Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 8 - Chương 10



CHƯƠNG 10

Hai người đang đứng trên bậc thang, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh Diêu Duệ phu nhân, cả người không hẹn mà cùng thả lỏng, vốn đang đứng cách xa nhau, kìm lòng không được nhích từng bước về phía đối phương, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới Tình nhân huyết, rùng mình một cái, đồng thời tự thối lui, nhất thời kéo ra khoảng cách gần một trượng.

“Làm sao bây giờ?” Phượng Minh nói với Dung Điềm.

Dung Điềm cũng học bộ dáng của cậu: “Ta nhìn vẻ mặt của nàng, hình như không có ý hại ngươi, bất quá là vừa tiện đem ngươi tính vào trong mưu kế bức phu của nàng.”

Phượng Minh chần chờ hỏi: “Ta thật sự phải làm theo lời nàng nói sao?”

Dung Hổ không cần phân phó, đã sớm tự động giải tán nhóm thị vệ mai phục trong rừng cây xung quanh đến đau cả thắt lưng. Liệt Nhi đứng bên cạnh, nghe khẩu khí bàn bạc của hai người không quá căng thẳng, cả gan chen vào hỏi: “Diêu Duệ phu nhân muốn Minh Vương làm gì?”

“Nàng muốn ta cả ngày lượn lờ trước mặt Tiêu Thánh Sư.” Tuy rằng bây giờ độc Tình nhân huyết của Dung Điềm còn chưa giải, “Tính phúc” còn xa tận chân trời, bất quá nhớ tới phương pháp cầu ái không từ thủ đoạn của Diêu Duệ phu nhân, Phượng Minh vẫn nhịn không được le lưỡi: “Đi phá hoại tu vi kiếm thuật của Tiêu Thánh Sư.”

“A?” Liệt Nhi không biết sự tình đã qua, không thể đoán được nguyên nhân bên trong, nghe xong đầu óc đều hỗn loạn.

Lúc này Thu Lam tiến đến, thấy Dung Điềm, quỳ gối bẩm: “Mị Cơ cô nương muốn mời Đại vương đến chỗ nàng một chút, không biết phải chăng có việc cùng Đại vương thương lượng hay không?”

Dung Điềm gật đầu nói: “Ân, ta biết rồi.” Quay đầu hỏi Phượng Minh : “Ngươi đi không?” Bên Mị Cơ hiện tại đang quản thúc Tam công chúa cùng Bác Lăng , Phượng Minh thiếu chút nữa gặp ám toán ở nơi đó, hắn không thực sự nguyện ý để Phượng Minh qua đó.

Phượng Minh suy nghĩ một chút, thờ ơ nói: “Cùng ngươi đi thôi. Chắc không có khả năng hạ độc ta một lần nữa đâu?”

Vì vậy hai người dẫn theo vài thị vệ đi tiểu viện của Mị Cơ , vừa vặn Dung Hổ an bài sự tình xong quay lại, liền cùng bọn Thu Lam  cùng Liệt Nhi đi theo ở phía sau.

Lúc đi, Phượng Minh sợ mình không cẩn thận lại vô thức kề cận Dung Điềm, cố gắng nhắc nhở chính mình bảo trì khoảng cách với Dung Điềm. Loại cảm giác này vốn vô cùng khó chịu, hơn nữa trầm mặc liền càng khiến kẻ khác thống khổ .

Phượng Minh cách Dung Điềm ba bước chân, một trước một sau đi tới, quyết định tìm chuyện để nói: “Ngươi định xử trí Tam công chúa cùng Bác Lăng như thế nào?”

Dung Điềm quay đầu nhìn Phượng Minh ở phía sau, đoán được: ” Ngươi lại mềm lòng, muốn vì bọn họ cầu tình hay sao?”

“Mị Cơ đã sớm vì bọn họ cầu tình , không tới phiên ta.” Phượng Minh cân nhắc nói: “Bất quá Diêu Duệ phu nhân không phải đã nói, Long Thiên không còn sống bao lâu nữa sao? Nghĩ đến đây, rồi nghĩ đến Tam công chúa , ta liền cảm thấy. . . . . . hẳn là ngươi sẽ có ý tưởng gì đó.”

Cậu nói rất thú vị,khiến khóe miệng Dung Điềm giơ lên, hỏi: “Ta hẳn là có ý tưởng gì đó ư?”

Phượng Minh nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ: “Nếu Long Thiên chết, Tam công chúa thực sự có thể trở thành nữ vương Phồn Giai . Giáp với Phồn Giai chính là Ly quốc, nếu có thể trở thành minh hữu của Tây Lôi . . . . . .”

Trên đầu có chút cảm giác, giống như bị cái gì vỗ nhẹ một cái.

Phượng Minh sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hồn vía lên mây ngẩng đầu kêu lên: “Dung Điềm ! Ngươi đã quên độc trên người sao?”

Khuôn mặt suất khí của Dung Điềm từ trên cao nhìn xuống, ranh mãnh cười nói: “Đứa ngốc, bất quá chỉ dùng nhánh cây đụng ngươi một chút mà thôi. Ngươi càng ngày càng hiểu biết chính sự , bổn vương phi thường cao hứng. Đêm nay trở về sẽ thưởng cho ngươi.” Sau khi cho Phượng Minh một ánh mắt thâm ý, lại tiếp tục ở phía trước dẫn đường.

Phượng Minh lĩnh giáo ánh mắt ái muội của hắn, khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

Những lời “Đêm nay trở về sẽ thưởng cho” này, đối với sắc lang từ trước đến nay hoang *** vô độ này mà nói, tựa hồ chỉ có một hàm nghĩa đặc biệt.

