Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 40: Rời đi



Triệu Phong bỏ ra 5 bạc truyền tống từ làng Cổ Xưa đến doanh trại trên Đồng Bằng Băng Giá. Sau đó hắn bỏ khoảng 1 giờ mới đi đến cổng hang động Đồng Bằng Băng Giá.

Mục tiêu lần này của Triệu Phong chủ yếu vẫn là cày quái tăng cấp, mục tiêu thứ yếu là rèn luyện kỹ năng sử dụng song kiếm. Triệu Phong không làm khó chính mình, vì thế thường thường hắn chỉ để lại một con quái còn sống, ném bó đuốc xuống đất để có ánh sáng, thu lại lao và khiên, rồi mới lấy song kiếm ra luyện tập. Được một lúc, khi cổ tay rã rời, Triệu Phong lại lấy lao và khiên ra, kết liễu con quái duy nhất còn lại.

Những ngày chém giết rất nhanh trôi qua, khi vật tư dần cạn, Triệu Phong trở về làng Cổ Xưa. Xử lý xong những chuyện lặt vặt như bán đồ, Triệu Phong không dừng lại ở thế giới Diablo quá lâu, hắn thuê một phòng trọ, nằm ngủ để xuyên về.

...

Một ngày mới lại bắt đầu, Triệu Phong tỉnh dậy với cái đầu đau. Đợi một lát khi đầu bớt đau, hắn ngồi dậy, quan sát xem căn phòng của hắn có gì thay đổi không. Nhận ra mọi thứ không có gì thay đổi, Triệu Phong rất hài lòng với việc thuê người gắn thêm nhiều ổ khóa trong.

Triệu Phong không biết những kẻ hại hắn sẽ rắp tâm làm gì tiếp theo. Hắn đang chờ quả trứng pokemon nở, thì sẽ rời đi. Triệu Phong không định tiếp tục ở lại nơi này nữa. Về phần định đi đâu, Triệu Phong cũng đã có mục tiêu, đó chính là thành phố Nghĩa Từ, nơi cách xa nơi này, gần với địa điểm nhiệm vụ mà hắn phải hoàn thành.

Triệu Phong nghỉ ngơi một lúc, đang định bắt đầu việc rèn luyện, thì hắn nghe thấy những tiếng gọi í ới bên ngoài. Triệu Phong cau mày, hắn không cho rằng với thanh danh tồi tệ hiện tại của hắn, sẽ có người đến đây làm quen.

Triệu Phong mở cửa nhà, đi ra ngoài cổng. Vừa ra khỏi cửa, Triệu Phong nhìn thấy hai người cảnh sát đang đứng trước cửa nhà. Trong nháy mắt này, Triệu Phong liền biết họ đến gây phiền phức cho hắn. Triệu Phong hiểu mình còn quá non, những kẻ ghê tởm kia đã quyết định không bỏ qua cho hắn. Bọn khốn khiếp ấy đơn giản là muốn nhấn hắn xuống vực sâu, không để cho hắn có thời gian phản ứng, để hắn phải thỏa hiệp.

Trong lòng hiểu rõ, bề ngoài Triệu Phong không tỏ vẻ tức giận, hắn duy trì bình tĩnh phải có, hỏi:

- Xin hỏi hai anh đến đây có việc gì không?

- Chào em, mấy anh theo lệnh đến đây kiểm tra tạm trú. Mời em phối hợp mở cổng ra để bọn anh vào trong kiểm tra. – Người cảnh sát đứng ngay trước nhất mỉm cười nhìn Triệu Phong, giọng nhấn mạnh.

Trong lòng Triệu Phong cười lạnh. Triệu Phong không phải chưa từng va chạm, cũng không phải chưa từng bị kiểm tra tạm trú. Những lần trước kia, họ đến kiểm tra mà có cần phải “theo lệnh” ai đâu.

Triệu Phong thản nhiên nói:

- Ở đây chỉ có mình tôi, tôi là chủ nhà này.

- Mời chú em mở cửa cho bọn anh vào kiểm tra. – Nhận thấy Triệu Phong không có ý định hợp tác, người cảnh sát đứng trước đanh giọng lại.

Hiển nhiên việc lắp thêm ổ khóa trong đã mang lại hiệu quả. Bọn trộm cướp không thể vào nhà Triệu Phong, kế hoạch uy hiếp tiếp theo của bọn chúng đổ vỡ. Khi đã không lén vào được, người chống lưng của bọn chúng lợi dụng quyền lực, dùng cách trực tiếp giữa ban ngày ban mặt như tình cảnh trước mắt.

- Xin anh nhớ cho, muốn vào nhà của người khác, trừ khi chủ nhà đồng ý, hoặc các anh có lệnh khám xét của tòa án, nếu không, các anh không có quyền vào kiểm tra. – Triệu Phong nhìn thẳng vào hai người cảnh sát, không chút nhượng bộ.

