Prisoner Of My Desire

Chương 12



Mildred tìm thấy hắn ở căn phòng mà cô rất sợ phải bước vào trong mấy ngày qua. Những cây đèn cầy cao cháy hết từ lần cuối Rowena đến căn phòng này, trước khi trời sáng, nhưng hắn đã tìm thấy một cây mới và vùi vào chân đế kim loại của cột đèn cầy. Người của hắn lùng sục khắp pháo đàii và lấy đi tất cả những gì có giá trị. Cô không hiểu nổi hắn đang làm gì ở đây vì chỉ cần một cái nhìn lướt qua cũng đủ cho hắn biết không có gì trong căn phòng này ngoại trừ chiếc giường.

Cô lưỡng lự muốn hỏi. Hắn đang đứng đó, nhìn chằm chằm xuống giường. Mũ giáp đã được cởi bỏ, nhưng phần mũ ni vẫn còn bao quanh đầu hắn. Hắn rất cao. Và đôi vai rộng đó làm cô nhớ đến…

‘Ngươi muốn gì?’

Cô cất lời, vì hắn không quay lại để nhận ra cô đang đứng ngay cửa phòng, hoặc do cô không tạo ra một âm thanh nào. Nhưng hắn vẫn không quay lại. Thay vào đó, hắn cuối xuống rồi lôi sợi dây xích dài dưới gầm giường ra, còn cô quan sát như bị thôi miên khi hắn chậm rãi quấn 2 sợi xích vòng quanh cổ giống như chiếc vòng nhiều tầng, phần còn lại của sợi dây treo từ vai hắn xuống eo. Cô rùng mình, tự hỏi tại sao hắn lại lấy những sợi xích nếu như không có ý dùng nó cho ai đó.

‘Hãy trả lời đi!’

Cô mạnh miệng lần này rồi lắp bắp. ‘Mọi ngươi nói người là lãnh chúa của Fulkhurst’ .

‘Đúng vậy’

‘Làm ơn, ngươi đã làm gì với tiểu thư của ta? Cô ấy chưa trở lại.’

‘Cũng sẽ mãi mãi không’

Hắn quay người khi thêm những từ cuối đó, và Mildred loạng choạng lùi lại.

‘Lạy chúa lòng lành, không phải ngươi!’

Một góc miệng của gã nhếch lên đường cong đe dọa.

‘Tại sao không phải ta?’

Mildred nghĩ đến chuyện chạy trốn. Cô nghĩ đến chuyện van xin. Cô nghĩ đến tiểu thư Rowena yêu quý đang nằm trong tay gã đàn ông này và cô muốn khóc.

‘Ah, lạy chúa, đừng làm đau tiểu thư!’ cô khóc lớn trong sự khiếp sợ. “Tiểu thư ta không có lựa chọn’

‘Câm miệng’, gã rống lên.

‘Ngươi nghĩ có thể biện hộ cho những gì ả đã làm với ta à? Không cần biết ả ta có lí do gì, Ta đã thề không ai hãm hại ta mà không phải trả giá gấp mười lần.’

‘Nhưng tiểu thư ta là phụ nữ’

‘Chỉ vì thế ả ta mới giữ được mạng sống, nhưng không có nghĩa thay đổi được số phận. Ngươi cũng sẽ không. Do đó, đừng cầu xin ta thay cho ả, nếu không ngươi cũng nhận chung số phận.’

Mildred giữ im lặng khi Warrick vượt qua cô tiến thẳng qua căn phòng đối diện. Tuy nhiên, gã biết cô vẫn còn lơ lửng trong sự đe dọa trước viễn cảnh mới, đôi tay siết chặt, nước mắt dâng tràn và chảy dài từ đôi mắt nâu. Gã có thể mắc nợ cô, nhưng nếu cô cố van xin lần nữa cho ả đàn bà tóc vàng đó, gã quả thực sẽ tống cô vào tù luôn. Gã không cảnh báo lần thứ 2.

Căn phòng ngủ này rộng hơn, tương xứng với một lãnh chúa với đồ vật đắt tiền, mặc dù sơ sài nhưng thoải mái, nó vẫn còn lưu giữ chút gì đó đặc trưng cá nhân biểu hiện chủ nhân của nó là người thế nào. Nhưng Warrick biết. Gã bật nắp cái rương duy nhất, có quá nhiều quần áo thêu đắt tiền nằm trong suy đoán của gã, nhưng gã vẫn hỏi: “Của ả?”

