Nếu yêu thì hãy nắm tay nhau đến đầu bạc răng long
“Thần Thần!” Thím Ngọc làm quản gia cho nhà họ Lục đã nhiều năm nay, nửa đêm nửa hôm nhìn thấy Lục Thần Hòa đã lâu lắm không về nhà, giờ này lại đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.
Lục Thần hòa lấy ngón trỏ đè lên môi ra hiệu im lặng, kêu thím Ngọc đừng làm kinh động đến bất kì ai.
“Trời ơi, tiểu tổ tông của tôi, cuối cùng cậu cũng về rồi, làm tôi nhớ cậu chết đi được”, thím Ngọc vừa hạ thấp giọng vừa đi đến tủ giày lấy cho anh một đôi dép lê mới để thay.
Đã bao lâu không về nhà rồi? Lục Thần Hòa không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ từ trước khi anh ra nước ngoài, nhưng cũng có lẽ là sau đó, hoặc từ khi mẹ qua đời. Anh cho rằng tất cả mọi thứ trong căn nhà này hẳn đã phai nhạt trong kí ức của mình, nhưng khi nhìn thấy phong cách quen thuộc ngay cửa ra vào, tất cả những kỷ niệm liên quan đến nó lại đột ngột tràn về như thác lũ.
Men theo lối cầu thang, Lục Thần Hòa bước chậm rãi lên tầng hai, hành lang quen thuộc, bức vẽ trang trí trên tường, thậm chí bình hoa trong góc cũng không hề thay đổi.
Lục Thần Hòa hít một hơi sâu, đẩy cửa căn phòng bên tay phải ra, nhẹ nhàng bật đèn lên. Trên giường đang phủ bộ ga màu tàn thuốc, ngăn nắp đến nỗi ngay cả một nếp nhăn nhỏ cũng không thấy, nền nhà sạch sẽ đến mức soi được cả bóng người, ngay cả vị trí cuốn sách trên tủ cũng không hề dịch chuyển.
Lục Thần Hòa ngồi xuống ghế, nhìn một vòng, cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
Đúng lúc anh đang chìm đắm vào suy nghĩ, thím Ngọc bưng cốc nước, nhè nhẹ đẩy cửa đi vào.
“Cho dù cậu không về, thì ngày nào tôi cũng quét dọn phòng cậu một lượt, mong rằng một ngày nào đó cậu sẽ đột nhiên trở về. Hi vọng rồi hi vọng, cuối cùng cũng đợi được ngày này”, thím Ngọc rót nước, nước mắt tí tách rơi không ngừng.
Lục Thần Hòa bước đến ôm chặt thím vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng thím rồi an ủi, “Cháu cũng đâu có nói sẽ vĩnh viễn không về, cháu sống ở khu Hà Kê là bởi chỗ đó gần với nơi làm việc của cháu, không cần ngày nào cũng phải lái xe từ đầu thành phố đến cuối thành phố”.
Thím Ngọc đưa cho anh cốc nước lạnh, nhỏ giọng nói, “Thần Thần, cậu có đói không? Tôi làm cho cậu chút đồ ăn đêm nhé”.
Lục Thần Hòa mỉm cười, “Không cần đâu ạ, cháu ăn ở bên ngoài rồi, vẫn còn no lắm”.
“Được được được, vậy cậu mau đi rửa mặt mũi rồi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp. Nghỉ sớm chút đi!”
“Nghịch ngợm. Ra nước ngoài toàn học những thứ không đứng đắn”, thím Ngọc nín khóc, mỉm cười, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đi ra.
Lục Thần Hòa xoay người đi vào phòng tắm, đứng bất động dưới vòi hoa sen, hai mắt nhắm nghiền, để mặc cho dòng nước ấm nóng chảy dọc cơ thể, trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện tối nay. Không phải vì anh nhất thời xúc động nên mới đồng ý kết hôn giả với Thị Y Thần.