Người cảnh sát đứng đầu nhíu mày, có lẽ bất ngờ với phản ứng của Triệu Phong, cũng có lẽ bất ngờ với việc một đứa thiếu niên như Triệu Phong lại hiểu luật. Tuy nhiên, không chỉ vì một câu nói của Triệu Phong, mà người này từ bỏ.

- Chú em, bọn anh là cảnh sát, bọn anh chỉ làm theo mệnh lệnh cấp trên. Bọn anh chỉ cần vào kiểm tra một chút, đừng làm khó bọn anh. Bọn anh là cảnh sát, chú em đừng làm mọi việc thêm phức tạp. – Người cảnh sát này giở giọng uy hiếp.

Đến thời điểm này, Triệu Phong thật sự muốn vạch mặt, chỉ thẳng vào mặt người cảnh sát trước mắt mà chửi. Song, Triệu Phong không hành động gì quá khích, hắn cảm thấy nếu hắn làm như vậy, sợ rằng ngay tức khắc hắn liền nhận lấy hậu quả cho hành động ngu ngốc ấy.

- Như tôi đã nói, trừ khi các anh cầm lệnh khám xét của tòa án, bằng không thì không thể vào. – Triệu Phong dùng giọng lạnh lùng đáp trả.

Nói xong câu đó, Triệu Phong mặc kệ hai người cảnh sát đứng ở trước cổng, bước vào trong nhà, rồi khóa cửa nhà.

Vào bên trong nhà rồi, khuôn mặt Triệu Phong trở nên âm trầm. Triệu Phong biết kế hoạch rời đi của mình phải sớm thực hiện. Bằng không, không ai biết lũ mọi rợ kia sẽ dùng biện pháp gì tiếp theo. Nếu đó là một cái lệnh bắt, hoặc một cái lệnh “hiệp trợ điều tra”, kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm.

Suy tư một lát, Triệu Phong quyết định rời đi ngay ngày hôm nay. Triệu Phong cảm thấy hắn ở lại đây càng lâu, tình cảnh của hắn sẽ càng trở nên hung hiểm.

Nghĩ là làm, Triệu Phong vào phòng ngủ, lấy cái ba lô đã cũ của mình ra. Sau đó hắn xếp vài bộ quần áo, bỏ vào. Tiếp theo, hắn xuống bếp, lấy quả trứng pokemon ra khỏi nồi, bỏ vào giữa ba lô, rồi lấy thêm quần áo nhét xung quanh quả trứng. Cuối cùng, hắn dùng ba bộ quần áo phủ lên trên đầu quả trứng, để quả trứng hoàn toàn bị che đậy bởi quần áo.

Nhìn cái ba lô tròn vo, Triệu Phong đứng yên, nghĩ xem hắn có cần mang theo cái gì không. Trầm tư một lúc, Triệu Phong cảm thấy hắn không cần mang thêm gì nhiều, quần áo thế thôi cũng đầy đủ, những đồ dùng sinh hoạt khác hắn có thể bỏ tiền mua, không cần thiết phải mang chúng theo. Nghĩ nghĩ, Triệu Phong thay quần áo, mặc áo sơ mi và một chiếc quần tây. Mặc xong đồ, Triệu Phong đi lấy cái ví tiền nhét vào trong túi quần.

Triệu Phong mang ba lô lên vai, từ phòng ngủ đi ra phòng khách. Hắn định mở cửa đi ra ngoài thì sực nhớ đến hai người cảnh sát còn đang đứng ở bên ngoài. Triệu Phong hắn không biết hai người họ đã đi chưa, cho nên hắn thấy mình không nên mạo hiểm đi ra ngoài ngay lúc này.

Triệu Phong mang ba lô bỏ lại phòng ngủ, thay một bộ đồ thể dục, sau đó đến mở cửa sổ trên vách tường bên trái, thò đầu ra một chút, đưa ánh mắt nhìn về phía cổng.

Trong tầm mắt, Triệu Phong nhìn thấy hai người cảnh sát kia đứng chỗ cũ thì thầm gì với nhau. Triệu Phong không dám nhìn lâu, vội thu đầu vào. Hắn cảm thấy phải chờ hai người cảnh sát kia rời đi, hắn mới có thể ra ngoài. Nếu không, rất dễ bị hai người họ dùng lý do gì đó cản lại. Khi bị họ cản lại, dù hắn có sử dụng bất cứ lý do gì, e rằng họ chắc chắn sẽ không để hắn rời đi.