Nhưng hắn đang trúng Tình nhân huyết, hai người không thể da thịt thân cận, làm sao có thể chân đao chân thương “Thưởng cho” ? (ta cũng không hỉu lém,thui thì cứ nghĩ đao,thương ở đây là cái ấy ấy của 2 ng nha)

Phượng Minh vừa đi vừa nghĩ, trên mặt đã đỏ một nửa, đột nhiên dừng cước bộ, nghĩ tới “Hảo ý tưởng” Dung Điềm đã nói trước khi đi.

Thiên ạ. . . . . .

Hắn sẽ không thật sự tạo ra bao bảo hiểm đầu tiên trên thế giới này đi?

Nghĩ đến đây, mặt Phượng Minh nổ một tiếng, hoàn toàn thiêu cháy.

” Ngơ ngơ ngác ngác làm gì đó? Đi nhanh một chút.” Thanh âm của Dung Điềm từ đằng trước truyền đến.

Phượng Minh đang tưởng tượng hình ảnh “không lành mạnh”, có tật giật mình ngẩng đầu, vừa nhìn, mới phát hiện đã tới trước tiểu viện của Mị Cơ rồi.

Trong tiểu viện phi thường im lặng, trong không khí vẫn là mùi thơm phảng phất phiêu đãng lại thần bí. Lần trước Phượng Minh đến vào ban đêm, lần này ở dưới ánh mặt trời rực rỡ quan sát, càng cảm thấy vách tường mái hiên nơi đây sắc thái tươi sáng, duy nhất một loại thản nhiên thanh nhàn thuộc về Mị Cơ .

Vào cửa viện , hướng bên trong đi một chút, chính là chỗ sinh hoạt thường ngày của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Do vết xe đổ lần trước, lần này Dung Hổ đánh chết cũng không dám rời Phượng Minh nửa bước, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau. Thu Lam cùng Liệt Nhi đương nhiên cũng sẽ không dừng bước ở ngoài cửa, bọn thị vệ thấy vậy, cũng theo vào.

Hương khuê thánh địa này của Mị Cơ đại khái là, lần đầu tiên phá lệ có rất nhiều nam nhân không liên can gì đi thẳng vào.

Lúc này vừa qua giữa ngày, Dung Điềm tiến vào trong phòng, Mị Cơ đang cùng Tam công chúa, Bác Lăng đều đang ngồi trên bàn ăn. Trước mặt ba người đều bày ra một bàn nhỏ, trên bàn bát đũa canh rau đủ cả, hình như vừa mới ăn xong ngọ thiện. Chỉ có Mị Cơ  tựa hồ ăn uống không tốt, đồ ăn trên bàn hầu như đều chưa động qua.

Nàng hai chân khép lại ngồi nghiêng trên ghế, thân trên hơi hơi lệch, tựa vào một cái gối dựa, chợt nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt liền nhìn thấy Dung Điềm tiến vào, lập tức “Nha” một tiếng, chậm rãi thẳng lưng ngồi ngay ngắn lại: “Đại vương đã tới.” Trong mắt phượng quyến rũ, xinh đẹp tới cực điểm có vài tơ máu, hiển nhiên một đêm không ngủ ngon.

Phượng Minh thấy nàng tại dạ yến tối qua còn nói cười vui vẻ, lúc này sắc mặt tiều tụy, biết nàng vì chuyện của Dung Điềm mà áy náy rất nhiều.

“Nghe nói ngươi có việc muốn tìm ta?” Dung Điềm chọn một cái gối dựa, thư thư phục phục ngồi xếp bằng xuống.

Phượng Minh chọn một chỗ cách Dung Điềm ba bốn bước mới ngồi xuống, chợt cảm thấy khác thường, ngẩng đầu vừa nhìn, thì ra Tam công chúa đang nhìn cậu bằng một đôi mắt dịu dàng.

Nàng và Bác Lăng sóng vai ngồi cùng một chỗ, thấy Phượng Minh nhìn về phía nàng, lộ ra biểu tình hơi áy náy, mấp máy môi, lại thủy chung cũng không mở miệng.

Đám người Dung Hổ Liệt Nhi , cũng vây quanh Dung Điềm cùng Phượng Minh , đông một người tây một người,đều an phận ngồi xuống.

Mị Cơ lộ ra biểu tình thân thiết: “Ta nghe nói Diêu Duệ phu nhân tới thăm, Đại vương đã gặp qua nàng chưa?”

“Đã gặp qua .” Dù sao cũng không có gì phải giấu diếm, Dung Điềm thấy bộ dáng lo lắng của Mị Cơ, chậm rãi đem cuộc gặp gỡ Diêu Duệ phu nhân cẩn thận nói lại một lần.

Nói đến đại lễ Diêu Duệ phu nhân dâng tặng lại là ngự bát của Long Thiên , Tam công chúa nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, nghiêng đầu vừa mừng vừa sợ nhìn Bác Lăng .

Nếu Diêu Duệ phu nhân thật có thể giết chết Long Thiên , vậy chuyện bọn họ một lần nữa đoạt lại Phồn Giai sẽ thành công ngay trước mắt .

Đương nhiên, điều kiện trước tiên là nhất định phải có mạng trở lại Phồn Giai .

Dung Điềm bởi vì bọn họ mà trúng Tình nhân huyết, vạn nhất không lấy được giải dược, nói không chừng sẽ giết bọn họ trút giận.

Trước mắt có thể bảo trụ bọn họ chỉ có một Mị Cơ còn tưởng nhớ cố quốc mà thôi.

Mị Cơ chăm chú nghe Dung Điềm nói, có chỗ không rõ, hỏi lại hai lần, nhíu mi nói: ” Tính tình vị phu nhân này thật sự rất cực đoan kì lạ. Người như thế càng thông minh, tâm tính càng vô pháp suy đoán, Đại vương phải cẩn thận đối phó. Không biết bước thứ ba mà nàng nói, ám chỉ cái gì đây?”

Dung Điềm mỉm cười.

Mị Cơ ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ Đại vương đã đoán được rồi sao?”

