minh đụng phải sự việc khó giải quyết, đành chán chường chạy về mã xa của mình, trầm tư suy nghĩ phương pháp giải quyết. Bọn Thu Lam biết cậu đã đáp ứng Dung Điềm phải trấn an Thái hậu, thấy cậu lúc trở về liền sầu mi khổ kiểm, biết sự tình nhất định không thuận lợi, đều ôn nhu khuyên cậu thả lỏng tâm tình.

“Minh vương không nên lo lắng, Thái hậu nhất định sẽ hiểu rõ tâm ý của Đại vương.”

” Tuy trên mặt Thái hậu có điểm bất mãn, thế nhưng nàng đã mở miệng đáp ứng để Đại vương tự quyết định đại sự.”

“Hơn nữa, từ trước đến nay đâu có mẫu thân sẽ tức giận nhi tử a?”

Có ba bảo bối líu ríu cùng một chỗ, phiền não nhiều bao nhiêu cũng bị nháo đến không cánh mà bay. Tuy Phượng Minh còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề, bất quá tâm tình bình phục rất nhanh, vừa mới rồi Liệt Nhi tiến vào mã xa tìm đại ca y để quấy rối, nhất thời toàn bộ mã xa đều trở nên huyên náo .

Buổi chiều đại đội tiếp tục lên đường,sau khi đi được một đoạn , không biết có phải bị tiếng cười đùa trên mã xa hấp dẫn hay không, ngay cả Dung Điềm cũng nhịn không được giục ngựa lại gần. Thu Lam vẫn ngồi bên cửa sổ, nhanh chóng báo tin cho Phượng Minh, “Đại vương lại đây.”

Phượng Minh ló đầu ra khỏi mã xa, làm mặt quỷ, “Ta giữ đúng lời hứa , buổi trưa đã đi gặp Thái hậu, nhưng nàng không muốn thấy ta. Đừng lo, mọi chuyện phải từ từ, ta đang nghĩ biện pháp ni.”

“Ai hỏi ngươi chuyện đó ?” Dung Điềm nháy mắt với cậu, mê hoặc nói: “Có muốn đi ra cùng ta kỵ mã hay không?”

Lời còn chưa dứt, trong xe ngựa đã vang lên tiếng hoan hô của Phượng Minh, “Muốn! Muốn !”

“Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống.”

Bọn họ đã sớm ăn ý mười phần, Dung Điềm đưa tay ra, Phượng Minh đã sớm chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng đung đưa một chút, trong không trung lộn một nửa vòng, thong thả ngồi vào trong lòng Dung Điềm.

Dung Hổ hâm mộ vô cùng, nắm chặt cơ hội thỉnh cầu, “Đại vương, hiện tại ta cũng có thể cỡi ngựa đi?”

Dung Điềm cũng không “ban ân” cho hắn tốt như vậy, như đinh đóng cột nói: “Thương thế do kiếm của sư phụ gây ra có thể đùa giỡn được sao? Ngươi hảo hảo ngồi trên mã xa dưỡng thương cho ta, Thu Nguyệt Thu Tinh, các ngươi trông coi Dung Hổ thật kỹ cho ta.”

Thu Nguyệt Thu Tinh lớn tiếng đáp: “Vâng ! Nô tỳ nhất định hảo hảo trông coi!” Nhìn Dung Hổ luôn luôn trấn định thong dong vẻ mặt như muốn gào khóc, che miệng cười khanh khách.

Thu Lam thấy hắn đáng thương, nhích lại gần, thấp giọng nói: “Đại vương cũng muốn tốt cho ngươi. Diêu Duệ phu nhân trước khi đi đã nói, Tiêu Thánh Sư kiếm pháp lợi hại, vị trí vết thương phi thường nguy hiểm, vạn nhất không khỏi hoàn toàn, không cẩn thận khiến vết thương nứt ra sẽ chảy máu không ngừng. Vết thương này của ngươi không tốt mười phần, thì không thể lộn xộn. Lẽ nào ngươi không muốn ở cùng một chỗ với chúng ta sao?”