Mildred tìm thấy giọng nói nén trong cổ họng mình.

“Phải”

“Các con gái ta có thể dùng chúng.” Gã nói điều đó với sự lạnh nhạt, và sự sợ hãi của Mildred biến mất, thay vào đó là sự giận dữ dâng cao, dù cô không đủ ngu ngốc để gã nghe thấy. “Đó là tất cả những gì tiểu thư để lại.”

Gã quay ngoắc lại để đối mặt với cô, cảm xúc không thiếu trong đôi mắt màu bạc dữ tợn, nhưng không dấu hiệu nào trong giọng hắn.

‘Không, tất cả những ả ta để lại là da trên lưng, và quần áo rách ta sẽ cho ả. Ta không quên rằng ta có quyền cho ít hơn’

Dửng dưng ư? Cô nghĩ thế. Không, chính xác là một sự trả thù nữa. Vì thế Mildred không thể nghĩ ra được cách nào khác để trợ giúp Rowena khi gã không muốn biết là nàng cũng là nạn nhân như gã. Thực sự, những lí do của Rowena cũng không là gì đối với một người có địa vị như gã, không phải nông nô, không phải hiệp sĩ thấp kém mà là một lãnh chúa cao quý.

Không ai đối xử với một lãnh chúa như cách gã phải chịu đựng mà còn mong đợi sống sót để hênh hoang. Sự sợ hãi ồ ạt trở lại, nhưng không chỉ cho bản thân cô.

“Ngươi dự định giết tiểu thư ư?”

“Sung sướng không đến nhanh vậy đâu.” Gã nói lạnh lùng, “Không, ta sẽ không giết ả. Ả là tù nhân của ta, ả sẽ không bao giờ được chuộc lại, ả sẽ không bao giờ rời khỏi Fulkhurst. Ả nằm trong sự ban phước của ta cho đến khi chết.’

“Ngươi có chút nào chăng?”

“Dành cho những ai hãm hại ta à? Không, thưa cô, không hề”

Gã nhìn lướt khắp căn phòng lần nữa rồi hỏi. “Lyons còn người thân nào không?”

Mildred vẫn còn quá đau đớn trước câu trả lời của gã nên không bận lòng đến câu hỏi. ‘Còn, ta nghĩ 1 người em trai.”

‘Sẽ không còn gì ngoài bộ khung cháy đen còn lại cho hắn’, gã nói, ‘và cũng không còn gì cho anh trai ả ta”

Đôi mắt cô mở to trước những gì hắn tuyên bố.

“Ý ngươi là…đốt sạch pháo đài?

‘Đó là tất cả những gì đáng làm với nơi này, tại sao không?’ Cô không hiểu sự trả thù phải tận gốc, nhưng sự thật là mọi thứ Rowena buộc phải làm đều vì Kirkburough. Có lẽ sau này cô sẽ hiểu. Cô không thấy tiếc khi nơi này bị đốt và cô biết Rowena cũng thế, ít ra nó cũng cản trở Gilbert.

‘Ngươi sẽ làm gì với những người hầu bị vô gia cư?”

Gã nhún vai như thể không phải chuyện của mình, rồi nói: ‘Ta sẽ không đốt thị trấn ngoại trừ quán trọ.”

Gã lạnh lùng thêm vào. ‘người hầu có thể chạy vào thị trấn hoặc ta sẽ phân tán chúng đến những vùng đất của ta, mà ta chắc là tốt hơn cho số phận của chúng’ Sau đó gã ý tứ nhìn cô rồi xuống chiếc áo dàì bằng vải tốt của cô trước khi kết luận. ‘Nơi này không phải là nhà cô chứ?’

‘Tôi mới đến đây 3 ngày trước, khi tiểu thư tôi bị mang đến đây.’

‘Cô được tự do trở về nhà của mình.’

Trở lại pháo đài của Gilbert, nơi Fulkhurst sẽ bao vây trong tương lai không xa ư? Hay trở về quê hương Tures đang nằm trong tay gã mà Gilbert đang dự định chiếm lại? Hai lựa chọn này đều đẩy cô vào giữa những cuộc chiến và sự tàn phá. Tuy nhiên, Mildred không nói với gã điều đó. Nếu gã chưa biết Rowena là người thế nào, hoặc anh kế của cô ấy là kẻ thù của gã, cô không nên là người cho gã biết vì như thế chỉ làm tăng thêm mối thâm thù mà gã đang theo đuổi.

