Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 6 - Chương 6





Dưới bộ mặt cơ hồ như tối sầm lại của Lộc Đan, lịch sự xơi gọn hai con gà nấu theo phương cách đặc trưng của Đông Phàm, Phượng Minh nhè ra một mẩu xương nhỏ, thích chí xoa cái bụng tròn vo, nhân tiện đá thêm một cái ý kiến nho nhỏ: “Không ngon bằng Thu Lam nấu.”

Nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên trên đầu, Phượng Minh vội vàng bổ sung: “Nhưng mùi vị vẫn rất ngon. Ờ ờ, ta biết rồi, chắc vì lần trước Thu Lam dùng máu của quốc sư cũng nên, không biết lần này có phải là lộc huyết tươi thực không.”

Cặp mắt hẹp dài của Lộc Đan chăm chăm nhận định Phượng Minh một hồi, sắc mặt khó coi dần biến mất, khoé miệng khẽ nhếch, y nhẩn nha lên tiếng: “Nếu Minh vương nghĩ có thể khai thác gì ở Lộc Đan, thì cũng quá xem thường Lộc Đan rồi.”

Phượng Minh cảm thấy mặt mình đang nóng ran lên, đành bật cười khúc khích: “Không hổ danh là quốc sư.”

Lại thầm nghĩ: trên thuyền này không thể tuỳ tiện nuôi dưỡng mấy con nai tơ chỉ để cung cấp máu tươi được, đội thuyền của Lộc Đan nhất định phải luôn có người cung ứng vật dụng thường ngày. Hiện tại chắc chắn họ vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong biên cảnh Vĩnh Ân, có thể tránh khỏi màn lùng sục ken kín của đại quân Dung Điềm để chạy đến tận chỗ này trợ giúp Lộc Đan, không hiểu đó là nhị vương tử hay là tam vương tử Vĩnh Ân? Mà bất kể là ai, đợi sau này Dung Điềm thôn tính được Vĩnh Ân rồi, ta nhất định phải làm thịt thằng tiểu tử này mới được. Lại lập tức lắc đầu, không, ở với Dung Điềm lâu quá, làm ta bị nhiễm tính bạo lực mất rồi.

Nghĩ linh ta linh tinh một hồi, cậu ngẩng lên nhìn Lộc Đan. Hai cặp mắt cùng ẩn giấu sự man trá bất thần đụng nhau, khiến cả hai đều biết tỏng mà cười cười.

“Quốc sư này…” Phượng Minh vỗ vỗ bụng, nhũn nhặn hỏi: “Ta có được nghỉ ngơi không?”

“Không phải Minh vương đang được nghỉ ngơi đây sao?”

“Ờ, ta muốn ở một mình để chợp mắt một lát.” Lại không khỏi tự mắc ói trước ánh mắt trông đợi ngu ngốc của mình.

Lộc Đan nói: “Đương nhiên có thể.” Đoạn lịch sự bước dần ra ngoài.

Thấy Lộc Đan từ từ ra ngoài, khép cửa phòng lại, Phượng Minh bắt đầu nhẩm đếm.

Mười… chín… tám… bảy… sáu… năm… bốn… ba… hai… một!

“Cứu mạng!! Có rắn độc! Có kẻ mưu hại Minh vương!” Phượng Minh gào rách họng.

Tẫm cửa gỗ thình lình bị đá bật ra, kéo theo một loạt cảnh tượng, vài gã đại hán hùng hổ xuất hiện ngoài ngưỡng cửa, nhưng hết thảy chỉ biết đứng đần ra nhìn trân trân căn phòng hoàn toàn yên ắng.

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy Lộc Đan chạy tới phía sau, mấy gã đại hán vội vàng cúi rạp đầu, nhường lối.