Giọng nói của nàng ôn nhu như vậy, hại lỗ tai Dung Hổ đỏ rực một mảng, đè thấp thanh âm nói: “Ta đương nhiên nguyện ý ở cùng ngươi.”

Trong lúc hai người thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, Dung Điềm đã ôm Phượng Minh kỵ mã đi xa.

Phía trước có Tử Nham mở đường, Dung Điềm không cần lo lắng phía trước sẽ có phục binh, giục ngựa chạy nhanh nửa dặm, đuổi theo Tử Nham.

Sau khi Tử Nham nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, quay đầu lại nhìn, phát hiện là Dung Điềm cùng Phượng Minh kỵ mã đến, chỉ phía trước bẩm báo: “Đại vương, phía trước chính là bến tàu.”

Phượng Minh nhanh nhảu hỏi, “Chúng ta sẽ ngồi thuyền sao?”

“Đúng, đi xuôi dòng xuống, an toàn lại tiết kiệm khí lực ngựa, mọi người cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần thật tốt.”

Phượng Minh vui vẻ kéo kéo tay áo Dung Điềm, kêu lên: “Chạy mau chạy mau, ta muốn là người đầu tiên đến thuyền lớn! Dung Điềm ngươi thật thông minh, ngươi làm ra thuyền này ở đâu thế?”

Dung Điềm thở dài, “Ngươi lại quên bản thân là lão bản sở hữu hàng vận có thực lực nhất thiên hạ rồi sao?”

Phượng Minh sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhớ tới bản thân đã kế thừa đại thuyền của lão cha cổ quái kia, còn có bản đồ hàng hải vô cùng trân quý. Dung Điềm nói cậu là lão bản sở hữu hàng vận có thực lực nhất thiên hạ, cũng không phải thuận miệng khoe khoang.

Hắc hắc, xem ra có gia sản cũng không tồi nha.

“Không cần thở dài, của ta cũng là của ngươi.” Cậu vỗ vỗ vai Dung Điềm, an ủi : “Cùng lắm ta tặng ngươi hai chiến thuyền tốt.”

Dung Điềm dở khóc dở cười, ôm thắt lưng cậu, nói: “Ngồi vững, ta dẫn ngươi đi xem thuyền của ngươi.” Nhẹ nhàng huy một roi lên mông ngựa, tuấn mã đã trải qua huấn luyện phi như bay.

Chỉ một lúc sau, đã có thể ngửi thấy vị đạo của nước tràn ngập trong không khí .

Dung Điềm nghĩ khiến cho Phượng Minh vui vẻ, thả chậm tốc độ, tận lực đi dọc theo bờ sông, để cho Phượng Minh hưởng thụ lạc thú phi ngựa chậm dọc bờ sông.

Phượng Minh hỏi chuyện Quân Ân lệnh.

Dung Điềm nói: “Ta đã phái mười mấy thị vệ đi các thành trấn dán Quân Ân lệnh. Điểm này ngươi không cần lo lắng, cho dù chúng ta không tuyên truyền, Đồng Nhi cũng sẽ giúp chúng ta tuyên truyền.



Y còn lo quý tộc các nơi không biết chuyện này a.”

Phượng Minh nhăn mũi : “Thế nhưng bên Thái hậu… Nàng ngay cả gặp cũng không chịu gặp ta, còn nói nếu muốn nói chuyện liên quan đến Quân Ân lệnh, sẽ không chịu nói chuyện với ta.”

Dung Điềm giúp cậu nhu nhu nét buồn bã trên mặt, sủng nịch hỏi, “Vì sao lại lo lắng? Cho dù hiện Thái hậu tại không tán thành, sau này nhất định sẽ nghĩ thông suốt, ngươi cần gì phiền não như vậy?”

“Ta cũng muốn có cơ hội phát huy một chút tác dụng của Minh vương chứ?”

Dung Điềm nghe cậu nói có vài phần nghiêm túc, không giống thuận miệng nói bậy, tỉ mỉ quan sát bảo bối trong lòng một phen, “Yên tâm, sẽ có lúc cho ngươi thi triển tài năng.” Bên môi lộ ra mỉm cười rất có thâm ý.

