Tiếng ồn từ Đại sảnh vọng ra cho thấy bữa tối vẫn đang diễn ra. Rowena có thể nghe thấy khi nàng đến đầu cầu thang vào sảnh và bước chậm lại. Tâm trạng nàng cũng dịu lại khi nhớ đến những gì sắp phải đối mặt.
Nàng định đi thẳng vào nhà bếp để bổ sung thêm lượng thức ăn ít ỏi đã ăn ngày hôm nay, nhưng giờ nàng đổi ý, bởi nếu muốn vào nhà bếp, chỉ có nước phải băng qua đại sảnh. Còn nếu đi vòng? Không, những giọt đầu tiên của cơn mưa tiềm tàng đã rơi xuống khi nàng vừa vào lâu đài. Náng đã tránh được nó suốt ngày nay, giờ cũng không muốn trở ra hứng chịu nó.
Warrick tìm thấy nàng đang ngồi ủ rủ trên bậc cầu thang trong bóng tối lờ mờ từ những ngọn đuốc ở 2 đầu cầu. Gã phẩy tay cho lui những người cùng bước vào với mình, cho đến khi chỉ còn mình gã đứng trước nàng. Nàng không ngước lên nhìn, dù gã biết nàng đã nhận ra đó chính là gã. Nàng cũng không sẵn sàng giải thích tại sao ngồi đây.
Cuối cùng gã phải hỏi. “Sao nàng ngồi đây? Ta nghĩ nàng lẽ ra đang thay thế bữa ăn đang lên men trong bụng bằng những món ăn hấp dẫn của ông Blouet… mà nàng sẽ không muốn nôn ra.”
Nàng vẫn không nhìn lên, nhưng rùng mình. ‘Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi phải qua đại sảnh mới vào nhà bếp được.’
“Thì sao?”
“Thế nên tôi… tôi rất cảm kích có ngài cùng đi nếu tôi đã bị buộc tội.”
Rowena không thể hình dung ra sao câu nói đó có thể làm cho Warrick kéo nàng vào vòng tay gã và hôn nàng. Người gã ẩm ướt, nhưng nàng không quan tâm. Nàng bám vào gã, nhận ra thiếu niềm đam mê trong nụ hôn đó nhưng thay vào đó nàng nhận được sự ấm áp, bình an, sức mạnh của gã nhưng rất dịu dàng. Nàng gần như bật khóc trước những gì được trao, sau những gì nàng đã trải qua.
Khi thả nàng ra, tay gã vẫn ve vuốt trên má nàng và nụ cười làm tăng thêm sức ấm trong đôi mắt gã. “Đi nào.”, gã nói dịu dàng rồi dẫn nàng lên cầu thang với một tay choàng quanh eo nàng. “Ta không muốn bị nàng đổ thừa lần nữa nếu nàng thấy thôi thúc muốn làm sạch bụng… hay là tại đứa bé?”
‘Không… ít ra tôi không nghĩ thế.”
“Vậy đi ăn.” Gã nói, rồi đẩy nàng về phía cầu thang nhà bếp.
“Còn ngài thì sao?”
“Ta chắc mình có thể xoay sở khi không có nàng lần này, nhưng khi ăn xong, nàng có thể mang đến cho ta một chai rượu mới và yêu cầu nước tắm cho chúng ta.’
Không thể là điều lỡ lời, từ “chúng ta’ đó, và Rowena vẫn còn đỏ mặt vì nó khi bước vào nhà bếp. Mọi thứ dường như vẫn bình thường. Công việc vẫn chạy dù nàng đã xuất hiện. Không có tiếng gọi cảnh vệ, nhưng Mary Blouet thấy nàng ngay và nhìn xuống nàng như một con ngựa chiến sẵn sàng lâm trận. “Ta phải dùng roi với cô dấy, cô gái”. Đó là những lời đầu tiên cùa bà ta trước khi kép Rowena vào nhà kho, tránh bị nghe lén. ‘Cô đã ở xó xỉnh nào thế? Cả lâu đài đã bị lật tung lên, thậm chí mấy toán quân cũng đã ra ngoài tìm”
“Đã… đã có chuyện xảy ra hôm qua và tôi có liên quan ư?”
“Ah, vậy có cớ để cô trốn mất”, Mary trả lời, nhưng lại nhíu mày. “Nhưng cô đã trốn khá lâu trước khi có chuyện. Ta đã kiếm cô suốt bữa trưa, tình cờ thôi, nhưng… được rồi, ta đã không nói với ai cô biến mất. Ta thì nghĩ cô đã được phép dậy trễ khi phục vụ lãnh chúa Warrick, nhưng sau đó khi tiểu thư Beatrix la toáng lên mất dây chuyền bằng ngọc.. cũng chẳng tự hỏi sao cô không ra khỏi chỗ trốn.”