Dung Điềm suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Bổn vương chính là đoán được một chút bên ngoài, chờ đến lúc minh bạch, lại đến nói cho ngươi biết.”

Tầm mắt Mị Cơ hướng về phía Phượng Minh : “Hiện tại nói như vậy, Minh Vương hợp tác với Diêu Duệ phu nhân, để cầu giải dược của Tình nhân huyết? Bất quá Tiêu Thánh Sư cũng không phải hạng người nhân từ nương tay, kiếm đạo càng là chuyện hắn coi trọng nhất ,nếu Minh Vương có hành động ảnh hưởng đến tu vi của hắn, ngàn vạn lần phải cẩn thận Tiêu Thánh Sư ra tay vô tình.”

Phượng Minh ở trên đường đã sớm nghĩ tới này , cắn cắn môi dưới, nhún vai nói: “Đây là nguyên nhân khiến Diêu Duệ phu nhân, cũng chính là nương của ta nhất định phải hạ độc ta. Nếu không phải vì giải dược, ta mới không cần vô duyên vô cớ đi phá hoại tu vi kiếm đạo của Tiêu Thánh Sư.” Nhìn nhìn Dung Điềm .

Một chiêu “Trách nhiệm tái giá” này của Diêu Duệ phu nhân, đem tương lai của một đôi lão tình nhân bọn họ, miễn cưỡng cùng tương lai của một đôi tiểu tình nhân buộc lại với nhau.

Cái này gọi là châu chấu bị buộc dây thừng, đang buộc Dung Điềm cùng Phượng Minh xoay mòng mòng, cố gắng nghĩ biện pháp giúp Diêu Duệ phu nhân truy phu. Diêu Duệ phu nhân thì tốt rồi, chỉ cần núp ở mặt sau vẫy vẫy ngón út thon dài là đủ rồi.

Tam công chúa nâng mặt lên, bộ dáng muốn nói lại thôi đúng lúc bị Dung Điềm nhìn thấy.

Dung Điềm hỏi: ” Có phải Tam công chúa muốn nói ra suy nghĩ của mình?”

Thái độ hữu hảo của hắn khiến Tam công chúa cùng Bác Lăng  đều vô cùng kinh ngạc, Phượng Minh trong lòng minh bạch, xem ra Dung Điềm là chuẩn bị chiêu mời Tam công chúa làm minh hữu .

Cũng đúng, nhiều bằng hữu, chung quy dễ chịu hơn nhiều địch nhân.

Bác Lăng vừa mới nghe Dung Điềm nói chuyện Long Thiên trúng độc, trong lòng xoay một cái, lập tức hiểu được .

Tam công chúa vẫn tương đối có lương tâm, nhớ tới bản thân đem tráp có độc đến nơi này, thủy chung vẫn có điểm bất an, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là khó hiểu, nếu Minh Vương là thân sinh nhi tử của Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Thánh Sư, tại sao sau này lại xuất hiện trong hoàng cung Tây Lôi? Chẳng lẽ sau khi Tiêu Thánh Sư cự tuyệt Diêu Duệ phu nhân, Diêu Duệ phu nhân liền vứt bỏ nhi tử của mình, đúng lúc bị lão Dung vương đi ngang qua nhặt đem về vương phủ?”

Phượng Minh ngẩn ngơ.

Hôm nay khi cậu nhìn thấy Diêu Duệ phu nhân quá mức kích động, lại nghĩ đến giải dược, tuy rằng không hỏi đến việc này, thầm nghĩ, thân mụ bởi vì bị thân cha vứt bỏ, cho nên mang tâm trạng trả thù vứt bỏ nhi tử của mình. . . . . . Ân,với tính tình cổ quái của Diêu Duệ phu nhân kia, có rất nhiều khả năng sẽ làm như vậy.

Mị Cơ chậm rãi lắc đầu nói: “Ta không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy. Hài tử bị vứt bỏ vừa vặn được lão Dung vương nhặt , mà thân tử của lão Dung vương lại thành ái đồ của Tiêu Thánh Sư . Ta thấy nói không chừng là Diêu Duệ phu nhân gặp Tiêu Thánh Sư thu đồ đệ tư chất vua chúa, cho nên kích thích tâm tư của Diêu Duệ phu nhân bỏ nhi tử tại phủ Dung vương.”

Đáng thương một tiểu hài nhi chưa hiểu chuyện, chỉ bởi vì sinh ra không có gân cốt của kỳ tài kiếm thuật, đã bị phụ thân coi thường, bị mẫu thân vứt bỏ.

Bọn họ cũng không biết, Phượng Minh thật ra cũng không phải An Hà giả Thái tử kia từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung Tây Lôi, không phải nhi tử của lão Dung vương, lại càng không phải nhi tử của Tiêu Túng cùng Diêu Duệ phu nhân.

Phượng Minh thấy ánh mắt của Mị Cơ cùng Tam công chúa  nhìn cậu đều mang theo vài phần thương tiếc, biết bọn họ đồng tình  sai đối tượng, chịu không nổi hô to, nhanh chuyển đề tài nói: “Việc này về sau gặp Diêu Duệ phu nhân hỏi lại là biết . Ta thấy hiện tại thời gian còn sớm, không bằng để ta đi bái kiến Tiêu Thánh Sư một chút.”

Dung Hổ nói: “Để ta bồi Minh vương đi .” Nhanh chóng đứng lên.

Dẫn theo vài thị vệ, hộ tống Phượng Minh đi nơi ở của Tiêu Thánh Sư, người trong đại sảnh nhất thời thiếu hơn một nửa, không có chen chúc như lúc trước .

Bọn thị nữ từ bên ngoài đưa lên trái cây tươi ngon, đều nhẹ nhàng di chuyển, không dám phát ra một chút thanh âm.

Dung Điềm giống như nhàn nhã, bất động thanh sắc ngồi.