Phượng Minh lười biếng nằm trong lòng Dung Điềm, ánh mắt tùy ý lướt qua cảnh sắc bên kia bờ, đang muốn nói, bỗng nhiên mắt to vừa mở, kêu lên: “Nhìn kìa! Có xác chết trôi!” Nhất thời ngồi thẳng lên.

Dung Điềm nhìn theo hướng tay cậu chỉ xem, quả nhiên trên mặt sông có một người mặt hướng lên trời, nửa chìm nửa nổi.

Hắn hét to một tiếng, Tử Nham mang theo vài người, cởi áo nhảy vào sông kéo người nọ, ba chân bốn cẳng lôi lên bờ. Chỉ chốc lát, quay lại bẩm báo Dung Điềm, “Đại vương, y không phải xác chết trôi, người còn sống, ói ra hai ngụm nước liền tỉnh. Người này đã ngâm trong nước sông, vậy mà người còn đầy mùi rượu, nhất định uống không ít, xem ra là một tửu quỷ, trượt chân rớt xuống sông thôi.” (tửu quỷ: kẻ nghiện rượu, say rượu)

“Cứu tỉnh rồi cho hắn đi, nói với hắn, lần sau uống say thì tránh xa bờ sông một chút.”

Tử Nham nhận lệnh rời đi.

Dung Điềm cúi đầu nói với Phượng Minh: “Ngươi đã cứu một tửu quỷ.”

Phượng Minh hừ lạnh nói: “Tửu quỷ cũng là người, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, là một việc tốt.” Còn giả bộ học hòa thượng niệm một tiếng A di đà phật.

Dung Điềm cưng chiều cười nói: “Ta cũng chưa nói không phải chuyện tốt, Tháp là cái gì?”

Vấn đề này thật làm khó Phượng Minh, lúc cậu xem TV là nghe được câu đó, thuận miệng nói ra, nào biết phải nghiên cứu nhiều như vậy?

Cậu gãi đầu hai cái, nói quanh co: “Đại khái bảo tháp là vật để thưởng thức, dù sao đây là chuyện tốt là được rồi.”

Dung Điềm hiểu cậu cũng hiểu biết nông cạn, cũng không truy vấn, ôm cậu như trước chậm rãi giục ngựa đi tiếp. Không ngờ mới vừa di chuyển, tiếng vó ngựa lại vang lên, Tử Nham từ phía sau vượt qua, sắc mặt dị thường cổ quái, “Đại vương, người kia, chúng ta vừa cứu sống y, muốn y đi, kết quả y…”

“Y thế nào?”

“Y lại nhảy sông rồi.”

“Cái gì?” Phượng Minh sợ hãi kêu lên, “Không phải y uống say rồi rớt xuống nước sao? Thì ra là muốn tự sát a? Vì sao y muốn tự sát?”

Dung Điềm thản nhiên nói: “Xem ra tháp của ngươi không xây đựơc rồi. Người ngay cả sống cũng không có dũng khí, hà tất phí thời gian trên người y? Chúng ta đi thôi.” Lại muốn giục ngựa.

Phượng Minh húc khuỷu tay vào bên sườn Dung Điềm, quay đầu lại trừng hắn, “Có người tự sát a, hơn nữa là người ta vừa cứu lên.”

Tử Nham nói: “Minh vương không nên gấp gáp, y vừa nhảy xuống sông, chúng ta lại bắt y lên đây, bất quá y vẫn muốn nhảy sông, đang tranh cãi ầm ĩ ở đó.”

“Đi, đi xem.”

Mấy người giục ngựa đi tới, quả nhiên nghe tiếng ồn ào.

Namnhân được cứu lên xem ra còn muốn đi tìm cái chết, lại bị thuộc hạ của Tử Nham ngăn lại, đang gào khóc không ngớt, “Ô ô ô ô, ngươi đền! Ngươi đền! Ô, ngươi đền…”

Thuộc hạ của Tử Nham đều là dũng sĩ tài giỏi, từ trước đến nay chảy máu không rơi lệ, chưa bao giờ gặp qua nam nhân khóc như thế, ngạc nhiên nói: “Đền cái gì?”

