P/s: Kịch bản chương trước kết thúc thật hay. “tự cho là”
Có điều mình cho rằng mình sẽ bị “chém eo” nếu dám viết một cái kết thúc kiểu như vậy. Thôi, các bạn đọc cứ coi như là một thoáng tác giả “Nghệ cảm – Cảm giác nghệ sĩ” nổi lên nhé. Và để đền bù thì chương sau sẽ là lúc lời giải đề cho tình thế được đưa ra.
“Thanh niên cứng đã nhận ra chân đế của nghệ thuật câu chữ là đây”
(Bật mí: Hãy tặng hoa, đề cử hoặc cho đồng nếu bạn không muốn gặp phải câu chữ lần sau!