Anh cũng thấy rất lạ, tại sao luôn gặp được Thị Y Thần, hơn nữa đều vào lúc cô đi xem mặt. Nếu nói đây là duyên phận, thì mối lương duyên này cũng thật lạ lùng. Mỗi lần cô đi xem mặt, anh chỉ tình cờ đến cùng một nhà hàng để ăn cơm mà thôi. Anh không phải là tên biến thái giống như cô nói. Có điều trong mắt cô, e rằng anh chính là tên điên suốt ngày bám đuôi. Dù có trăm nghìn cái miệng để giải thích, cô cũng sẽ không tin. Chẳng lẽ đây chính là duyên trời định như người ta hay nói sao?
Lục Thần Hòa chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như cô, tính khí thất thường, giống như dây pháo nổ chậm, cứ lốp ba lốp bốp cả ngày. Vẻ ngoài nhìn lạnh lùng như băng, cao ngạo bất cần, thần thánh không thể xâm phạm, trong lòng có vẻ rất kiên cường, nhưng thực tế trái tim lại vô cùng mềm yếu, giống như chú cún con hoặc chú mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bên vệ đường vậy.
Cũng không hiểu là kiểu gì, lần nào đi xem mặt đều gặp phải mấy chuyện không thể chịu nổi, lần nào cũng khiến anh phải sửng sốt một phen. Kinh ngạc vì lại gặp cô đi xem mặt, vui vẻ vì mỗi lần cô đều đụng phải mấy chuyện dở khóc dở cười. Thân là một người con gái nhưng lại không có sự dịu dàng tinh tế nên có, không biết nhõng nhẽo để được yêu chiều. Một người luôn đem sự kiêu ngạo ra làm lá chắn cho bản thân, e rằng có đi xem mặt mười năm nữa cũng không tìm được đối tượng ưng ý. Chỉ cần nhớ đến quá trình ấy, anh lại không nhịn được cười.
Lục Thần Hòa vô thức cong khóe môi lên, để lộ ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Anh đột nhiên nhìn ngắm mình trong gương, độ cong đẹp mắt nơi khóe miệng khiến chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc, giống hệt khoảnh khắc tối nay lúc anh đứng bên ngoài, gõ cửa nhà cô vậy.
Có lẽ trong mắt người khác, cuộc sống của anh vô cùng đa dạng, muôn màu muôn vẻ, thực ra chỉ có bản thân anh mới biết cuộc sống của mình không chỉ tẻ nhạt, mà thậm chí còn cô độc. Từng có một khoảng thời gian rất dài, anh không biết bản thân muốn gì, bởi vì anh chưa từng thiếu thốn thứ gì. Sự ra đi của mẹ là một cú sốc quá lớn đối với anh, cuộc sống cô độc sau khi bị vứt sang Mỹ khiến anh gần như quên mất ở nơi lồng ngực còn có một trái tim ấm áp biết đập, biết rung động.
Từ Mỹ trở về lại cãi vã với bố, chỉ vì anh muốn theo đuổi công việc nghiên cứu cây trồng nông nghiệp mình yêu thích mà từ bỏ sự nghiệp của gia đình. Giây phút ấy, anh mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là thỏa mãn. Bởi vì đó là thứ anh mong muốn có được. Sự xuất hiện đột ngột của Thị Y Thần đã cho anh cảm giác y hệt như vậy. Rõ ràng rất mềm yếu, nhưng cũng vô cùng quật cường. Có rất nhiều thứ anh còn chưa lý giải rõ ràng được, nhưng có một chuyện anh chắc chắn, đó là anh đã bị cô nàng mâu thuẫn này thu hút mất rồi, thậm chí còn có ý nghĩ muốn kết hôn cùng cô.
Đêm nay, anh nằm trên giường, trằn trọc lật qua lật lại cả đêm.
“Anh”, một cậu bé khoảng hơn mười tuổi đang ngồi ăn sáng, khi nhìn thấy Lục Thần Hòa xuất hiện ở phòng ăn lập tức buông dao dĩa xuống, lao vào lòng anh, vui mừng phấn khích, “Anh, em nhớ anh chết đi được! Nhớ chết đi được! Anh về lúc nào vậy? Tối qua phải không? Em muốn đến khu Hà Kê thăm anh, nhưng mà bố không cho đi. Anh về rồi, thật tốt quá!” Câu nói “Em muốn đến khu Hà Kê thăm anh, nhưng mà bố không cho đi” của cậu cực kì khẽ khàng.
