“Ô, không vui rồi? Ngược lại, tối qua và hôm nay tôi rất vui, bởi vì tôi muốn xem xem sau Cao Minh Dương, sẽ là cái tên Chu Tân Vũ hay người đàn ông tối qua đã đưa chị đi. Chị bảo tôi phải ra tay với người nào trước? Hay là cả hai cùng một lúc nhỉ?”
Sắc mặt Thị Y Thần vô cùng u ám, cô lạnh lùng nói: “Không liên quan đến Chu Tân Vũ, em đừng có lôi người ta vào mấy chuyện vớ vẩn này”.
“Vậy tức là người đàn ông đã đưa chị đi?”
“Cũng không liên quan đến anh ta.”
“Vậy có nghĩa là chị không định buông tha cho Cao Minh Dương?”
“Liệu có phải chị buông anh ta ra, thì em cũng bỏ cuộc? Có phải chỉ cần một ngày chị có bạn trai, em cũng sẽ không buông tha cho chị, chỉ cần chị muốn kết hôn lập gia đình, em sẽ đều tìm cách phá hoại?”
“Đúng, chẳng lẽ đến hôm nay chị mới biết?”
“Được, chị sẽ làm em thỏa mãn. Ngày mai chị lập tức đi xem mặt, sau đó mang về cho em một người với dnah nghĩa là ‘bạn trai’, có cần phải đi cùng chị không? Sau này chỉ cần chị đi xem mặt sẽ thông báo cho em biết. Chị trực tiếp dẫn em đi cùng, ngồi bên cạnh chị, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Khuôn mặt cay nghiệt của Thị Y Vân đột ngột nở nụ cười đặc trưng thường thấy trong chớp mắt, “Tôi chính là muốn nhìn thấy chị như vậy. Chị càng rối, tôi càng thích thú. Chị càng đau khổ, tôi càng vui vẻ. Thực ra chị nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi, thì chị vĩnh viễn không cách nào biết được bộ mặt thật ghê tởm của đám đàn ông đó, tôi đã làm chuyện tốt giúp chị quét dọn sạch sẽ đám rác rưởi xung quanh mình đấy”.
Thị Y Thần cắn môi, đột nhiên cười vang. Thì ra mấy năm nay, cô luôn sống với tác dụng làm người khác hài lòng và thoải mái sao?
“Vậy thì em cũng nên cảm ơn chị, năm đó em còn ít tuổi không hiêu chuyện nên bị mê muội, may có chị đã kéo em ra khỏi đống rác đó.”
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên mặt Thị Y Vân cuối cùng cũng tắt ngấm, đôi mắt đen láy của cô ta phút chốc như thắp lên ngọn lửa giận bừng bừng, khóe miệng cũng không kìm được mà khẽ giật giật.
“Sao nào? Không cười nổi nữa à? Chị còn cho rằng em sẽ vĩnh viễn giả bộ như vậy, thì ra chỉ là chưa chạm tới giới hạn của em mà thôi.”
Thị Y Vân lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cho rằng chị vĩnh viễn không có tư cách nhắc đến chuyện năm đó, chị nên cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn sống, nếu không dì hai sẽ vì chuyện này mà ăn năn hối hận cả đời”.
Thị Y Thần bị chọc tức, ánh mắt phẫn nộ hướng thẳng vào Thị Y Vân một lúc lâu, sau đó mới cố nhẫn nhịn đem ngọn lửa ấy nén xuống, lên tiếng: “Thị Y Vân, đừng có hơi một tí là lôi mẹ chị và cả nhà vào. Chị không nợ gì em cả, cũng không làm gì có lỗi với em. Là do em tự sai, nhưng lại cố chấp không chịu ngộ ra. Chị đã nhịn em hàng trăm hàng nghìn lần rồi, không phải là do chị sợ em, mà chỉ là nể mặt người lớn trong nhà thôi. Họ đều già cả rồi, không thể chịu đựng được cú sốc nào nữa. Chị không phải em, sẽ không ích kỉ như vậy, không muốn giống như em năm đó, cái gì cũng không bận tâm, làm loạn cả nhà lên. Chuyện của Cao Minh Dương, chị không cãi cự với em làm gì nữa, còn về việc em thực sự thích anh ta hay chỉ vì muốn trả thù chị thì đối với chị cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng đây là lần cuối cùng, sau này chị sẽ không cho em cơ hội để làm ra những chuyện như thế này đâu. Sức chịu đựng của chị cũng có hạn, tốt nhất đừng cố chọc tức chị. Em nên tự xem xét lại bản thân đi!”.
