Khi trọng tài tuyên bố kết quả.
Thì các bị khách quý cũng kinh ngạc.
Nhất là bạn học Lục Hải kia, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Chẳng qua sau một lát.
Bọn họ liền cùng nhau cười lắc đầu, sau đó đứng dậy, nở nụ cười cùng vỗ tay reo hò với khán giả.
Kết quả cup tiểu Ho-Oh lần này rất bất ngờ.
Để một tân Huấn Luyện Gia không phải người bản địa Ma Đô lụm được chức vô địch, đây đã có thể xem là tình huống rất hiếm thấy, khiến rất nhiều người vô cùng ngạc nhiên.
...
Trên sân đấu phía dưới, Từ Tĩnh nhìn Eevee đứng dậy, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Thua rồi.
Cô bé thở dài, nhìn về phía Phương Duyên, hỏi: "Lúc cuối cậu nói gì với Eevee đấy? Cái gì phôn?"
Thời điểm Abra và Eevee đồng thời ngã xuống, trọng tài đã bắt đầu đếm ngược, khán giả cũng hò hét theo, tiếng Cố lên vang lên không ngừng, làm nhà thi đấu có chút ồn ào.
Cho nên Từ Tĩnh đứng đối diện Phương Duyên là người duy nhất nghe loáng thoáng câu hô to cuối cùng kia.
Nó không phải là "Đứng lên!".
Mà là một câu khác, nhưng nội dung cụ thể là gì, cô bé lại nghe không rõ.
Thế nhưng cô bé có thể khẳng định, chính là nhờ Phương Duyên nói ra câu này, Eevee mới chậm rãi đứng lên.
Phương Duyên cũng nhìn về phía Từ Tĩnh, có chút trầm mặc.
"Cuối cùng, ta nói với Eevee là, đừng bỏ cuộc, bằng vào tình cảm giữa chúng ta nhất định có thể sáng tạo kỳ tích."
"Tình cảm...!Kỳ tích à." Từ Tĩnh động dung, nói: "Tớ hiểu rồi, là tớ thua."
"Điểm này tớ sẽ học tập các cậu."
"Quá khen, các cậu cũng không tệ." Phương Duyên nói.
...
Trận đấu kết thúc, Phương Duyên lập tức mang Eevee đến phòng y tế.
Nhìn Eevee vẫn chưa ngừng cười, bác sĩ Pokémon chỗ này cau mày, trong lòng chấn kinh.
Ông ta còn chưa từng gặp qua loại bệnh trạng này, bị thương nặng như thế, vậy mà vẫn cười được, đây là dây thần kinh nào bị đứt rồi sao?
Cái này ông ta không biết trị nha.
Cũng may Phương Duyên biết cái này là "Bệnh" gì, vỗ về cái đầu Eevee một cái cho nó tỉnh, không để bác sĩ quá khó xử.
Một lát sau, nhân viên ban tổ chức tìm đến nơi này, nới với Phương Duyên chuyện trao giải và phỏng vấn kế tiếp.
Phương Duyên gật đầu.
Đối với mấy cái này, hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai tháng huấn luyện ma quỷ của hắn và Eevee rốt cuộc đã vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ, tâm tình rất sảng khoái.
Chỉ cần phàn thưởng sau cùng không có thiếu, thì hết thảy mọi thứ cứ theo sắp xếp của họ!
Bên ngoài phòng y tế, Lâm Tĩnh cầm điện thoại di động đang không ngừng reng, đi tới đi lui.
Lúc kết quả cuối cùng ra lò, thì điện thoại di động của cô bé cũng muốn nổ tung.
Các cuộc điện thoại từ các bạn học tới liên tiếp không ngừng, mỗi người đều muốn hỏi thăm tình huống bây giờ của Phương Duyên.
Bởi vì hiện tại toàn bộ khối 12, đều biết Lâm Tĩnh đang ở cạnh Phương Duyên.
Điều này khiến Lâm Tĩnh rất buồn bực.
"Lâm Tĩnh?"
