Chiều hai ngày sau, qua nhiều lần thay đổi đường đi, Triệu Phong đến thôn Vira, một thôn nhỏ trực thuộc thành phố Nghĩa Từ, cách thôn Angas khá xa. Lựa chọn của Triệu Phong là đến thẳng thôn Angas, tuy nhiên không chỉ thôn Angas bị quân đội cấm đến, những thôn khác xung quanh thôn Angas cũng nằm trong trạng thái giới nghiêm như vậy.
Triệu Phong không hỏi thăm, hắn sợ bại lộ mục đích của mình như lần trước. Song theo suy đoán từ ban đầu của mình, hắn cho rằng thôn Angas thật sự đã bị quái vật công chiếm, những thôn gần nó có thể chung số phận, hoặc trở thành phòng tuyến ngăn cản của quân đội.
Từ trước đến nay, mối nguy hại lớn nhất của Liên Bang vẫn là những con pokemon hoang dã. Dù từng có lần Liên Bang đứng trước nguy cơ sớm tối, Liên Bang đều triệu tập Tông Sư, nhanh chóng đánh lui pokemon. Với lần này, có thể chính quyền Liên Bang cho rằng họ có thể đẩy lùi quái vật mà không cần sự trợ giúp của Tông Sư, vậy nên tình cảnh mới trở thành như bây giờ: những thôn làng bị công chiếm bị quân đội cô lập, hai bên nằm ở trạng thái giằng co.
Nếu như Liên Bang cần Tông Sư xuất thủ, Tông Sư xông tới đánh một lần, mọi việc đã sớm xong xuôi, phần đất bị mất đã được đoạt về, không tốn thời gian một ngày. Dù trước đó vài ngày Liên Bang có phát ra lệnh triệu tập Tông Sư, nhưng hiển nhiên đó là vì việc khác.
Nhớ đến một cái tin tức còn lại, trong đầu Triệu Phong bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩa lớn mật. Liên Bang ra nghị định yêu cầu hằng năm sinh viên phải có ít nhất một lần tiến vào hoang dã rèn luyện thực chiến, chẳng lẽ tin tức này có liên quan đến hành động bây giờ của Liên Bang? Triệu Phong cảm thấy hẳn là vậy, thế là hắn sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình. Quái vật, xác sống có thể ngoài ý muốn bộc phát, nhưng Liên Bang đã phản ứng tức thì, ngay lập tức điều quân đội tiến đến địa điểm phát sinh. Sau những trận đánh mang tính thăm dò, Liên Bang cảm thấy quái vật và xác sống ở nơi đây không phải mối họa lớn với Liên Bang, Liên Bang có đủ sức tùy thời tiêu diệt chúng. Bởi vậy, một là Tông Sư không có xuất thủ, hai là quân đội trước hết hình thành một phòng tuyến bao vây, không cho quái vật và xác sống khuếch tán ra xung quanh. Trong lúc hình thành phòng tuyến ấy, cao tầng Liên Bang có lẽ cho rằng không gấp gáp tiêu diệt mối họa trước mắt, trái lại cảm thấy nên tiến hành lợi dụng.
Vùng hoang dã vốn không có một nơi an toàn nào cho những nhà huấn luyện pokemon mới, ngay cả Tông Sư đều có nguy hiểm đến tính mạng, điều đó bấy lâu đã trở thành một nỗi lo của Liên Bang. Liên Bang lo lắng những đóa hoa trong nhà kính kia không chịu được mưa to gió lớn trong thực tế, sợ chúng dễ dàng bị sự tàn khốc của cuộc đời đập nát, rách tả tơi, thậm chí chết đi. Cho nên khi xuất hiện những quái vật khác loại trong phạm vi Liên Bang, và Liên Bang lại có thể khống chế chúng ở chính phạm vi ấy, hoặc dùng vũ lực ép chúng thu hẹp phạm vi, họ nảy ra ý tưởng biến nơi đây thành nơi thực chiến cho những nhà huấn luyện pokemon mới. Vì lẽ đó, quân đội không tiêu diệt toàn bộ quái vật, mà tiến hành xây dựng phòng tuyến, khống chế phạm vi hoạt động của quái vật, cố gắng biến nơi đây thành một nơi thực chiến như mong muốn bấy lâu.
