Ban ngày thời gian chờ đợi qua đi, đêm tối buông xuống, một hồi thịnh hội kiểu quý tộc xưa được tổ chức trong chính cung điện của tòa thành trì này.
Đó cũng là lúc Lâm Phàm nhận được phần thưởng thời gian cho mình, mất một ngày thời gian chờ đợi nhưng hắn nhận được lại chỉ là một cây quyền trượng, đính một viên kim cương ở trên đỉnh, chẳng có gì đáng chú ý.
Tuy nhận được phần thưởng mà đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì này, bởi hiện tại hắn cũng không thiếu tiền và kim cương ở nơi đây cũng là vật không giá trị, nhưng Lâm Phàm vẫn là vui vẻ tiếp nhận.
Bởi người trao thanh quyền trượng kia cho hắn chính là nữ hoàng của tiểu vương quốc này.
Cũng không phải là được nữ hoàng trao quà làm hắn vui, mà hắn phát hiện ra rằng, vị này nữ hoàng chính là một vị mỹ nữ! Phải gọi là “ Quốc Sắc Thiên Hương” loại này một vị mỹ nữ.
Làn da trắng ngần như ngọc đặc trưng của con gái tây phương. Mái tóc dài màu vàng óng, che đi phần nào đó những đường cong hoàn hảo ở phía sau. Nhưng đằng trước tất cả lại lộ rõ trước mặt Lâm Phàm.
Với một thân quý khí tràn ngập, ẩn sau bộ váy dài màu tím thướt tha, càng tôn lên vẻ đẹp của vị nữ nhân quyền lực này, nhìn nàng Lâm Phàm có chút nhớ đến Cynthia, nhưng là ôn nhu nhất một mặt.
Quan trọng là ở nơi này không có quốc vương và nữ hoàng là người làm chủ đất nước. Để rồi đến hiện tại, vị này nữ hoàng theo hắn thấy vẫn là cô đơn lẻ bóng một mình đấy và trên bờ môi xinh đẹp kia, Lâm Phàm chưa một lần thấy được nụ cười.
Như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng giam, vì không được tung cánh bay lượn ra thế giới bên ngoài mà phát sầu là cảm nhận của Lâm Phàm về vị nữ hoàng này.
Không cần nghĩ ngợi, thấy đối phương hoàn cảnh sau, hắn lập tức làm ra quyết định, đó là sẽ đem cô nàng này rời khỏi nơi lồng giam này, để cho nụ cười lại được xuất hiện trên đôi môi kia.
Để cho nàng được tung cánh nơi nhân gian, nếm trải những mùi vị nơi trần thế...
Hắn thề với bóng đèn nơi đây, tất cả những quyết định này không hề có một chút liên quan gì đến khuôn mặt xinh đẹp và những đường cong hoàn mỹ làm cho nam nhân dù có cong cũng phải thẳng ra kia!
Quyết định đã được đưa ra, Lâm Phàm không ngần ngại và tiến tới vị trí của cô nàng nữ hoàng này, để mời nàng nhảy một bản, hòa chung vào không khí vui vẻ mà mọi người đang tạo ra trong buổi tiệc khiêu vũ này.
Không hề khom mình trước nữ nhân, một tay chắp sau lưng, vươn ra tay còn lại làm động tác mời, Lâm Phàm nói “ Ngươi có thể hay không cùng ta nhảy một bản?”
Vị nữ vương này trên mặt lộ rõ sự bất ngờ trước lời mời của Lâm Phàm.
Bởi qua bao nhiêu năm đến nay, trải qua bao nhiêu lần tiệc rượu lớn nhỏ, chưa một ai dùng ra loại này ngữ điệu thiếu tôn kính nói chuyện với này. Càng chưa có ai dám đường hoàng tiến đến, mời nàng nhảy một bản.
Dạng này không phải là đang khinh nhờn sự uy nghiêm nữ hoàng sao?
Chỉ là nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt chân thành của Lâm Phàm, rõ ràng là không có ý này, đồng thời còn là rất thuần khiết đâu.
Thịnh tình không thể chối từ, cộng thêm luồng khí thế của nữ vương bị người đàn ông trước mặt dùng càng cường thế hơn khí thế áp chế!