Triệu Phong chờ đợi thêm khoảng mười phút, rồi ló đầu nhìn ra bên ngoài. Thấy hai người cảnh sát kia đã rời đi, hắn không thay đồ, mà lấy cái ví ra bỏ vào ba lô. Sau khi đóng khóa ba lô lại, Triệu Phong mang ba lô lên vai, nhanh chân khóa cửa phòng ngủ lại, rồi mở cửa nhà đi ra ngoài. Triệu Phong không dám lề mề, tay thoăn thoắt khóa cửa nhà. Khóa xong cửa nhà, hắn vội vã lao ra ngoài, mở cửa cổng, khóa cửa cổng rồi rời đi.

Triệu Phong không dám khẳng định có ai đang trông chừng ở đâu đó xung quanh nhà hắn hay không. Trong tâm lý nôn nóng, Triệu Phong chạy tới vị trí một bác xe ôm gần đó, nhờ bác chở thẳng tới đại lộ Stink cách đó chừng 5 cây số.

Được chở tới nơi, Triệu Phong gửi tiền xe cho bác xe ôm, lòng như lửa đốt đứng chờ xe khách đi về thành phố Cao Ca. Triệu Phong lo sợ bị những kẻ ghê tởm kia đuổi kịp. Trong lúc chờ xe, nhìn thấy một cây ATM cách đó không xa, Triệu Phong lấy thẻ ATM của mình ra, đi tới đó rút khoảng 2 triệu làm chi phí đi đường tạm thời.

Khoảng 10 phút sau khi Triệu Phong quay lại chỗ đứng, một chiếc xe khách từ đằng xa chạy tới. Triệu Phong không suy nghĩ gì, đưa tay ra vẫy. Chiếc xe khách thấy hắn vẫy tay, từ đằng xa liền giảm tốc độ lại, dừng ngay vị trí hắn đang đứng.

- Xe có đi về thành phố Cao Ca không anh? – Triệu Phong lên tiếng hỏi, giọng khá gấp.

- Có em, lên xe đi! – Người phụ xe khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đáp.

Mặc kệ quy tắc thông thường là phải hỏi thêm giá trước khi bước lên, vốn nóng lòng vô cùng, sợ hãi bị đuổi kịp, Triệu Phong liền bước lên ngay. Lúc này, Triệu Phong chỉ hi vọng chiếc xe khách hắn vừa lên chạy rời xa nơi này càng nhanh càng tốt, giá cả có đắt một chút thì hắn vẫn có thể tiếp thu.

Triệu Phong vừa lên xe, khi không thấy người khách nào ở dưới, chiếc xe khách của nhà xe Khá Rảnh liền bắt đầu tăng tốc, lao băng băng trên đại lộ.

4 tiếng sau, chiếc xe khách chở Triệu Phong đến bến xe phía đông của thành phố Lệ Tây. Xe vừa đến nơi, Triệu Phong nhanh chóng bước xuống, hỏi thăm một chú bảo vệ đứng gần đó xem có xe nào đi về thành phố Nghĩa Từ không.

Chú bảo vệ chừng bốn mươi tuổi nói rằng không có chuyến xe nào đi thẳng tới thành phố Nghĩa Từ, chỉ Triệu Phong đón xe đi về thành phố Moutain, rồi đón tiếp xe đi về thành phố Nghĩa Từ. Triệu Phong rối rít cảm ơn, rồi theo hướng dẫn của chú bảo vệ, đến bãi đậu xe của những nhà xe đi về thành phố Moutain. Qua một lượt hỏi thăm, Triệu Phong chọn chuyến xe đi sớm nhất. Sau khi thanh toán tiền, hắn lên xe, chờ đợi xe bắt đầu chuyển bánh.

Ngay cả khi đã ở cách thành phố Thanh Sài nơi hắn sinh sống từ nhỏ đến lớn một khoảng cách hơn hai tăm tám mươi cây số, trong lòng Triệu Phong không hề bình tĩnh. Không ai không biết chính quyền Liên Bang có mạng lưới thông tin mạnh cỡ nào. Với camera được giăng đầy mọi nơi, việc đám mọi rợ kia biết được vị trí của Triệu Phong chỉ là việc sớm hay muộn. Triệu Phong không biết thế lực chống lưng sau đám trộm cướp kia mạnh cỡ nào, nếu nó thực sự mạnh, việc họ phái ra một đội cảnh sát đuổi theo bắt hắn không phải là không thể. Hắn bắt buộc phải dùng tốc độ nhanh nhất rời đi thật xa, may ra mới có thể yên ổn được một quãng thời gian.

Bị buộc rời khỏi nơi sinh sống bấy lâu không phải là một cảm giác vui vẻ gì. Triệu Phong cũng rất tức giận, oán hận. Nhưng bây giờ, ở trong lòng hắn chỉ tràn đầy lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.