Thị Y Vân gần như điên cuồng mà hét lên: “Thị Y Thần, là chị nợ tôi! Chị nợ tôi cả đời này! Chị đã gây tổn thương cho tôi, chẳng phải chị mất đi mấy người đàn ông không chung thủy là xong đâu”.
Thị Y Thần lạnh lùng nhếch môi: “Nếu đã muốn, thì thích bao nhiêu tùy em. I don’t care!”.
Thị Y Vân dần dần cũng ổn định lại được cảm xúc, khôi phục tinh thần: “Mong là đêm nay chị sẽ có giấc mơ đẹp”, nói xong cô ta liền tao nhã giẫm lên giày cao gót, bước vào nhà.
Thị Y Vân vừa đi, cơ thể căng thẳng của Thị Y Thần liền mềm nhũn như quả bóng bị xì sạch hơi vậy. Từng mảng kí ức của thời thiếu nữ ngây thơ tràn ngập tiếng cười ngày càng mơ hồ trong trí óc cô, trưởng thành rồi, thứ cảm giác đau khổ ngày càng rõ rệt. Có lẽ đây chính là con đường cô phải đi, một con đường mặc dù không được bằng phẳng, nhưng cô nhất định phải qua. Ai bảo cô là đứa trẻ cứng đầu có đánh cũng không chết của nhà họ Thị.
Sự trả thù biến thái cùng những trò gày vò tinh thần suốt bao nhiêu năm kể từ khi tốt nghiệp cấp ba của Thị Y Vân dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của Thị Y Thần, còn việc dây dưa với Cao Minh Dương lại là một kiểu bức ép và hành hạ khác. Cuộc gặp gỡ tình cờ ở nhà hàng khiến cô không thể không bắt đầu lại cuộc sống trốn tránh của mình.
Trước đây cô đã phải trốn tránh suốt ba bốn tháng trời, chỉ bởi Cao Minh Dương đang từ thân phận bạn trai cô biến thành bạn trai Thị Y Vân, thường xuyên lui tới nhà họ Thị. Sự thực này giống như sợi dây thít chặt lấy trái tim cô, muốn rút ra cũng không được, chỉ còn cách duy nhất là chịu đựng sự đau đớn mà nó mang lại. Cô có thể tránh thì tránh, mà không tránh được cũng chỉ còn cách trốn. Cũng chính vì như vậy, mà nửa năm nay cô mới thuận theo ý mẹ, thỉnh thoảng đi xem mặt, nhưng chưa lần nào thành công.
Mặc dù không chịu nghe điện thoại của anh ta, đã xóa số điện thoại của anh ta ra khỏi danh bạ từ lâu, nhưng mười một con số quen thuộc đó giống như được khắc sâu vào đầu cô, không tài nào bôi sạch được. Từng dòng tin nhắn, xin lỗi có, quan tâm có, tâm sự có… mặc dù cô không xem, nhưng mỗi lúc xóa chúng đi, chỉ cần lướt qua, từng con chữ chuyển động như vô tình đập thẳng vào mắt cô.