‘Tôi không còn nhà.’ Là tất cả những gì cô nói với gã.

Gã nhíu mày nhìn cô, một cái nhìn làm ớn lạnh xương sống vì nó chỉ làm gã trông dữ dằn hơn.

‘Ta trả thù những người gây hại với ta nhưng cũng báo đáp những người phục vụ ta. Cô có thể coi Lâu đài Fulkhurst là nhà mình nếu cô muốn.

Nơi gã sẽ giam giữ Rowena? Mildred đã không mong đợi điều đó, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này khi trong cảnh đã bị đánh bại hoàn tòan.

Nhưng gã nhìn thấy sự hài lòng của cô và hiểu hết, rồi quyết định tiếp

‘Nghe này, cô kia,’ gã nhấn mạnh, ‘Khi đến lâu đài Fulkhurst, cô sẽ phục vụ ta và người của ta, không phải ả. Cô sẽ không bao giờ được hầu hạ ả lần nữa. Ở lại nếu không trao ta lòng trung thành của cô.’

‘Tôi có thể.’ Midred nhanh chóng cam đoan. ‘Ta sẽ và vui vẻ’

‘Chắc chứ?’, gã cắt ngang một cách hoài nghi, sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt bạc. ‘Rồi ta sẽ thấy. Nhưng có lẽ cô cho ta biết tên anh trai ả chứ?

Những mối liên hệ đến cái tên đó xoáy trong đầu Mildred. Nếu gã biết, Gilbert sẽ không chịu thêm những gì hắn đã làm nếu Fulkhurst tìm thấy hắn vì hắn đã đủ bị coi khinh rồi. Chỉ có Rowena phải chịu đau thêm nữa nếu gã biết. Gã có thể thay đổi ý định và giết chết cô ấy để xóa hết thanh danh trên tài sản của Rowena. Chẳng lẽ gã chưa biết tên Gilbert khi còn ở đây? Không, vì bọn người hầu chỉ biết hắn là Lãnh chúa Gilbert và cô nghi ngờ khả năng Fulkhurst đi hỏi từng người một trong thị trấn.

‘Tại sao cô ngập ngừng?’’, gã hỏi. ‘Ta chắc là cô biết tên hắn.’

Mildred cứng người khi trông thấy sự tức giận của gã dâng cao.

‘Đúng, nhưng tôi sẽ không nói ra, dù tiểu thư căm ghét hắn, nhưng hắn là niềm hi vọng duy nhất để tiểu thư mong được giải thoát khỏi sự ban phúc từ ngươi. Tôi không thể giúp cô ấy nhưng cũng sẽ không giúp ngươi. Nếu ngươi yêu cầu tôi điều đó, tôi phải khước từ mệnh lệnh.’

Gã trừng mắt nhìn cô một lúc lâu trước khi hỏi tiếp. ‘Tại sao cô không sợ ta?

‘Tôi có’

Gã gằn giọng. ‘Cô rất khéo che đậy’

Gã đã không phản ứng lại bằng sự tức giận, chỉ với chút cáu kỉnh điển hình nam tính cho cô biết gã chấp nhận điều kiện, nhưng không hài lòng chút nào. Cô thấy mình mỉm cười với gã và tự hỏi liệu gã có độc ác như vẻ ngoài.

Warrick không để ý đến nụ cười đó, nhưng gã cũng không hỏi thêm gì nữa, vì thế gã cho cô đi thu dọn hành lý, rồi kêu một tên lính vào lấy hết quần áo. Beatrix và Melisant có thể dùng chúng sau khi sửa lại, vì cả 2 cô con gái của gã đều cao hơn ả tóc vàng đó. Và gã sẽ thích thú khi ả thấy đồ đạc của mình trên mình người khác. Phụ nữ đánh giá cao quần áo của họ. Đúng vậy, gã sẽ khoái trá vì điều đó và còn nhiều điều khác nữa.