Vậy ra Beatrix vẫn tiếp tục kế hoạch của nó. Mary không biết Rowena đã trốn khỏi lâu đài vì bà cho rằng nàng cần nghỉ ngơi. Chuyện rất đáng tức cười, nhưng Rowena lại thấy ớn lạnh vì sợ hãi trước lời xác nhận của Mary về li do đi trốn của nàng.
“Sợi ngọc đã tìm thấy rồi chứ?”
“Đúng vậy, trong phòng của lãnh chúa Warrick, thiệt lạ, tên lính Thomas đã kể rằng tiểu thư Beatrix dường như biết chính xác sợi dây đó nằm ở đâu, như thể cô ta đã để ở đó vậy. Nhưng tiểu thư Beatrix la lên là cô đã lấy nó, có em gái của tiểu thư làm chứng thấy cô bên ngoài phòng họ vào khoảng thời gian trước giờ ăn tối.
Rowena thở gấp. “Khi nào cơ?”
“Trước bữa tối,” Mary trả lời. “Đó là lúc họ không tìm thấy sợi dây, nhưng lại cho rằng vẫn còn nhìn thấy nó một giờ trước đó.”
“Vậy họ vẫn còn thấy nó vào cuối giờ chiều phải không?”Rowena nóng ruột hỏi.
“Ừ, họ nói vậy”
Rowena nhoẻn miệng cười, nàng gần như ôm chầm lấy Mary Blouet, rồi sau khi sự nhẹ nhõm qua đi, nàng làm thế thật.
“Coi nào”, Mary càu nhàu, dù không khó chịu. “Chuyện này là sao?”
“Vì đã cho tôi một ngày làm biếng mà không nói với ai hết, điều đó sẽ chứng minh tôi vô tội trong cáo buộc của Beatrix.’
“Ta không hiểu gì cả, nhưng ta thật mừng khi nghe vậy, nhưng đội bảo vệ vẫn đang tìm cô, sao cô xuống được tới đây mà không ai chặn lại?”
“Có lẽ do tôi đi cùng Warrick nên mọi người nghĩ anh ấy giải quyết được vấn đề rồi.”
“Ngài ấy đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy.” Rowena cười toe toét. “Và anh ấy kêu tôi đi ăn nên tốt nhất tôi tuân theo. Lạy chúa tôi nghĩ mình đang đói khủng khiếp. Tôi cũng cần kêu chuẩn bị nước tắm và một bình rượu từ Tures.”
“Cô đi ăn đi, tôi sẽ coi chuyện nước tắm và rượu giùm cho.”
“Cám ơn, thưa bà”
“Mary” người phụ nữ lớn tuổi hơn nói trong lúc cũng cười toe toét. “Đúng vậy, tôi nghĩ cô có thể gọi tôi là Mary được rồi”
Khi Rowena bước vào đại sảnh một lúc sau đó, nàng ôm bình rượu trong tay như đang ẳm em bé. Bước chân nàng không còn chút ngập ngừng nào và nàng đã cười với Warrick ngay khi đến gần gã.
Gã chẳng thấy dễ chịu khi đã nghe lời tố cáo rồi. Thậm chí Beatrix không chờ đến khi gã ngồi vào bàn mới nói mà nó đã theo chân gã vào tận phòng ngủ kể lể mọi tình tiết trong khi gã thay đồ và lau khô tóc. Giờ ả nha đầu tóc vàng của gã cho thấy dường như nàng ta có bí mật nào đó muốn kể. Gã mong thế vì những gì đã nghe thật chết tiệt, đều phản lại nàng. Khi gã tiến lại lò sưởi, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Beatrix ngồi vào một ghế dựa, kế bên là Melisant trên một ghế dài. Warrick gật đầu ra hiệu Rowena ngồi vào chiếc ghế dựa còn lại.
Beatrix kinh ngạc nhưng nó không nói tiếng nào. Cha nó đã cau có kể từ lúc nghe nó buộc tội tình nhân của ông ta ăn cắp và điều đó làm nó vui thích. Nó hi vọng ông ta tức giận nhưng nó sẽ thích hơn cảnh cha nó trở về nhìn thấy người tình của mình đầy thẹo và sẽ không còn ham muốn nữa. Tuy nhiên, có lẽ ông ta sẽ tự làm cho ả bị thẹo khi áp dụng hình phạt. Dù thế nào đi nữa, ông ta sẽ không mang ả về giường sau khi định tội. Ít ra Beatrix cũng phải làm được điều đó.
“Con gái ta”, Warrick hướng về Rowena miễn cưỡng bắt đầu “đã tố cáo nàng một tội rất nghiêm trọng, nha đầu. Nàng trả lời thế nào về việc ăn cắp sợi dây chuyền bằng ngọc?”