Cho dù là ở cửa nhà hay ở gần Jessie’s, thỉnh thoảng bắt gặp bóng dáng của anh ta, mặc dù lần nào cũng hoạng loạn quay đầu trốn chạy, nhưng lúc nào sau cùng cũng nhìn theo bóng anh ta dời đi, vào khoảnh khắc đó trái tim cô tràn ngập chua xót. Cô không hiểu tại sao anh ta vẫn cứ muốn dây dưa đến cùng, anh ta cứ như thế này, vết thương trong lòng vừa kịp lành sẽ lại rách ra, rách rồi lại liền miệng. Cô thực sự không muốn tiếp tục như vậy. Cô thực sự không biết bản thân còn trốn được bao lâu, tránh được bao xa, dây dưa này đến bao giờ mới dứt. Có lẽ, vào cái ngày cô không thể chống chọi được nữa, cô sẽ lấy hết dũng khí mà giật cổ áo Cao Minh Dương, đánh anh ta một trận, hoặc túm tóc Thị Y Vân giáng cho nó mấy cái bạt tai. Nhưng cô không biết ngày như thế khi nào mới đến, cô cảm thấy bản thân của hiện tại quá đau khổ.
Không thể nhớ nổi rốt cuộc đây là lần thứ mấy cô đến khoa Thần kinh của bệnh viện này rồi, gần như mỗi lần đến đây đều là lúc trong lòng giằng co nhất, mâu thuẫn nhất.
Phòng bệnh quen thuộc, một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi trước cửa sổ cầm dao gọt táo. Mái tóc màu muối tiêu, những nếp nhăn thấp thoáng trên trán là minh chứng rõ ràng nhất của thời gian, nhưng khuôn mặt mặc dù chỉ nhìn nghiêng vẫn toát ra vẻ anh tuấn, khí chất tao nhã. Không khó để nhận ra thời còn trai trẻ ông nhất định là một chàng trai vô cùng hào hoa, phong độ. Bên cạnh ông là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc dù đã có nét của tuổi trung niên nhưng vẫn vô cùng quyến rũ, từ nước da trắng ngần min màng cùng đôi mắt long lanh xinh đẹp kia cũng không khó để nhận ra thời còn trẻ bà hẳn là một người con gái đẹp đến động lòng người. Đôi mắt bà hau háu như đứa trẻ, chu miệng chờ miếng táo trong tay ông, đợi ông gọt xong thì ăn.
Thị Y Thần nhìn thấy khung cảnh ấm áp như vậy, khẽ khàng lên tiếng gọi một câu: “Thầy Tạ”.
Người đàn ông trung niên đang gọt táo liền ngẩng đầu nhìn cô, chất giọng vui vẻ lập tức vang lên: “Ồ, Y Thần, sao con lại rảnh rỗi có thời gian đến đây thế này? Theo thầy nhớ thì thời điểm này con phải bận lắm mới phải chứ”.
Người vừa được Thị Y Thần gọi là thầy Tạ chính là Tạ Thiệu Văn – thầy giáo môn Vật lí thời cấp ba của Thị Y Thần. Bệnh nhân nữ đang ngồi bên cạnh chờ ông gọt táo để ăn chính là vợ ông – La Minh Tuệ.
Thị Y Thần đặt giỏ hoa quả xuống nói: “Con vẫn ổn. Lâu lắm rồi không đến thăm thầy cô, thời gian trước con bận quá, mấy ngày nay mới được rảnh rỗi. Kiều Na vôn định đi cùng, nhưng lại bận làm đề tài, chắc phải một thời gian nữa mới xong, nên con đến trước. Con chào cô, cô vẫn còn nhớ con chứ ạ?”.
La Minh Tuệ ngẩng đầu nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Y Thần, bà gật đầu, rồi rất nhanh ánh mắt lại tập trung vào quả táo trên tay ông.
Thị Y Thần đung đưa giỏ hoa quả trước mặt bà rồi nói, “Cô ơi, con mang nho đen mùa hè mà cô thích ăn nhất đến đây”.
La Minh Tuệ vừa nghe thấy có nho đen, ánh mắt lập tức chuyển từ táo sang giỏ hoa quả trên tay Thị Y Thần.
Tạ Thiệu Văn cẩn thận đem quả táo đã gọt xong cắt thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào trong bát, cắm cây dĩa vào sau đó đặt lên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Minh Tuệ, ăn táo trước, lát nữa ăn nho sau”.