Phượng Minh ưỡn ẹo ngồi dậy, mơ mơ màng màng dụi mắt, giả vờ kinh ngạc: “Không phải quốc sư mới nói ta có thể chợp mắt một lát sao? Dù có chuyện cần thương lượng, cũng không cần thiết phải đạp nát cả cửa phòng thế chứ!”

Mặt Lộc Đan hết chuyển từ đỏ tím sang trắng bệch, y hằm hè lườm Phượng Minh, hừ một tiếng, tát một cú trời giáng vào một tên thị vệ gần nhất: “Dám vô lễ với Minh vương, còn không mau xin lỗi.”

Mấy tên gia bộc xui xẻo khúm núm , cúi đầu tạ lỗi với Phượng Minh, đoạn hốt hốt hoảng hoảng rời phòng. Lộc Đan xem xét một lượt chung quanh, cuối cùng dừng lại ở gương mặt đang tươi cười vờ ngây thơ thuần khiết của Phượng Minh, phát lời cảnh cáo: “Lộc Đan đã lấy lễ tận đãi Minh vương, nhưng nếu Minh vương còn cố ý gây chuyện, thì đừng trách Lộc Đan vô tình.” Đoạn nhìn xoáy vào Phượng Minh một cái, quay người đi ra.

Phượng Minh nằm ngửa ra trên giường một lúc lâu, đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ lo lắng lồ lộ, cậu không ngừng đi tới đi lui trong phòng, nghĩ thầm: ta không tin Lộc Đan sẽ ngu ngốc đến mức đem ta đi hầu chăn gối mấy lão Đại vương kia, rốt cuộc y đổ bao tâm sức ra bắt ta về làm gì? Lấy lễ hậu đãi? Càng có lễ thì càng dễ khiến người ta sợ đến rét run…

Điểm lại kết quả cuộc thí nghiệm vừa rồi, cũng có thể coi là có chút thu hoạch, ít nhất Phượng Minh cũng biết được ba điều: thiết bị cách âm ở chỗ này không tốt, nói cái gì cũng sẽ bị người ở cách vách nghe thấy, chỉ cần hô to một tiếng cũng đủ để lôi cả một đống người đến; bên cạnh lúc nào cũng có người túc trực trông coi cậu, chỉ căn cứ vào cánh cửa bị đạp nát kia là đủ hiểu, nhân số đại khái chừng sáu người, tất cả đều là loại cao to hung hãn; và, Lộc Đan quả thực đang phải kiềm chế cậu vì một cái gì đó.

Đảo mắt khắp phòng, Phượng Minh lại lưu ý thêm một điều: cửa giả rất lỏng lẻo, đạp một cái sẽ bật ra ngay.

Nhưng, dường như không nghĩ được một cách nào để thoát thân cả. Phượng Minh tái mặt, gục đầu vào thành cửa sổ nhỏ hẹp, thả mắt nhìn những con sóng cuồn cuộn dưới lòng sông. Có loại kiến thức nào có thể giúp ta chạy trốn bằng đường thuỷ không nhỉ? Vắt óc suốt nửa ngày trời, cậu chỉ nhớ được đúng một câu thành ngữ “Mò kim đáy nước”. Hoả thiêu liên hoàn thuyền thì đã dùng mất rồi, Lộc Đan nhất định sẽ không mắc bẫy, mà tình thế hiện tại cũng đâu thích hợp để ứng dụng.

Ủ rũ hồi lâu, cậu bắt đầu gào thét thảm thiết trong lòng: Dung Điềm mau đến cứu ta! Dung Điềm mau đến cứu ta!

Tự kỷ bần thần mất một chốc, cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu liền tự lẩm bẩm: “Đợi ta đây ngả lưng một lát rồi tý nữa lại quấy đảo tên Lộc Đan kia.” Nhưng, vừa mới leo lên giường định nằm xuống, cửa phòng đã bị mở tung ra.

Lộc Đan từ ngoài bước vào, lịch sự cười nói: “Minh vương đã dậy chưa? Có hứng thú gặp một người không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.