Lục Thần Hòa không nói gì, nhìn Lục Thần Thụy ôm lấy mình như chú gấu trúc cụt đuôi, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lục Thần Thụy, em làm vậy là muôn anh nhấc bổng em lên xoay ba vòng đúng không? Hay là muốn anh bế, dỗ em ăn cơm hả?”.
“Em đã học lớp năm rồi, không còn là trẻ con nữa”, Lục Thần Thụy lập tức buông tay.
Vừa cho miếng thịt xông khói vào miệng, Lục Giai Ngưng nhìn thấy Lục Thần Hòa đứng giữa phòng ăn liền kinh ngạc đến há hốc miệng. Động tác trong tay chị ấy cũng dừng lại, cẩn thận nuốt miếng thịt xuống rồi cất giọng mỉa mai, “Rốt cuộc là nước sông Hoàng Hà cạn sạch hay là tháp Lôi Phong đổ mà cậu chủ Lục nhà chúng ta lại chịu về nhà thế này?”.
Lục Thần Hòa còn chưa kịp lên tiếng, Lục Trường Kính ngồi ở vị trí chủ tọa đã lạnh lùng nhìn Lục Thần Thụy, “Bảy giờ mười lăm rồi đấy, vẫn còn chưa ăn sáng xong sao? Hôm nay con không cần đi học nữa hả?”.
“Xong rồi, con ăn xong rồi”, Lục Thần Thụy vội vàng nhét miếng bánh mỳ nhỏ cuối cùng vào trong miệng, uống nốt nửa cốc sữa rồi nhận chiếc cặp từ tay thím Ngọc. Lúc đi ngang qua Lục Thần Hòa, thằng bé còn không quên nháy mắt với anh, “Anh à, em đi học đã, đợi em đi học về nhé, không được chạy mất đâu đấy”.
“Ừ”, Lục Thần Hòa nhìn cậu, vô thức mỉm cười.
Ngồi bên cạnh Lục Trường Kính là một người phụ nữ ăn mặc tao nhã, xem ra nhiều nhất cũng chỉ ngoài bốn mươi, không quá xinh đẹp, nhưng thần thái lịch thiệp toát ra từ người bà khiến người khác thoải mái. Bà nở nụ cười, “Thần Hòa, con muốn ăn gì? Ăn đồ Tàu hay đồ Tây, nếu ăn đồ Tây thì trong bếp vẫn còn thịt xông khói và trứng gà, nếu ăn đồ Tàu thì chỉ còn mỗi cháo thôi. Nhưng nếu con muốn ăn món gì khác, dì sẽ đi làm cho con”.
Lục Trường Kính quát, “Làm cái gì mà làm? Lãng phí lương thực. Cơm thừa, thức ăn thừa thì không ăn được sao?”.
Bà cúi đầu, cảm giác bối rối khi đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong.
Lục Thần Hòa ngước mắt lên nhìn nói, “Dì Hoa, không cần phiền đâu, có cái gì thì tôi ăn cái đó.” Anh ngồi xuống đối diện với bố mình, nhìn ông cười khẽ.
Thím Ngọc thấy vậy vội chạy vào bếp, đem số thịt xông khói, trứng gà, cháo còn lại bê hết lên bàn.
“Mất hết cả ngon”, Lục Trường Kính đặt đôi đũa xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Trương Xuân Hoa khẽ gật đầu với Lục Thần Hòa, ý bảo anh cứ từ từ dùng bữa rồi rảo bước đi theo Lục Trường Kính ra khỏi phòng ăn.
Lục Trường Kính và Trương Xuân Hoa vừa đi, trên bàn ăn chỉ còn lại hai chị em Lục Giai Ngưng và Lục Thần Hòa. Lục Giai Ngưng ăn xong món trứng ốp lết trong đĩa của mình rồi lấy khăn tao nhã lau khóe miệng, lúc này mới liếc mắt nhìn Lục Thần Hòa chằm chằm, “Lần này về nhà định gây ra cơn sóng thần lớn đến mức nào?”.
“Em còn tưởng chị rất nhớ em”, Lục Thần Hòa thong dong dùng bữa sáng.