“Ô ô… Nhân gia muốn tự sát, chết một lần là đủ rồi… Ô ô ô ô… Các ngươi hết lần này tới lần khác… Hết lần này tới lần khác quấy rối… Hiện tại ta muốn nhảy lần nữa, ô ô ô, ngươi đền…” 

“Cứu ngươi cũng là làm sai?”

“Ta bất hạnh như vậy, còn không bằng chết đi. Vì sao các ngươi lôi kéo ta a? Để ta chết trong sạch, ô ô ô…”

Phượng Minh vốn muốn xuống ngựa lại gần, lắc lư hai lần, cánh tay Dung Điềm siết trên lưng giống như làm bằng sắt , căn bản không động đậy được. Cậu quay đầu, thấy Dung Điềm vẻ mặt không tán thành, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên ngựa nói: “Uy uy, có chuyện gì từ từ nói, vạn sự đều có thể thương lượng, không cần phải tìm chết.”

Namnhân này khóc ròng nói: “Ta bất hạnh a…”

“Ngươi sao lại bất hạnh a?”

“Ta…”

Dung Điềm từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Trước tiên báo tên, quê quán, lai lịch.”

Phượng Minh nhíu mày, thấp giọng nói: “Người ta đang thương tâm muốn tìm cái chết a, ngươi không nên hung ác như thế.”

Namnhân này cũng rất hợp tác, vừa nghẹn ngào, vừa hồi đáp: “Ta là Liệt Trung Lưu, là người Vĩnh Ân, là người họa tranh, có đôi khi cũng giúp người ta viết thư và vân vân.”

Phượng Minh hỏi: “Vậy vì sao ngươi muốn tìm cái chết a?”

“Bởi vì không ai tìm ta họa tranh, ô ô ô, người không thể làm việc, còn không bằng đã chết… Ô ô ô… từ khi ta còn nhỏ, phụ thân luôn nói với ta… Ô… Làm người phải cố gắng… không thể cái gì cũng không làm… Ô ô ô ô ô ô… Phụ thân a… Ta khiến người hổ thẹn a… Ô ô…”

Y vừa nói vừa khóc, trong một câu thêm mười mấy cái “Ô ô”, không thể nghe rõ, nghe xong mọi người đau đầu vô cùng.

Dung Điềm quát lạnh: “Dừng, nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa? Không có việc làm thì nỗ lực tìm kiếm, chết đi như vậy thì không khiến phụ thân ngươi hổ thẹn sao?”

Hắn trời sinh uy nghiêm, hiệu quả của tiếng quát lạnh này thực sự không tồi. Cái người kêu Liệt Trung Lưu này cư nhiên thực sự ngừng khóc, dùng tay áo ướt sũng lau mặt, đáp: “Ngươi cho là tìm việc làm dễ như vậy sao? Có người cho ta việc làm, ta cũng mặc kệ. Tục ngữ nói: chó săn sẽ không hòa lợn mẹ phối một đôi, chỉ có nhân tài hiểu được ta mới tìm ta họa tranh, bổn đản xuẩn tài khác, căn bản không có tư cách mướn ta. Ai, đáng tiếc người thông minh trong thiên hạ càng ngày càng ít, có thể người có thể cho ta việc làm, hiện tại cũng tìm không được nữa.” (bổn đản xuẩn tài : ngu ngốc , đồ ngu)

Mọi người thấy y vừa rồi còn tìm cái chết, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng, hiện tại cư nhiên chớp mắt liền trở nên kiêu ngạo như vậy, đều cảm thấy thật thú vị.