Gã nghĩ đến phần thưởng xứng đáng dành cho Robert Fitzjohn vì những suy đoán nhanh nhạy của anh ta về tai nạn hi hữu này. Hiệp sĩ Robert là chỉ huy của toán quân Warrick phái đi để hộ tống tỉểu thư Isabella về Fulkhurst. 16 người khác trong số hiệp sĩ của gã đang lâm trận, nhiều người lớn tuổi hơn Robert, nhưng Warrick ấn tượng với tài chỉ huy của chàng trai trẻ sau vài trận đánh trong năm qua, nên vừa thăng cấp cho anh ta lên làm chỉ huy đội cận vệ.

Anh ta làm rất tốt. Khi không giáp mặt với toán quân của gã như hẹn trước, Robert đã phái vài người quay trở lại Kikbrough để xem điều gì cản trở gã. Chủ nhà trọ cho biết Warrick đã rời khỏi ngay khi cổng thành mở vào sáng hôm đó, Robert biết đó là một lời nói dối, nhưng không chứng cứ để lật ngược sự thật. Cho rằng Warrick không còn trong thành nữa, nên Robert bắt đầu tìm kiếm vùng ngoại ô quanh đó. Khu rừng sâu và rậm rạp về hướng nam, nhưng chỉ có 30 người không thề nhanh chóng lùng sục khắp nơi như Robert mong muốn, đồng thời phải giữ đủ người bảo vệ tiểu thư Isabella khi đoàn người cô ta đến.

Robert sau đó đã cử người xin viện quân từ pháo đài gần nhất của Warrick. Đó là thành Mann chỉ cách Kirkbrough 1 dặm rưỡi về phía tây, do một cận thần của Warrick sở hữu là lãnh chúa Felix Curbeil. Cùng lúc đó, đoàn người của tiểu thư Isabella vừa đến và nàng ta ngay lập tức phiền lòng khi Warrick không có mặt chào đón mình, thay vào đó, gã thật sự đã biến mất.

Trong diễn biến tiếp theo, một cận thần khác của gã, lãnh chúa Brian cùng 200 lính đang ở thăm Felix khi thư cầu cứu của Robert đến, đã nhanh chóng cùng lên đường. Vì thế khi Warrick tìm thấy ngừơi của mình vào buổi sáng đó, gã được cấp báo về 2 toán quân của Felix và Brian đang trên đường đến trong vòng vài giờ và họ dự định sẽ phá tan Kirburough nếu vẫn không tìm thấy gã.

Warrick không thể ngạc nhiên cũng như vui mừng nhiều hơn. Gã đã nghĩ mất nhiều ngày để về Fulkhurst lấy thêm quân vì Felix đã mất 40 ngày trong năm nay cùng gã tấn công 2 pháo đài thuộc về kè thù mới nhất, Lãnh chúa của Ambray. Gã không muốn đòi hỏi Felix thêm nữa dù cho có mất kiên nhẫn đến đâu và dù Felix rất sẵn lòng phục vụ gã. Còn Brian rất hiếu chiến, khi lúc nào cũng mang theo một toán quân nhỏ. Thực ra, Warrick chỉ mới để Brian về nhà trong tháng này để chăm sóc đất đai, vì lãnh chúa trẻ tuổi này mới phục vụ Warrick gần nửa năm nhưng đã không muốn rời khỏi gã.

Điều duy nhất không đến dù gã muốn là Tiểu thư Isabella đã không đợi, chỉ cắm trại khoảng một ngày đã lên đường với một toán quân nhỏ hộ tống. Gã không thể hiểu sao nàng ta làm thế. Và nàng ta không để lại lời nhắn gì cho Robert ngoài mấy từ ‘Ta sẽ tiếp tục lên đường’.

Thực ra gã không muốn trừng phạt nàng ta trước khi cưới, nhưng gã cũng không tán thành hành động đáng chê trách đó của một người vợ. Gã đã để Robert chỉ huy, nàng ta nên ở lại trong sự bảo vệ của anh ta.

Tuy nhiên, điều đó không làm cụt hứng thành công của gã, vì hình dáng Rowena Lyons đứng ở sân trong, một mình, đã lấp đầy gã với sự phấn chấn hoang dại. Gã đã có nàng. Như gã đã thề, gã nắm nàng dưới quyền mình và nàng sẽ phải vĩnh viễn hối hận.

Warrick rời Kirkburough, nhưng trước đó gã đã tự mình châm lửa vào chiếc giường từng giữ gã trong xiềng xích và bất lực, gã cũng không quên cử thêm 20 tên lính để đoan chắc tù nhân của gã không trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.