Mị Cơ từ trên bàn nhỏ trước mặt mình chọn một quả thoạt nhìn tươi ngon, tự mình dùng khăn thơm lau khô nhiều lần ,rồi đưa cho Dung Điềm .

Dung Điềm cảm kích cười, tiếp nhận cắn một ngụm.

Mị Cơ lo lắng nhất chính là việc hắn trúng độc, từ nay về sau dần dần xa lánh nàng, thấy Dung Điềm thái độ ôn nhu, trong lòng mừng rỡ, hốc mắt nóng lên.

Trong những người ở đây, nếu nói đến chính trị, ngoại trừ Dung Điềm, người hiểu biết nhất chỉ sợ chính là Bác Lăng . Gã nhìn Phượng Minh rời đi, Dung Điềm còn lưu lại, đã biết Dung Điềm có chính sự muốn nói, thừa dịp Mị Cơ đưa trái cây cho Dung Điềm, đã sớm nháy mắt vài lần với Tam công chúa, kín đáo thầm thì hai câu.

“Nếu Diêu Duệ phu nhân không nói dối, Long Thiên trúng độc Mạn nhiếp, như vậy Phồn Giai sắp có đại tang.” Bác Lăng đánh vỡ trầm mặc, thỉnh giáo Dung Điềm : “Khi đó, không biết Tây Lôi sẽ có hành động gì?”

Đây là đại sự liên quan đến tương lai của Phồn Giai .

Khi gã mở miệng, Tam công chúa cùng Mị Cơ đều lộ ra thần thái tập trung.

Dung Điềm an nhàn thưởng thức trái cây, nuốt thịt quả thơm ngọt xuống yết hầu, mới mang theo chút ý cười nhìn Bác Lăng : “Tứ vương tử có ý kiến gì không?”

Bác Lăng biết hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, có thể thuyết phục Dung Điềm hay không , sẽ quyết định vận mệnh tương lai của gã cùng Tam công chúa, suy nghĩ kĩ vài lần, mới chậm rãi nói: “Tây Lôi vương thiếu niên anh minh, có chí thống nhất thiên hạ. Nhưng thiên hạ hiện tại nhiều quốc phân tranh, cho dù không tính Đan Lâm ở ngoài Đông hải vào, trước mắt cũng có Thập nhất quốc gia đang âm thầm củng cố lực lượng. Tây Lôi vương muốn hoàn thành chí lớn, sao có thể không có minh quốc đây?” (bố khỉ,seo lại mọc thêm 1 nước nữa vậy,thống nhất được thiên hạ ta chít lìn )

Dung Điềm nhàn nhạt mỉm cười: “Thỉnh Tứ vương tử nói tiếp.”

” Huyết mạch chân chính của vương thất Phồn Giai , hiện tại gần nhất chỉ có mình Tam công chúa mà thôi. Dân chúng đã sớm hy vọng Tam công chúa hồi quốc, kế thừa vương vị một lần nữa. Ta có thể khẳng định, chỉ cần ta cùng Tam công chúa bí mật quay về Phồn Giai trước, liên lạc với vài đại tướng vẫn trung thành với vương thất Phồn Giai , đợi ngày Long Thiên chết bất đắc kỳ tử, Tam công chúa đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Phồn Giai , bên ngoài có cựu thần bảo vệ, bên trong có Bác Lăng ta lo liệu, vương quyền của Phồn Giai nội trong hôm đó liền có thể quay về với chủ cũ.” Bác Lăng nói lời mở đầu, càng nói càng thuận, khí phách phấn chấn, chậm rãi nói: ” Trước đây chúng ta cùng Tây Lôi mặc dù có chuyện cũ không thoải mái một chút, nhưng cái này đều là thời thế bắt buộc. Bác Lăng ta dám chỉ thiên phát thệ, chưa bao giờ có ác ý với Tây Lôi vương cùng Minh Vương, Phồn Giai tiếp giáp với Ly quốc, Phác Nhung, Yến Đình, Vĩnh Ân, Chiêu Bắc, nếu hai bên kết làm minh hữu, tương lai nếu muốn chinh phạt Ly quốc, chỉ cần một phong thư của Tây Lôi vương, đại quân Phồn Giai lập tức tập kết, thông đường hành quân, chuẩn bị quân lương, đại quân viễn chinh của Tây Lôi lại càng không cần lo lắng trên đường không có nơi nghỉ ngơi, nhất định có thể đánh một trận thành công. Thừa dịp Nhược Ngôn Ly quốc hôn mê, trước tiên gióng trống giải quyết cường địch này, các tiểu quốc khác lại không chịu nổi một đòn, như vậy, còn lo đại sự không thành hay sao?”

Gã nói chuyện dõng dạc, miêu tả một tình cảnh tốt đẹp kích động lòng người.

Tam công chúa yêu nhất bộ dáng gã tiêu sái ung dung đàm binh luận chính*, trong đôi mắt đẹp lộ ra tán thưởng, ngay cả Mị Cơ cũng không nhịn được thầm nghĩ, ánh mắt Tam công chúa không thấp, người này nếu có thể ngồi lên vương vị Bác Lâm , không phải sẽ là một quân chủ đầy hứa hẹn hay sao? Đáng tiếc vận khí không tốt, điều này cũng không trách được gã.(*: nói binh pháp bàn chính sự)

Chỉ có Dung Điềm vẻ mặt bí hiểm mỉm cười, vừa vặn ăn xong trái cây trên tay, nhả hột, nhận khăn ấm thị nữ dâng lên, vừa lau tay, vừa quay đầu, nhìn lướt qua Liệt Nhi ở bên cạnh.

Liệt Nhi khéo léo thông minh,làm sao không biết đã tới thời điểm mình lên sân khấu, hắc hắc nở nụ cười, kéo dài âm thanh, chậm chạp nói: “Vương tử Bác Lăng quả nhiên lòng mang chí lớn. Bất quá hiện tại các ngươi bản thân còn khó bảo toàn, lại đi ảo tưởng tương lai, không phải có chút buồn cười hay sao? Chuyện Đại vương chúng ta trúng độc, nên tính như thế nào đây?”