“Chị đúng là rất nhớ em, muốn xem xem đến cuối cùng em sẽ chết như thế nào.”
“Ấy ấy, nghe có vẻ oán hận ngút trời.”
“Em thử nếm mùi vị một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có nổi một ngày nghỉ, từ sáng đến tối phải xử lý mấy chuyện khiến người ta đau đầu, ngay cả đi du lịch nghỉ dưỡng cũng phải tranh thủ xem sao?”
“Thôi được rồi, công việc kinh doanh khách sạn vĩ đại như thế vẫn phù hợp với chị hơn, em chỉ có cảm hứng với cây cối của em thôi.”
“Em đúng là đồ đáng chết mà. Đừng có trách người làm chị này không nhắc nhở em, bố tích tụ tức giận lâu như vậy, hôm nay em chủ động vác xác về, hậu quả thế nào tự em hiểu”, Lục Giai Ngưng đứng dậy, đi ra đằng sau lưng rồi vỗ vai anh, trưng ra vẻ mặt vô cùng đồng cảm.
Lục Giai Ngưng đi chưa được bao lâu, Lục Thần Hòa mới ăn được một nửa bữa sáng liền bị ông gọi đến.
Thư phòng rộng lớn trang nhã, yên tĩnh, được bài trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển điển hình, giá sách bằng gõ mun kiểu cổ dựa sát vào tường. Chiếc bàn đọc giữa phòng thực ra là một chiếc án thư, bên trên bày đèn lồng chụp và bộ văn phòng tứ bảo. Dọc hai bên bày những chiếc bàn và ghế dành cho khách, cũng theo phong cách cổ điển, trên tường lần lượt treo những bức tranh của các họa sinh nổi tiếng, trong đó có bức Hoa Mẫu Đơn mấy năm trước Lục Thần Hòa nhờ bạn mình mua được trong buổi đấu giá để tặng cho bố mình.
Căn phòng này là gian phòng có lối kiến trúc khác biệt nhất so với tổng thể kiến trúc kiểu châu Âu sang trọng của cả ngôi nhà. Từng chi tiết mang đậm phong cách hoài cổ, khiến bất kì ai bước vào cũng có cảm giác như được bước vào một không gian hoàn toàn khác. Thư phòng này không phải là nơi Lục Trường Kính vẫn dùng để làm việc hằng ngày, nó chỉ là nơi ông lui tới tu thân dưỡng tính mỗi khi có thời gian rảnh rỗi mà thôi. Đẩy cánh cửa kính ra, bên ngoài là một vườn hoa đầy màu sắc.
Lục Trường Kính ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành, từ lúc Lục Thần Hòa đẩy cửa bước vào, đôi mắt ông vẫn luôn nhìn trần trân về phía anh không rời. Trương Xuân Hoa rót một tách trà nóng hổi, đặt trước mặt anh, sau đó lui xuống.
Lục Giai Ngưng đứng bên cạnh, thấy Lục Thần Hòa bước vào liền nhướng mày nháy mắt ra hiệu, ý bảo anh tự biết đường mà liệu. Nhà này có ai không biết, một khi bố cô đã bốc hỏa thì sức trăm con trâu cũng không can nổi.
Lục Trường Kính nhấp một ngụm trà, nhìn Lục Thần Hòa nói, “Chuyện của Đường Di anh rốt cuộc định giải quyết thế nào, đã hai tháng rồi, anh không định làm hòa với nó sao?”.
Lục Thần Hòa bình tĩnh trả lời, “Con và cô ấy vẫn rất tốt, không hề tồn tại chuyện gì gọi là bất hòa cả”.
“Rất tốt? Bị người ta hủy hôn còn có thể gọi là rất tốt sao? Tôi còn tưởng thời gian này anh phải chủ động đi làm hòa với Đường Di rồi, không ngờ anh vốn không coi chuyện này ra gì!” Lục Trường Kính đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước trà sóng sánh văng tung tóe ra ngoài.
Trương Xuân Hoa lặng lẽ dùng khăn giấy lau đi.
