Một ngày nào đó, vào lúc Thị Y Thần và Lục Thần Hòa đang thu dọn quần áo, đột nhiên cô phát hiện ra trong túi áo anh mấy món đồ kì quái. Sau khi nhìn thấy vỏ hộp, Y Thần gần như nghiến răng nghiến lợi cầm đến trước mặt anh hỏi, “Đây là cái gì?”.
Lục Thần Hòa liếc nhìn mấy chiếc bao cao su dùng thử trên tay cô rồi cất giọng điềm tĩnh nói, “Okamoto 003”.
Y Thần đương nhiên đã từng nghe qua nhãn hiệu nổi tiếng Okamoto.
Còn chưa ăn thịt lợn, đã thấy lợn chạy qua.
“Anh đang yên đang lành sao lại có cái này hả? Làm ra chuyện xấu xa gì rồi đúng không.”
Lửa giận như muốn bốc lên đến đỉnh đầu Y Thần, dám ngang nhiên bỏ thứ đồ chơi này vào trong túi áo hả.
“Phát miễn phí trong một hội nghị”, một công ty nào đó mượn không gian sảnh khách sạn để mở hội nghị, mà anh thì vừa hay đi ngang qua đó, vô duyên vô cớ bị nhét cho một đống.
“Hừ? Cái gì mà họp hành ghê gớm, thế mà lại đi phát cái này sao? Mà anh còn dám mang về nhà?” Thật không thể hiểu nổi… nhưng mà đột nhiên cô lại nghĩ đến chuyện có nên tặng kèm “cái vật nhu cầu đặc biệt” này vào gói váy cưới và lễ phục của cô dâu chú rể không, nói chưa biết chừng doanh số bán hàng lại tăng vùn vụt cũng nên.
“Ý của em là, anh nên dùng hết ở bên ngoài rồi hẵng về nhà?” Anh nhếch mày nói.
“Có thể được. Em đâu phải là người phụ nữ nhỏ mọn, em sẽ không cản trở anh đâu”, Y Thần âm thầm gào thét trong lòng, nếu như anh dám làm như vậy, thì cô nhất định sẽ giết chết.
“Ok”, anh không nói lời nào nữa mà trực tiếp kéo thẳng cô ra ngoài cửa.
“Này, anh kéo em ra ngoài cửa làm gì chứ?”
Anh làm ra vẻ nghiêm túc trả lời, “Ra ngoài làm chuyện xấu, làm xong hãy về nhà”.
“… Phụt!”
Tái bút
Dường như mỗi lần hoàn thành xong bản thảo đều là vào đêm khuya…
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi… nếu như không phải sợ hàng xóm mất ngủ, thì tôi thực sự muốn thò đầu ra ngoài cửa sổ mà hét lớn: Hoàn thành rồi, hoàn thành rồi, các chiến hữu ơi cuối cùng cũng có thể vui chơi xả láng rồi~~~
Cuốn sách này đối với tôi mà nói thực sự rất có ý nghĩa, từ năm 2007 bắt đầu viết tiểu thuyết cho đến nay đã xuất bản khá nhiều, cuốn này là cuốn tiểu thuyết thứ mười được xuất bản trong cuộc đời của tôi.
Mười, con số này, thực sự có ý nghĩa, giống như thập toàn thập mỹ vậy.
Từ sau khi cuốn tiểu thuyết đầu tiên Lên cung trăng tìm tình yêu được xuất bản, tôi đã từng tự nói thầm với lòng mình cuộc đời này nhất định phải viết đủ năm mươi cuốn tiểu thuyết, nhưng lại bỏ phí hai ba năm đi học Bellydance, nếu cứ tiếp tục thế này thì có làm cách nào cũng không hoàn thành tâm nguyện viết năm mươi cuốn tiểu thuyết được. Cho nên tôi đã quay lại, làm lại từ đầu. Đến nay đã hoàn thành được một phần trăm mục tiêu rồi, cách mạng vẫn chưa hoàn thành, đồng chí vẫn phải nỗ lực.