Y hừ nhẹ một tiếng, trên người mỗi thị vệ Tây Lôi đang quỳ ở bốn phía tỏa ra khí thế hung ác, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt đều trừng lớn như chuông đồng, nhìn chằm chằm Bác Lăng .

Bác Lăng không phải chưa nghĩ tới vấn đề này, bất quá với thái độ làm người của Dung Điềm , không có khả năng không lợi dụng cơ hội này đoạt Phồn Giai , gia tăng lực lượng thống nhất thiên hạ của mình.

Nếu đoạt được Phồn Giai , Dung Điềm sẽ không buông tha cho gã cùng Tam công chúa .

Gã cũng là người có tâm tư xoay chuyển cực nhanh, hơi kinh ngạc, quan sát Dung Điềm một lúc, đã trấn định lại, lộ ra tươi cười rạng rỡ :”Phồn Giai của chúng ta là tiểu quốc, làm sao dám đánh đồng với cường quốc như Tây Lôi ? Càng không nói đến ta cùng Tam công chúa thiếu Tây Lôi vương vài cái đại nhân tình. Ý nghĩa của minh hữu, kỳ thật Tây Lôi là chính, Phồn Giai là phụ.”

Tam công chúa nói tiếp: “Chỉ cần ta có thể bước lên vương vị Phồn Giai , từ nay về sau, Phồn Giai sẽ chiếu theo tiêu chuẩn của nước chư hầu, hàng năm tiến cống cho Tây Lôi . Nếu như Tây Lôi có yêu cầu về chiến sự, chỉ cần chúng ta nhận thư, nhất định phái binh viện trợ.” Nàng tự mình mở miệng, chỉ cần sau này thật sự thành nữ vương Phồn Giai , như vậy tương đương với minh ước quốc tế.

“Không phải chiếu theo tiêu chuẩn của nước chư hầu, mà căn bản là nước chư hầu.” Lúc này Dung Điềm mới mở miệng: “Thiên hạ không ngừng phân tranh, dân chúng trôi dạt khắp nơi, truy cứu nguyên nhân, chính bởi vì nhóm tiểu quốc luôn làm theo ý mình, không ngừng phân tranh. Thống nhất đã là tình thế duy nhất, chính là xem bàn tay kẻ mạnh nào đủ cứng rắn thôi. Vương tử Bác Lăng cùng Tam công chúa đều là người trí tuệ,đều hiểu rõ đạo lý trong đó. Phượng Minh từng nói một câu rất có ý tứ, chim khôn chọn cây mà đậu, lời này rất có đạo lý, đúng không ?”

Tam công chúa cùng Bác Lăng liếc nhau, đều trầm mặc.

Nếu đáp ứng, chẳng khác nào chắp tay dâng Phồn Giai cho Tây Lôi . Vương vị mà bọn họ dốc hết tâm huyết tính toán truy cầu, chẳng phải là vô giá trị?

Dung Điềm không để ý tới sự trầm mặc của bọn họ, tiếp tục nói: “Bất quá, bổn vương cho phép các ngươi chiếu theo tiền lệ của Đông Phàm, ngày nào Tam công chúa còn tại vị, vương quyền tuyệt không bị tổn hại, ngược lại, bổn vương còn có thể trừng phạt tặc tử nguy hại vương quyền Phồn Giai . Tam công chúa , ý của ngươi như thế nào?”

Ánh mắt hắn sáng ngời hữu thần, một khi đảo qua, giống như tra xét kỹ lưỡng người khác từ đầu đến chân.

Bác Lăng khóe mắt dư quang, quét qua sắc mặt bọn thị vệ đã không tốt.

Lúc này không phải là vấn đề “Chọn cây mà đậu”, mà là không gật đầu, e rằng sẽ là vấn đề đầu không được bảo toàn.

Muốn làm một Đại vương vô năng thiên thu muôn đời, hay là một Đại vương có trí tuệ nhưng cơ nghiệp chỉ có thể lưu lại một đời, việc lựa chọn nan đề này đại khái không khó.

Tam công chúa cũng biết đây là uy hiếp trá hình, nhưng e ngại Dung Điềm đại quyền trong tay, chỉ cần đưa mắt ra hiệu, một huyết mạch duy nhất của vương thất Phồn Giai như nàng sẽ ở trong này hóa thành vài điểm huyết hoa*, cứng nhắc nghiêm mặt, cắn môi dưới, rốt cục bình ổn trái tim, thấp giọng nói: “Hảo, liền chiếu theo tiền lệ của Đông Phàm.Nhưng ta còn có vài điều kiện.” (*:ý Tam công chúa là sẽ bị giết người diệt khẩu,máu bắn tùm lum)

“Ngươi nói.”

“Thứ nhất, Tây Lôi vương sau này phải đối đãi tử tế với con dân Phồn Giai ta.”

Dung Điềm sảng khoái nói: “Này là tự nhiên, bọn họ cũng là con dân của ta.”

“Thứ hai, hậu thế của vương tộc Phồn Giai ta, mặc dù không là vương Phồn Giai , nhưng huyết mạch này, phải hòa nhập vào trong quý tộc Tây Lôi , quốc gia chọn lựa quan lại tướng lãnh, hậu nhân của chúng ta cũng có thể lưu lại sử sách.”

Cái này Dung Điềm lại càng không do dự, gật đầu nói: “Đương nhiên, vương tộc Phồn Giai huyết thống cao quý, sao có thể bị xem như thứ dân? Hơn nữa ngoại trừ vương tộc chính thống Tây Lôi , sẽ là nhất đẳng gia tộc cao quý nhất. Chuyện này, tương lai bổn vương sẽ chính thức công bố vương lệnh, tuyên cáo với thiên hạ. Phàm là gia tộc từng có cống hiến đối với sự nghiệp thống nhất thiên hạ của Tây Lôi ta, sẽ được trọng thưởng.”