Lúc này, Phương Duyên từ phòng y tế đi ra.
"Eevee vẫn khỏe chứ?" Nhìn thấy Phương Duyên, Lâm Tĩnh hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn, vết thương của nó đã chữa khỏi, chỉ là lúc này có chút mệt mỏi, bác sĩ nói cần phải ngủ một giấc mới có thể khôi phục tinh thần." Phương Duyên nói.
"Vậy là tốt rồi." Lâm Tĩnh nhẹ thở phào, vỗ ngực một cái nói: "Không ngờ vậy mà cậu thắng thật, đối thủ của cậu trong trận chung kết là Siêu Năng Giả đấy."
"Bây giờ tớ vẫn có cảm giác như đang mơ, người chiến thắng cuối cùng lại là bạn học của mình.
.
."
"Có điều bây giờ cậu nên cân nhắc làm sao để đối phó với Phong ba bão táp đi." Cô bé lắc lắc điện thoại của mình, ý chỉ đống tin nhắn đang oanh tạc.
"Trận đấu cuối cùng đúng là có chút mạo hiểm..." Phương Duyên vẫn còn sợ hãi nói: "Cũng may Siêu Năng Lực của Từ Tĩnh cũng không mạnh lắm."
Khống chế tiến hóa, cảm ứng tâm linh, phóng thích niệm lực, những thứ này đều không thể hiện trên người Từ Tĩnh, đủ để chứng minh Siêu Năng Lực của Từ Tĩnh cũng chỉ là mới nhập môn.
Chứ nếu mà đối mặt với các Siêu Năng Giả giống đám người Sabrina, Caitlin trong Anime.
Vậy thì Phương Duyên cũng không cần đánh nữa.
Loại Siêu Năng Lực cỡ Từ Tĩnh, còn chưa chắc thắng Siêu Năng Lực "Giàu" đâu.
Về phần Phong ba bão táp Lâm Tĩnh nói tới, Phương Duyên cười cười, chỉ có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn thôi.
...
Cùng lúc đó.
Bình Thành.
Hiệp hội Huấn Luyện Gia.
Trong một căn phòng lịch sự yên tĩnh tao nhã, có một trung niên hơn 50 tuổi đang nhàn nhã tưới hoa, uống trà.
Ông ta là hội trưởng hiệp hội Huấn Luyện Gia Bình thành, đoạn thời gian trước thu hoạch ở bí cảnh Nam Vụ trấn đã để hiệp hội Huấn Luyện Gia Bình Thành được phía trên tỉnh khen ngợi, Tôn Ngôn làm hội trưởng cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Cho nên một tháng qua, tâm tình của ông ta rất là tốt, sau khi phê duyệt xong văn kiện, thì lại lập tức hưởng thụ cuộc sống, đã sớm tiến vào trạng thái nửa về hưu.
Ở cái địa phương nhỏ như Bình Thành này, nếu như không có dã tâm quá lớn, thì cuộc sống trôi qua rất thanh nhàn.
"Tuổi tác lớn rồi, cứ như vậy lại thoải mái."
Cốc! Cốc! Cốc!
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang, Tôn hội trưởng đang dựa vào ghế "Ồ" lên một tiếng, ông ta biết đấy là tiếng gõ cửa của thư ký.
Hơn phân nửa lại có phiền toái mới rồi.
"Vào đi."
Vị thư ký trẻ sau khi đi vào, lập tức báo cáo: "Hội trưởng, tổng bộ hiệp hội Huấn Luyện Gia Ma Đô bên kia có điện tín.
.
."
"Cái gì ? !"
Tôn hội trưởng lập tức đứng dậy, hiệp hội Huấn Luyện Gia Ma Đô?
Chỗ này có địa vị còn lớn hơn hiệp hội Huấn Luyện Gia tỉnh mình nha.
Chẳng qua, ông ta và hiệp hội Huấn Luyện Gia Ma Đô đâu có quan hệ gì, không thân không thích, bên kia gửi điện tín làm cái gì ?