Luồng khí thế mạnh mẽ nhưng lại khiến người cảm thấy ấm áp cùng an toàn, khiến vị nữ hoàng này đột nhiên chịu một hồi trầm mê, không thể phản kháng, vô thức mà duỗi ra tay đẹp...
Để rồi khi giật mình tỉnh lại và định rụt tay trở về, thì bàn tay nhỏ của nàng đã bị hắn nắm chặt. Bàn tay to khỏe và ấm áp kia đem nàng mạnh mẽ kéo lên, rời khỏi ghế, nhanh chân tiến lại hội trường nơi!
Cá nhỏ đã mắc câu, Lâm Phàm làm sao có thể để cho đối phương chạy thoát khỏi tay mình. Băng băng tiến lại sàn nhảy, Lâm Phàm lập tức thuần thục mà làm ra những động tác nên làm của nam nhân khi cùng nữ nhân khiêu vũ.
Một tay đan vào, nắm chặt lấy tay của vị nữ hoàng này, một tay nhẹ nhàng vòng qua, ôm lấy thân thể kiều tiểu trước mặt và đặt nhẹ lên eo nhỏ của nàng.
Dù không biết khiêu vũ, nhưng hắn có thể bật hack nhân sinh bằng tinh thần lực của mình. Tất cả những động tác của những tên nam tử đang khiêu vũ ở bên lập tức xuất hiện trong đầu của Lâm Phàm.
Tổng hợp lại và làm theo, đôi chân của Lâm Phàm cũng bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc. Để rồi vị nữ vương này cũng bắt đầu phải cứng ngắc mà chuyển động theo hắn.
Nhưng rất nhanh thân thể và động tác cứng ngắc của nàng dần dần được buông lỏng, khi thấy Lâm Phàm rõ ràng không làm ra quá phận hành động, đồng thời vẻ mặt là cực kỳ nghiêm túc, dường như chỉ tập trung hoàn toàn vào điệu nhảy và bản nhạc.
Điều này làm cho vị nữ hoàng này cảm thấy thoải mái phần nào và cũng theo đó mà nghiêm túc, tập trung, phối hợp với hắn hoàn thành điệu nhảy của hai người...
Phía xa, đang định xông vào hộ giá đám binh lính đột nhiên sinh sinh ngừng lại, rồi rút lui, khi mà tất cả thấy được nơi giữa sân khấu. Nữ hoàng của bọn họ rõ ràng không hề giống bị bắt ép, mà rõ ràng là đang “vui vẻ” tình nguyện cùng người khiêu vũ...
Nhưng tất cả đều không biết rằng, trên mặt của Lâm Phàm rõ ràng bày ra một bộ hạo nhiên chính khí vẻ mặt, nhưng trong lòng Lâm Phàm đang không ngừng cười tà.
Diễn kỹ thượng thừa của hắn, người ở đây làm sao có thể nhìn thấu. Phải biết khả năng này của hắn từ nhiều năm trước đã có thể giúp hắn đánh lừa được một con Thần thú cấp bậc Zapdos đấy.
Như vậy nếu Lâm Phàm không muốn lộ ra, thì làm sao một vị nữ vương của một tiểu vương quốc như này có thể nhìn thấu được bản chất và mục đích chính của hắn!
Để rồi khi bản tình ca dành cho những cặp đôi khiêu vũ càng thêm du dương, những đôi tình nhân đã bắt đầu xích lại thật gần bên nhau, thì Lâm Phàm cũng bắt đầu nhích dần lại để cho khoảng cách giữa mình và vị nữ hoàng này càng thêm thân cận.
Buông ra bàn tay bé nhỏ, học theo những cặp tình nhân kia, Lâm Phàm vòng tay còn lại qua eo thon, nhẹ nhàng ôm lấy vị nữ vương này như một đôi tình lữ bình thường.
Đang khép hờ hai mắt tận hưởng điệu nhạc du dương, cùng điệu nhảy được học nhưng chưa một lần được cùng nam nhân thực hành của mình, vị nữ hoàng đột nhiên choàng tỉnh trước động tác của Lâm Phàm.
“ Ngươi thật đẹp!”