Hắn thân là Tây Lôi vương, nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người đều tin tưởng.

Tam công chúa nghe hắn đáp ứng rất thống khoái, lại biết sự tình vô cùng cấp bách, nàng không thể do dự ,nói một tiếng: “Hảo.” Đứng lên đi tới giữa phòng, hướng Dung Điềm, chỉnh lại nét mặt, dựa theo đại lễ, phong thái nghiêm trang lạy ba bái.

Dung Điềm cũng ngồi thẳng lên, đoan chính tiếp nhận ba bái của nàng xong, chờ Tam công chúa đứng dậy, đứng lên, đỡ Tam công chúa lên, ngữ khí lập tức trở nên bất đồng với lúc trước, thân thiết thành khẩn nói: “Ngày sau nếu có người muốn thương tổn vương tộc Phồn Giai , đại quân Tây Lôi nhất định lập tức giết chết. Công chúa không cần tái lo lắng.”

Rõ ràng biết hắn nói chính là lời nói hình thức, Tam công chúa  nhớ tới sau khi phụ vương của nàng băng hà, sống lưu lạc nghèo khó, nơi nơi bị người lạnh nhạt, không chỗ dung thân, một dòng nước ấm đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, ánh mắt hơi hơi nóng lên, nhẹ giọng nói: “Đại vương. . . . . .” Chính là đang ở trước mặt nhiều người như vậy, lại không thể thật sự rơi lệ, vội vàng che dấu , hỏi Dung Điềm : “Không biết khi nào thì Đại vương có thể để chúng ta trở về Phồn Giai ?”

Dung Điềm hỏi lại: “Công chúa có tính toán gì không?”

Bác Lăng cấp bách nói: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Chúng ta cần thời gian liên lạc với cựu thần trung thành với công chúa, chuẩn bị sẵn sàng.”

“Vậy công chúa nên lập tức khởi hành ngay. Ân, hành trình đi Phồn Giai nguy cơ chồng chất, bên người công chúa lại không có binh mã. . . . . . Như vậy đi, bổn vương phái ba nghìn tinh binh cải trang, hộ tống công chúa bí mật về nước. Mặt khác, bổn vương ở Phồn Giai cũng có một ít bằng hữu, chờ bổn vương viết mấy phong thư để công chúa mang theo trên người. Vạn nhất có bất trắc gì, công chúa có thể dựa vào thư này cầu cứu bọn họ, chỉ cần thấy bút tích của bổn vương, tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực bảo toàn công chúa. Bất quá. . . . . .”

Tam công chúa cùng Bác Lăng nghe xong mừng rỡ, đột nhiên nghe Dung Điềm chuyển trọng tâm, tâm đột nhiên đập mạnh một cái.

“Đại vương, bất quá cái gì?” Mị Cơ thấp giọng hỏi.

Dung Điềm cười nói: “Bất quá Diệu Quang đang ở Bác Lâm mưu đồ đại sự, nếu nàng ta thật sự trở thành vương hậu Bác Lâm, đối với Tây Lôi ta vô cùng bất lợi. Bổn vương muốn thỉnh vương tử Bác Lăng ở đây vài ngày, lãnh giáo chút chuyện của Bác Lâm.”

Mặt của Tam công chúa cùng Bác Lăng đều tái đi.

Bác Lăng thành con tin trong tay Dung Điềm , Tam công chúa sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một chiêu này trúng ngay tử huyệt của Tam công chúa .

Dung Điềm thấy bọn họ ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Thế nào? Vương tử không đáp ứng sao?”

Tam công chúa chần chờ nhìn Dung Điềm , vẻ mặt cầu xin chuyển hướng Mị Cơ: “Mị Cơ cô nương. . . . . .”

Mị Cơ đương nhiên vui mừng khi thấy Dung Điềm thống nhất thiên hạ, huống chi làm như vậy cũng không nguy hiểm tới huyết mạch vương tộc Phồn Giai , chẳng qua là cam đoan ích lợi của Dung Điềm , lập tức lộ ra mỉm cười động lòng người, hỏi lại: “Đại vương đề nghị này vô cùng tốt. Tam công chúa có ý kiến gì không?”

Ngay cả nàng cũng thể hiện rõ sẽ không giúp đỡ, Tam công chúa cùng Bác Lăng liền biết sự tình đã vô vọng .

Chỉ cần mở miệng nói một chữ không, chẳng khác nào thẳng thừng nói với Dung Điềm , tất cả điều ban đầu bọn họ gọi là “Minh hữu” ” Nước chư hầu ” đều là lời nói dối vì muốn thoát thân mà thuận miệng đáp ứng.

Nhìn nhóm thị vệ rải rác trong tiểu thính, tuy rằng giống như đang không chút để ý ngồi thành từng nhóm, kỳ thật ẩn ẩn đều xem  hai người bọn họ như mục tiêu mà bao vây , thật sự là cá nằm trên thớt. (tiểu thính : phòng khách)

“Tốt lắm.” Bác Lăng phá vỡ trầm mặc, sau một cái chớp mắt thần sắc đã giống như lúc đầu, vui vẻ nói: “Có thể giúp đỡ Tây Lôi  vương, đó là vận khí của Bác Lăng . Tây Lôi vương yên tâm, Bác Lăng nhất định sẽ đem chuyện về Bác Lâm, tinh tường thuật lại cho Tây Lôi vương.”

Tam công chúa bi thương nói: “Vương tử. . . . . .”

Bác Lăng không nhìn nàng, chắp tay cười với Dung Điềm , “Ly biệt sắp tới, công chúa khó tránh khỏi thương tâm. Đại vương có thể để ta cùng công chúa nói chuyện riêng một lát không ?”

“Đương nhiên.”