Chuyện Đường Di thích Lâm Uẩn Trạch gần như chỉ có một mình Lục Thần Hòa có thể nhìn ra, tất cả mọi người đều cho rằng do anh làm tổn thương Đường Di nên cô ấy mới lựa chọn hủy hôn. Lục Thần Hòa không muốn nói ra chuyện này, bởi vì có thích Lâm Uẩn Trạch hay không là chuyện của Đường Di, cho dù có phải nói đi chăng nữa thì cũng nên do cô ấy đích thân mở lời. Cho nên, đối diện với những lời chỉ trích của bố mình, anh cũng không muốn nói gì.
“Bình thường không đứng đắn gì thì thôi, anh không chịu về nhà chăm lo chuyện kinh doanh của khách sạn, tôi cũng nhịn anh rồi. Nhưng lần này anh dám vì một đứa con gái khác mà khiến Đường Di tức giận đến mức hủy hôn, khiến cả nhà họ Lục không biết phải giấu mặt đi đâu. Bây giờ tôi đâu dám vác cái mặt mo này mà đi gặp chú Đường. Đứa con gái kia rốt cuộc chui từ đâu ra mà có thể khiến anh mê muội đến mất phương hướng như thế? Ngay cả cô gái tốt như Đường Di anh cũng không để lọt mắt, có phải anh bị điên rồi không?” Giọng của Lục Trường Kính gần như muốn xuyên thủng cả trần nhà.
Lục Thần Hòa vốn dĩ không muốn cãi vã đối chọi với bố mình, nhưng vừa nghe ông nhắc đến Thị Y Thần, anh liền không nhịn được, “Cô ấy không phải là đứa con gái, cô ấy họ Thị, tên là Thị Y Thần. Chuyện giữa con và Đường Di không liên quan đến cô ấy. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu cho dù có đi được bao xa, thì chung quy vẫn chỉ là một bi kịch. Đường Di chủ động đưa ra lời hủy hôn là đúng đắn, tình cảm không thể miễn cưỡng. Đường Di cần đi tìm tình yêu của riêng mình, con cũng cần phải đi tìm một nửa của con. Nếu không có gì thay đổi, con sẽ kết hôn với Thị Y Thần”.
“Anh nói cái gì? Món nợ Đường Di hủy hôn tôi còn chưa tính xong với anh, anh còn mặt dày nói với tôi là anh muốn kết hôn với nó sao? Hóa ra, hôm qua đêm hôm anh mò về nhà là để thông báo chuyện này sao? Trong mắt anh rốt cuộc có coi người làm bố này ra gì không?” Lục Trường Kính không thể chấp nhận sự thật này, gầm lên, “Tình yêu? Anh tưởng tôi già rồi, không hiểu thú chơi của đám người trẻ các anh sao? Anh tưởng rằng hôn nhân chỉ cần anh yêu em, em cũng yêu anh là đủ sao, hai người đáp qua đáp lại tình cảm của nhau sẽ là hôn nhân sao? Đừng có ở đấy mà tự mơ mộng viển vông nữa đi. Tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền? Thời địa này có đứa con gái nào mà không thực dụng, anh cho rằng người ta để mắt đến anh là vì cái gì? Vì vẻ bề ngoài đẹp trai? Vì bằng cấp? Mấy cái thứ đó ở trước đồng tiền chả là cái thá gì, tất cả đều chẳng phải vì anh có tiền sao?”.
Lục Thần Hòa trước nay chưa từng nghĩ tới việc theo đuổi thứ tình yêu lãng mạn say đắm gì cả, anh sớm đã bước qua cái giai đoạn thanh thiếu niên mơ mộng đó rồi. Anh biết rất rõ bản thân mình muốn gì, giống như việc vừa từ Mỹ trở về anh liền cùng đám bạn bè mở cơ sở chuyên trồng cây giống nông nghiệp vậy. Đối diện với lý luận tiền là trên hết của bố mình, anh phản bác không chút do dự, “Tình yêu là gì thì con không rõ lắm, nhưng con biết người phụ nữ mà con cần lựa chọn chính là người mà con muốn dùng cả trái tim để yêu thương và chăm sóc cho cô ấy, chứ khong phải là món phụ tùng trong những cuộc liên hôn thương mại. Nếu theo lí thuyết của bố, tất cả mọi thứ đứng trước tiền bạc đều chẳng là gì, vậy dì Hoa thì sao? Cái dì ấy để mắt tới là tiền của nhà họ Lục chúng ta, cho nên nhiều năm như vậy mới luôn nhẫn nhịn chịu đựng, không một lời oán thán tính khí nóng nguội thất thường của bố, tỉ mỉ chăm sóc cho bố cũng như cả cái nhà này ư? Cho dù Thần Thụy đã học lớp năm rồi, nhưng cảm giác của bố với dì ấy vẫn là thái độ giữa cấp trên và cấp dưới, giữa ông chủ và đầy tớ sao? Bởi vì thứ mà dì ấy để tâm đến chỉ là tiền, mà thứ bố có cũng chính là tiền phải không? Dì Hoa, dì có nghĩ như vậy không?”.