Cuốn này được bắt đầu chấp bút vào cuối năm 2012, mà đến nay vừa nháy mắt đã sang năm 2014, hai ba năm qua không chịu siêng năng viết lách gì cả. Đáng đánh! Tự mình đánh ba cái! Trong suốt hai ba năm đó gần như đã bị độc giả từ bỏ… rơi lệ…
Lúc đầu viết câu chuyện này, là vì em gái họ mình. Nhà có một cô em gái đáng yêu, ra ngoài làm việc mấy năm rồi, nhưng vẫn bị người ta nhìn nhầm thành học sinh trung học. (Tại sao tôi đi ra ngoài không được người ta nhìn thành học sinh cấp ba chứ? Vừa nói vậy liền lập tức bị bạn bè thân hữu phỉ nhổ vào mặt… đúng là già mà còn đòi giả nai)
Em họ chưa từng để lọt mắt chàng trai nào, sau khi tốt nghiệp cấp hai chỉ nhớ được duy nhất tên của ba cậu bạn học, cấp ba một người, còn đại học thì dường như không nhớ được ai… Dì út vì thế mà lo lắng, lúc nó bước qua tuổi hai mươi lăm liền bắt đầu hối thúc, hai mẹ con cứ nói chuyện với nhau là y như rằng ầm ĩ đến long trời lở đất, không ai chịu nhịn ai. Trong cuốn này có rất nhiều đoạn đối thoại là những cuộc cãi vã của hai mẹ con sau mỗi lần em ấy đi xem mặt.
Tôi có một thói quen là ghi chép lại hết những chuyện xảy ra trong cuộc sống thường ngày vào mỗi tác phẩm, còn kể ra phân đoạn đi xem mặt (trong đó có lần xem mặt thứ hai là trải nghiệm xem mặt duy nhất trong cucoj đời của tôi, hai lần còn lại là trải nghiệm của bạn bè), những cây cối có giá đến một hai trăm vạn cũng có thực, cơ sở vườn ươm, khách sạn xa hoa đều là những thứ tồn tại chân thực. Khi đó, tôi đứng trước cánh đồng lúa mênh mông trong lòng bắt đầu cảm khái, tôi nhất định phải viết một cuốn tiểu thuyết có nam chính là chiến sĩ đi cải tạo địa cầu, cho nên mới có tạo hình của Lục Thần Hòa. Lúc viết cuốn này, trong đầu tôi luôn nhớ về những hồi ức tốt đẹp, vừa viết vừa tận hưởng, dường như được quay trở lại những nơi đó vậy.
Lục Thần Hòa là người đàn ông lí tưởng của tôi, mọi thứ đều được hoạch định, mặc dù có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa nói ra, thích cất giấu trong đáy lòng, nhưng thực ra chỉ cần yêu là đủ rồi, không có người yêu cũ, bởi vì chưa từng yêu. Thị Y Thần có lẽ không phải là nữ chính hoàn hảo, nhưng Lục Thần Hòa nhất định là nam chính tuyệt vời nhất trong lòng tôi.
Đặc biệt cảm ơn nhóm Du lịch bèo tây trên QQ, đã cung cấp những tài liệu chân thực nhất về “Okamoto 003” trong phần ngoại truyện cuối cùng. Tại đây tôi cũng hi vọng tất cả mọi người sẽ có được tình yêu đẹp đẽ ngọt ngào vĩnh hằng, sinh hai bảo bối xinh đẹp hoạt bát đáng yêu.
Cuối cùng cảm ơn các độc giả vẫn luôn ủng hộ tôi trong suốt một thời gian dài vừa qua, cảm ơn mọi người đã không từ bỏ tôi, giống như Lục Thần Hòa không từ bỏ việc dụ dỗ Thị Y Thần vậy.