“Công chúa, thỉnh theo ta.” Bác Lăng nắm tay Tam công chúa , hai người ra khỏi tiểu thính, đi vào tiểu phòng bên cạnh.

Liệt Nhi linh hoạt dẫn mấy thị vệ bao vây bên ngoài tiểu phòng.

Bác Lăng đi vào tiểu phòng, đóng cửa lại, quay lại nhìn Tam công chúa , thở dài: “Công chúa không nên cậy mạnh, có thể nói được tới phân thượng này, đã vượt xa dự đoán của ta.”

“Nhưng hắn muốn vương tử trở thành con tin, ta. . . . . . Ta như làm sao có thể. . . . . .”

“Chỉ cần công chúa có thể trở về Phồn Giai đoạt lại vương vị, tánh mạng của ta sẽ tuyệt đối vô sự. Cũng chỉ có như vậy, Dung Điềm mới có thể yên tâm để công chúa tùy ý hành động, không sinh lòng nghi ngờ.”

Tam công chúa thấy khóe môi gã khẽ cười, trong lòng vừa yêu vừa sầu, cắn môi nói: “Nhưng chàng. . . . . . sau này chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đầu tiên phải qua được cửa ải khó khăn trước mắt, sau đó nghĩ tiếp.” Bác Lăng ôn nhu nói: “Nàng xem, nhiều cửa ải khó khăn như vậy, chúng ta đều đã cùng nhau đối mặt.” Gã nắm chặt tay của Tam công chúa , thương tiếc nói: ” Đôi tay nhỏ bé xinh đẹp như vậy, đều chai hết rồi . Đều tại Bác Lăng vô dụng. May mắn vương vị của nàng có hi vọng, về sau không cần chịu những ủy khuất này nữa.”

Gã vốn định khuyên giải an ủi nàng, Tam công chúa vừa nghe, ngược lại nhịn không được rơi lệ .

Bác Lăng vội vàng giúp nàng lau nước mắt, Tam công chúa khóc thút thít một hồi, nức nở nói: “Tính mệnh của chàng bị người khác nắm trong tay, cho dù ta làm nữ vương Phồn Giai , cũng không thấy khoái hoạt. Hiện tại Dung Điềm đang trúng Tình nhân huyết, nói trong lòng hắn không oán hận chàng, ta không tin. Vạn nhất hắn phát độc chết đi, thuộc hạ của hắn nhất định sẽ giết chàng trút giận. Cho dù hắn có được giải dược, ta cũng đoạt lại vương vị, nhưng cùng chàng ly biệt hai nơi, có khác gì đã chết?”

Nàng nói rất chân thành, tính tình Bác Lăng vốn lạnh nhạt, giờ phút này trong lòng cũng không nhịn được đột nhiên nóng lên, nắm chặt tay nàng nói: “Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ hảo hảo sống sót. Hãy nghe ta nói, ở lại bên cạnh Tây Lôi vương, vẫn có thể xem như một cơ hội.”

Tam công chúa ngạc nhiên nói: “Cơ hội gì?”

“Thiên hạ sắp đại loạn, nếu nói người có tư cách thống nhất thiên hạ, thật sự không có mấy người . Nhược Ngôn Ly quốc có thực lực, đáng tiếc một chiến dịch A mạn giang, hiện tại giống như người chết. Nàng xem Minh Vương dường như hồ hồ đồ đồ, dọc theo đường đi xông Phồn Giai , chạy Bác Lâm, nháo Ly quốc, còn đem Lộc Đan cơ trí hơn người chỉnh đến chết. Theo ta thấy, nói không chừng Dung Điềm thật sự có thể hoàn thành đại nghiệp.” Sâu trong mắt Bác Lăng toát ra một tia suy tư, hơi mím môi: “Nếu thật sự như vậy, ở lại bên cạnh hắn, nói không chừng còn có thể bắt đầu sự nghiệp.”

Tam công chúa lập tức minh bạch.

Nếu thống nhất thật sự không thể tránh được , có thể sớm tiếp cận khai quốc minh quân, thì cũng có thể nắm chắc vị trí khai quốc công thần trong tương lai.

Thời đại này danh hiệu cùng đặc quyền của quý tộc đều là cha truyền con nối, hết thảy sẽ trở thành ơn huệ cho hậu thế.

Tam công chúa nhíu mi nói: “Chàng thật sự dám khẳng định hắn sẽ hoàn thành đại nghiệp, thống nhất thiên hạ?”

“Ta không dám chắc, bất quá đoán rằng rất có khả năng. Ta ở lại bên cạnh hắn, đúng lúc có thể hảo hảo quan sát một chút.” Bác Lăng lộ ra răng nanh xinh đẹp, khẽ cười nói: “Hắn có bản lĩnh kia, ta liền thuần phục hắn. Nếu hắn chỉ là miệng cọp gan thỏ, như vậy. . . . . .” Gã ngạo nghễ ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Khi đó nàng ở Phồn Giai  vương quyền trong tay, ta ở trong Tây Lôi phối hợp, trước tiên mượn thế lực của hắn giúp ta đoạt lại vương vị Bác Lâm, sau đó chúng ta từ từ tính kế.”

Dung Điềm cùng Mị Cơ ngồi trong tiểu thính, thưởng thức trái cây tươi ngon, đợi hơn nửa canh giờ.

Dung Điềm thấy Mị Cơ luôn buồn bã không vui, khuyên bảo: “Bản thân ta trúng độc, ngươi không nên khổ sở như vậy. Hơn nữa Diêu Duệ phu nhân đã đến đây, ta nhìn thần sắc của nàng ta, đại khái chưa muốn lấy mạng ta.”

Mị Cơ khẽ thở dài: ” Độc gì không tốt, cố tình lại là Tình nhân huyết, làm người ta ruột gan đứt lìa. May mắn Tây Lôi vương khôn khéo, đổi lại là người khác, nói không chừng đã cho rằng ta cố ý dùng loại độc dược xấu xa này khiến Tây Lôi vương cùng Minh Vương không thể ân ái. Nghĩ như vậy, Mị Cơ có chết cũng không rửa hết oan tình này.”