Gương mặt Trương Xuân Hoa bỗng chốc trở nên trắng bợt, cúi đầu không nói câu nào.
Lục Thần Hòa tiếp tục nói, “Có biết tại sao về sau mẹ không chịu ở chung một phòng với bố không, bởi vì đây chính là thái độ đối với hôn nhân của bố. Bố chưa từng coi mẹ là vợ, một người đáng nhẽ ra bố phải luôn trân trọng và yêu thương. Bố chỉ coi mẹ là món phụ kiện trong cuộc hôn nhân của mình, một kẻ đầy tớ gọi là phải có, sai là phải làm. Lúc mẹ tỉnh ngộ ra thì đã quá muộn, sức cùng lực kiệt mất rồi”.
Lục Trường Kính tức giận đến mức toàn thân phát run, cầm tách trà trước mặt lên, hất mạnh cả nước lẫn lá trà vào người Lục Thần Hòa, “Thằng khốn nạn hỗn láo này, thái độ này của mày như vậy là sao? Chuyện giữa tao và mẹ mày từ bao giờ đến lượt mày quản hả?”.
Lục Thần Hòa không buồn né tránh, nước trà bắn hết lên người làm ướt đẫm một mảng sơ mi của anh. Anh tỏ ra không hề bận tâm, không cần nói là nước trà, cho dù có là một vạc dầu nóng hắt lên người, anh cũng sẽ đứng yên tại chỗ, ngay đến lông mày cũng không buồn nhíu.
Lục Giai Ngưng vốn chỉ định đứng cạnh coi như khán giả xem kịch thôi, nhưng thấy bố mình nổi cơn cuồng nộ thì cũng phải lên tiếng, “Bố, cô họ Thị đó căn bản không buồn xem nó ra gì, chỉ coi nó như kẻ tâm thần thôi”.
Bố biết chuyện của Thị Y Thần, là do Lục Giai Ngưng nói. Bởi vì việc Elaina bị Lục Thần Hòa vứt lại ở bãi đỗ xe, khiến chị ấy không thê rkhoong báo cáo lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mình. Nhưng thật không ngờ, Lục Thần Hòa vì Thị Y Thần mà chống đối với bố mình. Lục Giai Ngưng kéo Lục Thần Hòa lại rồi thấp giọng nói, “Em muốn chết hả? Mấy lời hỗn xược như thế mà em cũng dám nói ra sao?”.
Lục Thần Hòa thờ ơ cười, “Đúng, cô ấy vẫn luôn coi em là tên thần kinh, cho nên cô ấy vốn không biết gia cảnh của một tên thần kinh rốt cuộc là như thế nào. Nghèo đói? Giàu có? Trong mắt cô ấy cũng chỉ là một tên thần kinh mà thôi”.
“Mày cút ra ngoài cho tao, cút ra khỏi cái nhà này, tao không muốn nhìn thấy bản mặt mày, cút!” Lục Trường Kính chửi mắng, hất tung cả bàn trà trước mặt, tách chén trên khay rơi vãi tung tóe ra đất.
“Thực ra mục đích con về lần này chủ yếu là vì có người nhờ vả, muốn hẹn bố nói chuyện cụ thể về phương án triển khai dự án làng nghỉ dưỡng du lịch nông nghiệp, kế hoạch chi tiết đã xong. Bây giờ bố không muốn nhìn thấy con, vậy thì con đành chiều theo ý bố, con để người ta đích thân liên hệ với bố vậy”, nói xong, Lục Thần Hòa liền xoay người bỏ đi.