Vừa mở mắt ra, một thanh âm trầm thấp đầy từ tính đã truyền vào tai của vị nữ hoàng này.
Ngước nhìn khuôn mặt cách mình chưa đầy một gang tay kia, mang theo nụ cười ấm áp cùng ánh mắt thuần khiết thưởng thức, cùng vòng tay săn chắc ôm ngang mang cho nàng cảm giác có được một chỗ dựa an toàn.
Chưa bao giờ trải qua những thứ này, dù là nữ hoàng nhưng còn là một cô gái khiến nàng có chút ngại ngùng và luống cuống.
Đôi chân đột nhiên lạc nhịp vấp vào nhau khiến nàng mất thăng bằng và thiếu chút nữa khuỵu xuống. Để rồi như một phản xạ tự nhiên, đôi tay thon dài trắng nõn của nàng lập tức, vươn ra, choàng qua, ôm vội lấy cổ Lâm Phàm đang ở gần để khỏi ngã.
Cũng đúng lúc đó một đôi tay kiên cố đầy sức mạnh đã kịp thời chuyển từ ôm hờ sang ôm chặt lấy nàng, kéo nàng lại, tránh cho nàng khỏi ngã...
Lần này không còn là đôi chân lạc nhịp mà chính thức chuyển thành con tim đã loạn nhịp. Khuôn mặt vốn còn đang trắng ngần kia đã dần dần đỏ lên khi hai thân thể đã chính thức ép sát vào nhau.
Cả hai đều có thể cảm nhận được rõ ràng những đường cong bên thì mềm mại, bên thì săn chắc của đối phương. Đồng thời còn là mùi hương thân thể làm cho lòng người say đắm của cả hai cùng được cả hai cảm nhận rõ ràng.
Thấy biểu hiện của vị này nữ hoàng, Lâm Phàm trong lòng lập tức cười lớn, đồng thời tăng thêm thế công. Tiến thêm một khoảng cách vừa đủ hắn có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương, Lâm Phàm lại phát ra những thanh âm đầy mê hoặc nữ nhân của mình:
“ Ngươi thật sự rất đẹp!”
Chưa bao giờ được một người nam nhân trực tiếp không chút kiêng dè khen mình như vậy, hơn nữa còn là ở khoảng cách gần, khi mà nàng có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương đang phả ra những luồng khí ấm nóng vào bờ môi mình.
Điều này khiến cho suy nghĩ của vị nữ hoàng này đột nhiên trở nên hỗn loạn, với bờ môi tê tái như bị người hôn lên vậy, và một phút giây ngây ngốc bắt đầu!
Thấy cô nàng ngây ngốc, mở ra đôi mắt tròn to nhìn mình, Lâm Phàm cũng không vội mà làm ra lỗ mãng hành động. Hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi thêm:
“ Ta còn chưa biết tên của ngươi, ngươi có thể hay không nói cho ta biết...?”
“ Eileen...” Trong phút giây còn đang ngẩn ngơ, vị nữ hoàng này không chút giấu diếm mà nói ra tên thật của mình cho Lâm Phàm biết khi hắn hỏi đến.
Để rồi khi ý thức được hành động của bản thân không thích hợp, đồng thời nghĩ về thứ gì đó, cô nàng lập tức như choàng tỉnh con thỏ nhỏ, vùng thoát khỏi đôi tay của Lâm Phàm, đỏ mặt tía tai, chạy mất khỏi nơi này...
Lâm Phàm cũng không có đuổi theo, hắn chỉ đứng đó cười cười nhìn theo thân hình yểu điệu kia chạy khuất khỏi tầm mắt và thầm nhủ
“ Eileen sao? Tên thật dễ nghe... Nàng cũng thật thơm...”
Dư vị còn chưa tận, Lâm Phàm đưa tay lên, tham lam hít sâu một hơi, khi nơi này vừa xong ở thời khắc cuối cùng kia, đã cảm thụ được sự đầy đặn, căng mềm của bờ mông nữ hoàng...
Chiến dịch ra quân giải cứu chim hoàng yến đã thành công mỹ mãn, Lâm Phàm cũng không có dự định lưu lại cùng đám quý tộc này. Lấy đi phần thưởng thuộc về mình, hắn rời đi nơi đây,...