“Cô ấy có nói xảy ra khi nào không?”
“Khi nào, Beatrix?”
“Chỉ trước giờ ăn tối”, Beatrix tiếp lời.
“Hãy hỏi cô ấy, thưa ngài, sao cô ấy chắc thế”, Rowena gợi ý.
‘Sao, Beatrix?”
Beatrix đang cố giữ cho chân mày không cau lại, nó không thể tìm ra ẩn ý trong câu hỏi đó. Sợi dây chuyền đã bị lấy đi, rồi được tìm thấy trong phòng Warrick, chắc chắn ả này sẽ không ám chỉ cha nó lấy được. “Cuối giờ chiều con còn thấy nó và định đeo nó khi ăn tối, nhưng một tiếng sau thì nó biến mất, và ả”, nó chỉ ngón tay vào Rowena, “đã lảng vãng bên ngoài phòng con trong lúc đó. Melisant đã nhìn thấy ả”
Rowena cười với Warrick. ‘Tôi có nói với ngài, thưa lãnh chúa”, nàng hỏi một cách tự nhiên, ‘tôi trốn thoát hôm qua lúc mấy giờ chứ?”
“Trốn thoát?!”, Beatrix kêu lên. “ngươi định nói mình không trốn trong lâu đài từ tối hôm qua?”
“Không, thưa tiểu thư. Tôi không thể tin tưởng một nơi ẩn nấp nào với những gì cô định làm với tôi.”
Màu đỏ lẻn lên má Beatrix trước khi mắt nó ánh lên vẻ nham hiểm. “Ngươi thừa nhận đã chạy trốn? ngươi không biết hình phạt nào sẽ dành cho một người hầu dám trốn sao?”
‘Biết chứ, tiểu thư Beatrix. Tôi có lãnh thổ của mình, có người hầu và không ít lần xem những cuộc xét xử của cha mình trước khi ông ấy mất. Tôi phải biết chứ.”
“Nói láo!” Beatrix rít lên. “Cha ngồi đó mà nhìn ả nói thế được sao, Cha?”
“Cô ấy không nói láo”, gã trả lời, “Là do ta bắt cô ấy làm người hầu, không phải cô ấy sinh ra vậy. Nhưng chúng ta đang lạc đề. Nàng rời khỏi đây lúc nào Rowena?”
“Buổi trưa.”
“Lại nói láo!” Beatrix hét lớn lần này. “Sao ngươi có thể nghe…”
“Thời gian tôi đi khỏi có thể kiểm chứng, thưa ngài.” Rowena đề nghị. “Bà Bloet sẽ cho ngài biết bà ấy đã không tìm thấy tôi suốt buổi trưa. Còn người gác cổng sau có thể nói chính xác thời điểm khi Mildred cố bắt chuyện với anh ta để tôi có thể lẻn qua cửa. Tôi chỉ hi vọng ngài không phạt nặng anh ta vì lỗi lơ đãng vì nếu anh ta quá mẫn cán thì ngài không thấy tôi ngay cửa mà ở trong nhà tù… và ngài sẽ thấy điều gì còn lại trên người tôi.” Nàng kết thúc rồi nhìn thẳng Beatrix.
“Nói gì đây, Beatrix?, Warrick hỏi.
“Ả nói láo.’, Beatrix miệt thị. “Mấy người đó đứng về phe ả. Kêu chúng lên đây đối chất với con.”
“Vậy con nghĩ có thể đe dọa họ im lặng à?” Gã đáp lời với nụ cười trên môi mà Rowena căm ghét. “Không cần đâu. Giờ trả lời câu hỏi của ta. Nếu cô ấy ăn cắp sợi dây chuyền của con, sao không mang theo người khi chạy trốn hả?”
“Sao con biết được ả điếm đó nghĩ gì?”
Lời nói làm chân mày gã nối lại đậm đen còn Beatrix lạnh lùng nhìn trừng trừng trở lại, quá tức giận để sợ hãi, nhưng khi cái cau mày đó chuyển sang Malisant, đứa con gái nhỏ nhất của gã lập tức bật khóc.
“Chị kêu con nói thế!” Melisant khóc nức nở. “Con không muốn, nhưng chị đánh con và nói rằng sẽ tố chính con ăn cắp nếu con không chịu nói chính người tình của cha làm thế. Con xin lỗi cha, con không muốn làm cô ấy tổn thương, nhưng Beatrix quá tức giận cha.’
‘Đúng, với ta” Warrick lẩm bẩm thấp giọng. “Tất cả đều vì ta. Nhưng những gì con đã gây ra, Beatrix, là vì con và quá quắt lắm rồi.’