Ánh nắng mùa hạ gay gắt xuyên qua tấm rèm chiếu vào phòng, sàn nhà được phản quang sáng bóng, giống như được mạ một lớp vàng óng ánh vậy.
Thị Y Thần bị nắng vàng chiếu vào người đến tỉnh ngủ, phiền não vò đầu, bật dậy khỏi giường, cố gắng mở đôi mắt gấu trúc ra, ngáp ngáp mấy cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đêm qua, trước lúc rời đi, Lục Thần Hòa ném lại cho cô mấy chữ “Anh là chồng chưa cưới của em”, sau khi về nhà cô lại bị mất ngủ vì mấy chữ đó. Trong đầu như có mớ bòng bong vậy, bóng dáng Lục Thần Hòa từ mờ nhạt trở nên rõ nét, từ rõ nét lại biến thành mông lung, giống như đang chiếu phim vậy, hết cảnh này lại đến cảnh khác. Đặc biệt là nụ hôn đáng chết đó, gầ như mãnh liệt đến mức khiến cô ngạt thở, hồn bay phách lạc. Chỉ cần nhắm mắt lại, cảm giác đê mê lại kéo về.
Rõ ràng chẳng phải là gì của nhau, thế mà di chứng của tên đáng ghét đó để lại cứ xuất hiện mỗi ngày. Đêm nào cũng mất ngủ thế này thì cô nhất định cách cái chết chẳng còn bao xa nữa. Cô ra sức lắc đầu, hung hăng vỗ thật mạnh lên hai má cho tỉnh táo để không được tiếp tục nghĩ đến anh. Cô không thể để anh mới sáng sớm ra đã bắt đầu ăn mòn đại não của mình.
Cô chống tay lên đầu, ủ rũ ngồi trên bồn cầu, chỉ hận không thể biến bồn cầu thành chiếc giường êm ái.
Đúng lúc này, bà Thị đứng bên ngoài gào lên, “Y Y, di động của con réo mấy lần rồi đấy”.
Là kẻ vô duyên nào mới sáng sớm ra đã gọi cô thế? Cô lắc đầu, cố gắng để tỉnh táo lại một chút, “Mẹ, mẹ cầm điện thoại vào đây giúp con với”.
Bà Thị lần theo tiếng chuông đang inh ỏi, tìm được di động của cô, vô tình liếc mắt qua cái tên đang hiển thị trên màn hình. Đồ thần kinh? Một bụng nghi ngờ liền nổi lên.
“Có người tên là ‘đồ thần kinh’ đang gọi con”, bà Thị đưa điện thoại cho cô, cố ý nhấn mạnh ba chữ “đồ thần kinh”.
Y Thần vừa nghe vậy, trong lòng liền kinh hãi, suýt nữa trượt tay, cơn buồn ngủ trong phút chốc cũng tan biến. Đúng là sáng sớm không nên nghĩ nhiều, vừa nghĩ đến người nào, người nấy liền lập tức xuất hiện.
“Là ai mà lại khiến con đặt cái tên nghe kì quái thế hả?” Bà Thị nheo mắt, nhìn vào cái miệng khác thường trông như cái xúc xích của con gái, “Miệng của con làm sao thế?”.
Cơn kinh hãi này chưa qua, cơn khiếp đảm khác đã đến. Tối qua sau khi tiễn Lục Thần Hòa, về đến nhà là cô trốn ngay vào phòng, nếu không phải vì bị mẫu thân đại nhân nói, thì cô hoàn toàn không hề để ý đến việc môi mình vẫn còn hơi đau.
Y Thần vội vàng lấy tay che miệng, chối quanh co, “Tối qua con bị muỗi đốt…”.
“Có muỗi sao? Hôm qua mẹ vừa xịt thuốc, hôm nay phải xịt thêm lần nữa mới được. Bọn muỗi bây giờ cũng ghê gớm thật, biết đi thang máy đấy”, bà Thị vừa nói vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiếng chuông di động ngừng reo, Thị Y Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới đó, di động đã lại vang lên lần nữa. Cô không lập tức ấn nút nghe mà liếc nhìn mẹ vẫn đang đứng dựa người vào khung cửa, bèn nhíu mày nói, “Mẹ, mẹ không thấy vô duyên à? Mẹ đi ra đi, chuyện riêng tư của người ta mà”.