Không thể không nói dù chính quyền Liên Bang được tạo thành từ những ông cha và con ông cháu cha, nhân tài không phải là không có. Ý tưởng xây dựng một vùng thực chiến phải nói là cực kỳ to gan, mang ánh mắt lâu dài, nhưng cũng tràn đầy lợi ích. Nếu nó không có đủ lợi ích, sợ rằng nó đã không thể được thực thi như bây giờ.
Khi Triệu Phong suy đoán ra tình huống của quân đội, Triệu Phong nhận ra hắn gặp bất lợi. Một khi quân đội đã xây dựng phòng tuyến ngăn cản quái vật khuếch tán, một người thường như hắn hầu như không có khả năng vượt qua phòng tuyến ấy để đến thôn Angas. Dưới sự giám sát ngày đêm của quân đội, Triệu Phong cảm thấy hắn không thể nào bay qua, chạy qua, đào hầm xuyên qua phòng tuyến được quân đội bố trí.
Trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan như vậy, Triệu Phong cho rằng hối lộ binh sĩ có lẽ là một cách hay, thế nhưng Triệu Phong không có nhiều thời gian để làm từng bước. Kẻ địch có thể đang trên đường đuổi tới, Triệu Phong chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng xông qua phòng tuyến của quân đội, hoặc là ngay lập tức rời khỏi nơi này, quay lại với lựa chọn đầu tiên, sau đó từ từ nghĩ cách vượt qua phòng tuyến của quân đội sau.
Trên con đường chạy trốn của mình, Triệu Phong cũng đã có kế hoạch, hắn di chuyển vòng vèo, không xuất phát thẳng tắp đi tới thôn Vira, cho nên hắn tự tin rằng kẻ địch không thể nào đoán được mục đích của hắn, mà vẫn luôn theo đuôi. Vì thế, giờ phút này hắn vẫn còn một khoảng thời gian nhất định.
Triệu Phong đặt mình trong vị trí của những kẻ có trách nhiệm đuổi bắt hắn. Hắn cho rằng đám người này sẽ không chỉ có vài người, có thể lên đến hàng chục hoặc hàng trăm. Tình huống tồi tệ nhất là họ không đơn giản là đuổi theo, họ còn bố trí người cài cắm ở nhiều địa điểm hắn có thể đến, thậm chí là trong nhóm người đuổi theo sát hắn sẽ có vài đám người tách ra để tiến hành bao vây, chặn đứng mọi con đường hắn có thể rời đi thôn Vira này.
Có thể tình huống không đến mức tồi tệ như Triệu Phong suy nghĩ, có thể mọi chuyện là do Triệu Phong suy nghĩ phóng đại quá, sẽ chẳng có ai phí sức phái nhiều người truy bắt hắn. Có lẽ là vậy thật, nhưng Triệu Phong không dám chủ quan, cũng không dám cho rằng tình huống sẽ không tồi tệ như hắn suy nghĩ. Sự việc ảnh hưởng đến tính mạng của hắn, hắn không dám mạo hiểm, không thể không cân nhắc kĩ càng và thận trọng.
Đám người kia suy nghĩ gì thì Triệu Phong chẳng biết được, hắn biết và tin tưởng duy nhất một điều, đó là luôn luôn phải có kế hoạch chi tiết, luôn luôn phải chuẩn bị thật đầy đủ. Cho dù gắp bất cứ tình huống nào, hắn đều có thể có biện pháp ứng đối.
Triệu Phong cầm tờ giấy được hắn vẽ đường đi và cách di chuyển thô sơ lên xem xét. Hai phút sau, hắn thu lại tờ giấy, tắt nguồn điện thoại rồi bỏ điện thoại vào một cái hộp nhựa. Triệu Phong nhanh chóng đi tới một nơi vắng vẻ cạnh bờ sông, dùng cây dao chặt thịt hắn vừa mua đào một cái lỗ khá nông. Đào xong lỗ, Triệu Phong đặt hộp chiếc điện thoại vào, lấp đất lại, rồi dùng chân san bằng, phủ thêm lá cây lên bờ mặt. Liếc nhìn xung quanh, sau khi cố gắng nhớ vị trí mình đặt điện thoại, Triệu Phong quay người bước đi.