Hít sâu, mới nói tới Phồn Chi : ” Chuyện Tam công chúa , Đại vương xử trí cực kỳ thỏa đáng. Thời điểm ta diện kiến Tam công chúa , khi đó nàng còn là hòn ngọc quý tối sủng ái trên tay Phồn Giai vương, ai ngờ được sau khi Phồn Giai vương băng hà lại lưu lạc đến mức này đâu? Tâm địa nàng kỳ thật không xấu, chính là yêu mến Bác Lăng , bị Bác Lăng mê hoặc. Đại vương giám sát Bác Lăng , chẳng khác nào giám sát nàng.”

Bác Lăng cùng Tam công chúa trở về tiểu thính, hai người liền im lặng .

Mị Cơ thấy đôi mắt Tam công chúa hồng hồng, có lẽ đã khóc, đứng lên đỡ Tam công chúa , cùng nàng sóng vai ngồi xuống.

Dung Điềm hỏi: ” Cân nhắc sao rồi?”

Tam công chúa liếc Bác Lăng một cái, nhẹ nhàng gật đầu, nhịn không được thấp giọng nói: “Vương tử ở đây, thỉnh Tây Lôi vương chăm sóc nhiều hơn.”

Dung Điềm chân thành nhìn Tam công chúa : “Công chúa yên tâm, Dung Điềm xin thề với trời, sẽ không để vương tử chịu một chút ủy khuất.”

Mị Cơ thấy thời cơ đã đến, nâng lên đôi ngọc thủ trong suốt thấu bạch, vỗ tay tán thành hai cái.

Lập tức,một đám thị nữ mang lụa trắng, bút mực, đao nhọn, chậu nước trong từ ngoài cửa nhanh chóng tiến vào.

Trước mặt mọi người, lúc này Tam công chúa cùng Dung Điềm viết ước định, dùng đao nhọn đâm vào đầu ngón tay, hạ huyết thệ.

Toàn bộ sự tình làm tốt rồi, đại khái qua hai canh giờ.

Dung Điềm thấy sự tình đã đại công cáo thành, sắc mặt vui mừng, lập tức phân phó việc chuẩn bị khởi hành cho Tam công chúa , lại phi thường thức thời nói: “Trước khi Tam công chúa rời đi, vương tử Bác Lăng vẫn nên ở tạm nơi này của Mị Cơ đi.” Mang theo Liệt Nhi hướng Mị Cơ cáo từ, lưu lại một nhóm thị vệ ở chỗ Mị Cơ, hiển nhiên là giám sát Bác Lăng .

Ra khỏi khuê phòng của Mị Cơ , thái dương đã hơi hơi nghiêng về phía tây .

Dung điềm vừa ra khỏi viện tử, liền đụng phải tâm phúc thị vệ Miên Nhai của mình, hắn vừa mới cùng đi với Dung Hổ, cũng được phái đi bảo hộ Phượng Minh . Dung Điềm dừng bước hỏi: “Ngươi không phải đi theo Phượng Minh sao? Như thế nào lại một mình quay về đây ?”

Miên Nhai đáp: “Minh Vương đi viếng thăm Tiêu Thánh Sư, Tiêu Thánh Sư đang luyện kiếm, nói không muốn gặp người. Minh Vương không muốn cứ như vậy quay về, lại thỉnh người thông báo mấy lần, nói nhất định phải gặp Tiêu Thánh Sư.”

“Kết quả sao?”

Miên Nhai nói: “Kết quả thật là kỳ quái, Tiêu Thánh Sư cư nhiên đáp ứng gặp hắn. Chỉ là Tiêu Thánh Sư nói, gặp một Minh Vương đã là ngoại lệ , người không phận sự không được vào. Dung Hổ dẫn chúng ta yên lặng chờ ở ngoài cửa, vừa vặn có quân báo từ Tây Lôi đưa tới, Dung Hổ thấy là quân báo, không dám chậm trễ, lệnh ta lập tức đưa tới để Đại vương xem qua.” Nói xong hai tay dâng lên quân báo.

Dung Điềm tiếp nhận mở ra nhìn, nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”

Liệt Nhi đứng sau hắn, nghe Dung Điềm nói như vậy, đuổi kịp hỏi: “Đại vương, xảy ra đại sự gì sao?”

Dung Điềm đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một trận tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, từ xa lại gần, chốc lát sau có hai người quẹo qua góc tường, thở hồng hộc chạy về phía hắn.

Dung Điềm vừa thấy đều là thị vệ thân tín, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Đại vương, không tốt rồi !” Hai người thở hổn hển, nhìn thấy Dung Điềm , ngay cả hành lễ cũng không kịp làm, cao giọng bẩm: ” Tiêu Thánh Sư kia, hắn. . . . . . Hắn đả thương Dung Hổ !”

Sắc mặt Liệt Nhi đại biến, bất chấp Dung Điềm đang ở trước mặt, bước đến trước mặt thị vệ kia, hai tay chộp lấy bờ vai của hắn lắc vài cái: “Tại sao có thể như vậy? Có bị thương nặng không? Vì sao Tiêu Túng đả thương ca ta?”

” Ban đầu chúng ta cùng Dung Hổ đều canh giữ ở ngoài cửa, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe thấy bên trong Minh Vương kêu lớn một tiếng, Dung Hổ là người thứ nhất chạy vào. Đến khi chúng ta vọt vào, cả người hắn đều là máu ngã xuống đất. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn nhào vào trước mặt, khí thế hung ác đến mức hô hấp của người khác đều ngừng lại.

Lần này đến phiên Dung Điềm nắm chặt hắn, trừng mắt hỏi: “Phượng Minh ? Hắn làm gì Phượng Minh ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.