“Còn riêng tư cái nỗi gì? Trên người con từ trên xuống dưới có chỗ nào mẹ mày đây chưa nhìn? Còn bày đặt riêng tư? Đừng có quên là mẹ đã dọn từng bãi phân, đổ từng bô nước tiểu mà nuôi con lớn đấy.”
“Vâng vâng vâng, mẹ mau ra ngoài đi.” Đuổi được mẫu thân đại nhân ra ngoài, cô vội vàng nghe máy, thấp giọng nói, “A lô?”.
“Vừa mới ngủ dậy hả?” Đầu kia điện thoại, giọng Lục Thần Hòa nghe có vẻ khàn khàn.
Cô muốn bốc hỏa nhưng lại sợ mẹ ở bên ngoài nghe được, đành đè thấp giọng, “Anh đẹp trai à, mới sáng sớm tinh mơ anh có chuyện gì gấp mà phải gọi điện liên tục như gọi hồn vậy?”.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của Lục Thần Hòa, nghe mới êm tai làm sao.
“Có gì buồn cười chứ? Có chuyện gì nói mau đi. Chị đây đang bận nhé”, cô làm ra vẻ hung dữ. Cô đang ngồi trên bồn cầu nỗ lực “phấn đấu”, không biết có phải dạo gần đây nóng trong người không mà bị táo bón, thật là bi thương mà.
Đầu kia im lặng một hồi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lục Thần Hòa. Tiếng hít thở ấy khiến cô kìm lòng không được mà nhớ lại nụ hôn tối hôm qua. Đúng là nghiệp chướng… Cô căng thẳng nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết phải nói gì. Cái tên chết tiệt này, mới sáng sớm đã không ngừng gọi điện thoại như gọi hồn, người ta nghe rồi lại không nói gì, cảm giác này có chút kì quái.
Y Thần nhịn không được nói, “Anh thế này là sao đây? Hay là tiền điện thoại thừa thãi quá dùng mãi không hết? Anh còn không nói là tôi cúp máy đấy”.
Rất nhanh, giọng nói trầm thấp của Lục Thần Hòa liền vang lên, “Cũng không có gì, chỉ là ngủ dậy đột nhiên thấy nhớ cô, có cảm giác một ngày không gặp tựa ba thu”.
Y Thần siết chặt di động trong tay, trái tim như bị thứ gì đó chạm nhẹ, nhất thời đập lỡ một nhịp.
Cái này có được coi là một đôi đang tán tỉnh yêu đương không? Anh đang diễn nhập vai quá sao? Rõ ràng chuyện gì cũng chưa từng bắt đầu mà. Mấy lời tán tỉnh đột ngột nhưng cũng không được coi là thổ lộ này khiến cô có chút khó xử, không biết phải làm sao. Cô cười trừ mấy tiếng rồi nói, “Cảm ơn, cảm ơn sự quan tâm của cậu chủ Lục”.
“Tạm biệt.”
Lục Thần Hòa không hề dự báo trước, nói xong hai chữ đó liền tắt máy ngay, mấy tiếng tút tút nhanh chóng vọng vào tai cô, nghe có vẻ rất hoa lệ. Cô trừng mắt nhìn màn hình di động, dở khóc dở cười. Anh đang đùa với cô sao? Nếu như thế này được coi là tán tỉnh yêu đương, thì cô thực sự có chút không quen.
Cô nhanh chóng đứng phắt dậy khỏi bồn cầu, bắt đầu rửa tay, đánh răng rửa mặt. Khi nhìn thấy chính mình trong gương, hai mắt thâm quầng rõ rệt, nhìn xuống dưới quả nhiên đôi môi sưng vù lên như cái xúc xích nướng. Nụ hôn ngang ngược đó một lần nữa hiện ra trong đầu cô. Đúng là hại não! Cũng may bây giờ đang là mùa hè, đúng vào thời kì nhiều muỗi nhất, chứ nếu là mùa đông… có lẽ cô đành phải nói là bị “gián” hôn vậy.