"Ngài có biết giải thi đấu cup tiểu Ho-Oh không?" Thư ký hỏi.
"Có chút ấn tượng, là một giải đấu dành cho tân Huấn Luyện Gia bên Ma Đô phải không? Hình như còn rất nổi tiếng."
"Vấn đề chính là ở chỗ này." Thư ký nói: "Trường Bình Thành Nhất Trung của chúng ta cũng có một học sinh đi dự thi, hơn nữa còn đạt được thành tích không tệ."
"Lúc ấy đại biểu hiệp hội Huấn Luyện Gia Ma Đô cũng làm khách quý ở chỗ đấy, thế là phát điện tín gửi lời chúc mừng tới chúng ta."
"Ồ?" Tôn hội trưởng hai mắt tỏa sáng: "Hóa ra là vậy, trong Bình Thành có tân Huấn Luyện Gia như thế à? Ủa mà rồi sao, chẳng lẽ thứ hạng rất tốt? Để ta đoán một chút, Top 16? Hay là Top 8?"
Thư ký cười khổ: "Hội trưởng của ta ơi...!Nếu như chỉ là Top 8, đối phương làm sao có thể phát tới điện tín chúc mừng, cái bạn học tên là Phương Duyên này, trực tiếp chiến thắng học đồ đạo quán Lẫm Đông và học đồ đạo quán Thiên Tâm, vô địch giải đấu."
"Phụt..." Tôn hội trưởng vừa cầm lấy chén trà hớp một cái, thì thiếu chút nữa đã phun ra hết.
Đúng lúc này, điện thoại của ông ta reng lên.
Người gọi, Dương Hàn.
Là một trong số ít các Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp ở Bình Thành, Dương Hàn cũng có thể xem là cao tầng hạch tâm của hiệp hội Huấn Luyện Gia Bình Thành.
Trong hiệp hội, người có địa vị trên hắn, chỉ có hội trưởng hiệp hội Huấn Luyện Gia Bình Thành.
Những người khác như phó chủ tịch, cũng chỉ có thể xếp ngang hàng hắn.
Dù sao, nhân số toàn bộ Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp ở Bình Thành cũng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thế địa vị Huấn Luyện Gia chuyên nghiệp hiển nhiên không tầm thường.
Nhìn thoáng qua điện thoại, Tôn hội trưởng giơ tay, ra hiệu thư ký im lặng trước đã.
"Ồ, là Dương Hàn à..."
Sau đó, ông ta nhấn nút nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại, chuyện Dương Hàn nói cũng là cùng một chuyện mà thư ký Tôn hội trưởng vừa báo cáo cho ông ta, đều là chuyện Phương Duyên trở thành nhà vô địch cup tiểu Ho-Oh.
Tôn hội trưởng càng nghe càng trầm mặc, thì ra đều là thật.
Mà cái cậu Phương Duyên này, lại chính là cậu học sinh ngộ nhập bí cảnh Nam Vụ trấn trước đó.
Đây cũng quá xảo hợp mà.
"Cho nên ý ngươi là, cậu bé đó đã chiến thắng học đồ đạo quán Lẫm Đông, học đồ đạo quán Thiên Tâm, tiềm lực vô cùng lớn.
Mà dạng tân Huấn Luyện Gia thế này, nhất định sẽ bị các trường trung học khác ném ra cành ô liu, đào góc tường đúng không?" Tôn hội trưởng nói.
Dương Hàn nói: "Không sai, cái này ông cũng biết mà, tranh giành nguồn học sinh ưu tú, là chuyện mà mỗi trường đều làm, điều này liên quan tới việc phân phối tài nguyên về sau."
Tôn hội trưởng nhẹ gật đầu, nói: "Cái này ta biết, Ok, ta hiểu rồi, kế tiếp ta sẽ đích thân liên hệ hiệu trưởng Bình Thành Nhất Trung, Bình Thành chúng ta đã nhiều năm rồi không có tự mình bồi dưỡng ra được một Huấn Luyện Gia ra hồn, lần này không thể để bị trường khác cướp đi được."