Mọi người ngừng ở chỗ này một lúc, đại đội phía sau đã theo kịp, mã xa của Thu Lam cũng đã đến, ở một bên xem tình hình phát triển. Thu Nguyệt nghe Liệt Trung Lưu mặt dày, phì cười, xốc mành che nhảy xuống mã xa , “Ta cũng không tin ngươi lợi hại như vậy. Họa sư chó săn, ngươi giúp ta họa tranh, để ta xem ngươi có đúng là đang mạnh miệng hay không.”

Liệt Trung Lưu ngẩng đầu nhìn Thu Nguyệt, nhãn tình sáng lên, cư nhiên toát ra một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, “Ngươi muốn họa tranh đương nhiên có thể, ta giúp tiểu mỹ nhân họa tranh, từ trước đến nay cũng không lấy tiền.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người lại càng khinh thường.

Thu Tinh cùng Thu Lam đều đã xuống mã xa, đứng sau Thu Nguyệt. Thu Tinh le lưỡi, thấp giọng nói: “Thì ra người này không chỉ là một tửu quỷ, còn là một sắc quỷ.”

Vừa vặn Liệt Nhi đứng bên cạnh, thuận miệng bỏ thêm một câu, “Là một sắc quỷ không có mắt nhìn… A! Thu Tinh ngươi lại đá ta!”

Thu Lam hỏi, “Ngươi giúp mỹ nhân họa tranh, lẽ nào cũng không thu thù lao sao?”

Liệt Trung Lưu con ngươi chuyển tới trên mặt Thu Lam, cũng là nhãn tình sáng lên, y như người chết đói thấy đồ ăn mỹ vị, cười hì hì nói: “Thù lao đương nhiên là muốn thu, bất quá không phải tiền, chỉ cần cho ta sờ sờ tay nhỏ, hôn hôn mặt là được rồi. Ta có bản lĩnh, lớn lên lại suất,được ta hôn hôn sờ sờ cũng không có gì không tốt, đúng không?” (suất : đẹp trai)

Hai tiếng cuối cùng “Đúng không”, cư nhiên còn hướng Thu Tinh phóng mị nhãn.

Thu Tinh xem thường, tàn bạo trừng y.

Tới lúc này rồi, ngay cả Phượng Minh có tâm đồng tình nhất trong mọi người cũng cảm thấy vô lực với Liệt Trung Lưu. Cậu quay đầu, hướng Dung Điềm bất đắc dĩ nói: “Xem ra thực sự là gỗ mục không thể chạm khắc, không cần lo cho y, chúng ta đang lãng phí thời gian, vẫn nên nhanh chóng đến bến tàu rồi lên thuyền đi.”

Dung Điềm vẫn có chút suy nghĩ đánh giá Liệt Trung Lưu, nghe Phượng Minh nói như vậy, gật đầu “Ân ” một tiếng, nhưng không lập tức ghìm ngựa quay đầu. Hắn kẹp bụng ngựa một chút, giục ngựa đi tới trước mặt Liệt Trung Lưu, từ trên cao nhìn xuống nhìn y, trong lúc điện quang đá lửa, chợt giơ lên một cước.

Liệt Trung Lưu đâu đoán được hắn lại không kêu một tiếng liền động cước, không hề phòng bị, lúc này bị đá trúng, bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, rơi vào sông.

Phượng Minh sửng sốt chốc lát, khẩn trương nói: “Dung Điềm ngươi làm gì vậy?”

“Không phải ngươi nói y gỗ mục không thể chạm khắc sao?”

“Ta muốn ngươi không cần lo cho y, không phải muốn ngươi đá y xuống nước a!”

Dung Điềm nhìn chằm chằm Liệt Trung Lưu đang giãy dụa trong nước một lát, trên mặt dật ra nụ cười chắc chắn, “Người nọ tới đây vì chúng ta.”

Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết?”

“Bởi vì y sẽ bơi.” Dung Điềm thu hồi ánh mắt từ trên người Liệt Trung Lưu đang giãy dụa không ngớt trên mặt sông, một lần nữa ghìm cương chuyển đầu ngựa, “Tử Nham, lôi y lên, dẫn y cùng chúng ta lên thuyền.” Kẹp chặt bụng ngựa.

Bụi vàng bên bờ sông, lại bay lên đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.