La Minh Tuệ vui mừng cầm chặt lấy bát, bắt đầu xiên từng miếng táo ăn, giống như đứa trẻ được thỏa mãn, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn thầy Tạ chăm sóc vợ mình tỉ mỉ từng chút một, Thị Y Thần vô cùng xúc động, đời này có thể gặp được một người đàn ông như vậy là mơ ước của bất kì người phụ nữ nào. Nhưng đời thực không hạnh phúc giống như trong tưởng tượng. Ông trời ban cho bạn thứ bạn mong muốn, thì cũng sẽ lấy đi thứ khác của bạn.
Cô thầm hít sâu một hơi, nở nụ cười nói: “Cô dạo này trông khá hơn nhiều”.
Tạ Thiệu Văn cười nói: “Ừm, bác sỹ nói cố gắng thì cuối tháng này có thể xuất viện”.
Y Thần nói: “Thế thì tốt quá rồi!”.
Tạ Thiệu Văn rót một cốc nước đưa cho cô rồi lại tiếp tục nói: “Gần đây con thế nào? Đến bao giờ mới định mời thầy ăn kẹo cưới đây?”.
Y Thần gượng gạo cười, tự giễu: “Bạn trai còn đang không biết ở phương nào, nói gì đến đám cưới ạ?”.
“Ồ, chẳng phải con và thằng nhóc Cao Minh Dương đang yêu đương sao?” Tạ Thiệu Văn không hề biết chuyện giữa cô và Cao Minh Dương.
Nụ cười của Y Thần khựng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Đấy là chuyện của năm ngoái, con và anh ta đã chia tay rồi”.
“Hả? Sao lại thành ra như vậy?”
“Đừng nói chuyện của con nữa. Sang năm chắc được uống rượu mừng của Chu Kiều Na rồi.”
“Con bé này, con phải cố gắng hơn nữa đấy.”
Cô cười ngây ngô mấy tiếng rồi khẽ gật đầu, sau đó cùng Tạ Thiệu Văn nói chuyện về tình hình sức khỏe của La Minh Tuệ, rồi lại chuyển chủ đề về mấy người khác trong lớp, dần dần tất cả mọi người trong lớp đều được nhắc tới, nhưng ba chữ “Thị Y Vân” giống như cấm kị, không được phép tùy tiện nói ra trước mặt Tạ Thiệu Văn.
Y Thần giơ tay nhìn đồng hồ, đột nhiên nhớ tới vẫn còn một cuộc xem mặt sắp đến giờ phải đi, thế là liền rút từ trong túi xách ra một chiếc phong bì màu đỏ nhét vào tay Tạ Thiệu Văn nói: “Thầy Tạ, con còn chút chuyện, con xin phép đi trước. Cái này thầy nhận đi ạ”. Y Thần quyết định giải quyết dứt điểm vấn đề tình cảm của mình, cho nên cô không bỏ qua bất kì một cuộc xem mặt nào, chỉ cần có đối tượng nhìn thuận mắt một chút, cô sẽ lập tức kết hôn.
Tạ Thiệu Văn chau mày nhăn trán từ chối: “Con bé này, nhiều năm như vậy rồi, còn nhớ đến một thầy giáo Vật lí như thầy, e rằng cũng chỉ có con và Kiều Na. Hai đứa đến thăm ông thầy giáo già này là thầy vui lắm rồi. Những chuyện trước đây đã qua rồi thì hãy cho nó qua đi, con không cần phải cảm thấy gánh nặng gì, cuộc sống của thầy bây giờ rất tốt, thầy không nhận cái này đâu”.
“Cái gì mà gánh nặng ạ? Thầy bảo con không phải cảm thấy gánh nặng, thầy từ chối con thế này, chẳng phải tự thầy cũng thấy gánh nặng sao? Đây chỉ là một chút tấm lòng của con và Kiều Na gửi cho thầy cô thôi, thầy nhất định phải nhận.”
Tạ Thiệu Văn nhíu mày nói: “Có giỏ hoa quả này là đủ tấm lòng rồi”.
“Thầy Tạ, con có hẹn với người ta xem mặt, con phải đi đây. Thầy đợi ăn kẹo mừng của con nhé. Con đi trước đây. Con chào thầy!”