Triệu Phong không thể mang theo điện thoại, bởi vì hắn sợ dù có tắt nguồn, kẻ địch vẫn có thông qua chiếc điện thoại mà biết hắn tiến vào thôn Angas, nơi đang bị quân đội phong tỏa. Nếu biết mục đích thực sự của hắn là cái thôn Angas bị quái vật công chiếm, những người quyền lực phía sau có ngu ngốc thì vẫn hiểu được hành động này của hắn hoàn toàn khác thường. Muốn trốn chạy khỏi Liên Bang, đến vùng hoang dã là lựa chọn tốt nhất, lại không hề phí bao nhiêu công sức, bỏ công sức to lớn vượt qua phòng tuyến quân đội, tiến đến nơi quái vật vừa xuất hiện không bao lâu, có ngu xuẩn thì cũng không ai làm vậy, trừ khi người đó nhất định phải làm vậy vì mục đích gì đó.
Triệu Phong không chắc chắn rằng khi tắt nguồn, vị trí chiếc điện thoại có bị lộ không. Vì thế hắn không định vứt chiếc điện thoại đi, hắn biết hắn còn cần nó cho những chuyện phải xử lý sau này, kể cả việc rút tiền về sau. Vứt đi rồi mua cái khác sẽ không bằng tạm giấu, rồi dùng lại sau, ít ra là nó tiết kiệm được tiền, và nó sẽ không tốn thời gian bằng việc đi mua chiếc điện thoại mới.
Thôn Vira là vùng thượng nguồn của con sông Alas thơ mộng, thôn Angas nằm ở vùng hạ lưu, hai nơi cách nhau khoảng bảy, tám chục cây số. Triệu Phong không rõ quân đội xây dựng phòng tuyến cách thôn Angas bao nhiêu, nên hắn không biết được phòng tuyến này cách thôn Vira bao xa. Khi không biết được vị trí của phòng tuyến, Triệu Phong không dám hành động bất cẩn, hắn phải tính toán cách di chuyển phù hợp để xuyên qua bảy, tám chục cây số này.
Thời gian không đợi người, Triệu Phong nhanh chóng tiến tới một bụi chuối, bắt đầu dùng dao chặt lấy những thân cây chuối. Hắn chọn những thân chuối to, chặt lấy một đoạn dài khoảng hai mét rưỡi tính từ gốc. Dưới cái dao mới tinh hết sức sắc bén, khoảng gần 3 phút, Triệu Phong đã chặt được bốn cây chuối theo yêu cầu.
Ngay sau đó, hắn dùng cán dao đóng 3 cây gỗ tròn nhỏ - đã mua khi vào thôn Vira, xuyên qua bốn cây chuối, hình thành hình dáng ban đầu của một cái bè chuối. Tiếp theo, hắn dùng những sợi dây nhựa siêu bền cột chặt những cây chuối và những cây gỗ tròn nhỏ lại. Đến tận khi bè chuối thành hình, Triệu Phong mất thêm mười phút.
Tất nhiên Triệu Phong không định ngồi trên bè chuối xuôi dòng xuống thôn Angas. Như thế quá dễ bị phát hiện, khi ấy quân đội chỉ phái một cái ca nô, hoặc một chiếc trực thăng bay tới, thậm chí dùng loa la lớn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tấp bè vào bờ. Chính vì thế, hắn tiếp tục có những hành động phía sau. Triệu Phong lật chiếc bè lại, nhanh chóng cột đầu của hai sợi dây vào giữa hai đầu cây tròn to ở hai bên chiếc bè. Hai đầu còn lại của hai sợi dây, hắn cột vào hai thanh gỗ nhỏ khác dài khoảng bốn mươi centimet. Khoảng cách từ bè chuối đến thanh gỗ này khoảng hai mươi lăm centimet.
Ở đầu đi trước của bè chuối, ngay phía trên sợi dây cột một thanh gỗ dài bốn mươi centimet, hơi chếch về phía trước một chút, hắn đục một lỗ nhỏ bằng ngón tay xuyên thủng thân chuối từ dưới lên trên.
Khi tất cả công việc trên chiếc bè chuối đã hoàn thành, Triệu Phong lấy quả trứng trong ba lô ra, nhanh tay bỏ nó vào trong một cái bọc ni lông màu đen. Sau khi cột chặt chiếc bịch ni lông lại, Triệu Phong dùng dây cột nó vào thắt lưng.
Cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Triệu Phong cởi hết quần áo vứt lên mặt đất, vội vàng đẩy bè chuối ra sông.