Prisoner Of My Desire

Chương 47



Gã chưa đến. Nàng sửa soạn sanh con gái cho gã bất cứ ngày nào, bất cứ lúc nào thời gian này, nhưng gã chưa đến. Và sẽ là bé gái, con của nàng. Đó sẽ là đòn trả thù dễ chịu đối với nàng khi không sanh cho Warrick đứa con trai gã mong ước. Nàng quyết định thế, mong muốn thế, nên nhất định sẽ là bé gái. Cuối cùng thì may mắn cũng đến phải đến với nàng chứ.

Nhưng Warrick còn chưa đến. Sao nàng nghĩ gã sẽ đến chứ, chỉ vì gã đã phi ngựa đến Tures mỗi tháng kể từ khi nàng rời Fulkhurst sao?

Gã vẫn muốn kết hôn với nàng, nhưng nàng vẫn không chịu. Nàng đối xử thô lỗ với gã khi có đến 2 lần nàng từ chối gặp gã, nhưng gã vẫn trở lại, vẫn cố thuyết phục nàng song hành cùng gã. Gã rất hối hận, nàng còn mong gì nữa? Đã quá trễ.

Nhưng gã vẫn luôn hối hận. Gã có mẹ nàng bênh vực và Anne thì rất khéo khơi chuyện, bà chẳng lục nghề trong 3 năm qua. ‘Mong muốn kết hôn với con không có liên quan gì đến chuyện chuộc lỗi cả.’ Anne đã thuyết phục nàng mỗi khi đến thăm. ‘ Cậu ta đã định lấy con trrước khi biết mọi chuyện. Cậu ấy đã quyết định thế khi đưa con đến pháo đài Ambray. Sheldon đã kể mẹ nghe vậy.’

Sheldon lại là một chủ đề khó chịu khác. Trong khi Rowena còn trong cảnh khó khăn, ông đã cướp mẹ khỏi nàng. Ông đã lợi dụng tình cảnh bơ vơ của Anne, quyến rũ bà, rồi nhanh chóng lấy bà. Giờ thì ông còn làm bà tôn sùng ông nữa chứ, bà không thể nào… không thể là bạn của Warrick được.

Và mới tháng rồi, khi tinh thần Rowena dường như xuống thấp, Anne lại xuất hiện với khám phá mới.

‘Cậu ấy rất yêu con. Cậu ấy đã tự nói thế khi mẹ hỏi đấy.’

‘Mẹ!’ Rowena phàn nàn, khó chịu. ‘Sao mẹ lại đi hỏi thế?’

‘Vì mẹ muốn biết. Con chắc chắn sẽ không bao giờ buồn hỏi’

‘Tất nhiên là không rồi.’ Rowena khó chịu trả lời. ‘Nếu đó là một người đàn ông không thể tự nói mà phải đợi hỏi thế.’

‘Thì là như vậy, con yêu. Khi mẹ hỏi cậu ấy có nói với con chưa thì cậu ấy trả lời không biết nói thế nào.’

Mẹ nàng không nói sai về điều đó… nhưng Warrick có thể. Nói với mẹ chính xác những gì bà muốn nghe. Sao gã quỷ quái thế.

Nhưng cũng chẳng tác động đến nàng. Nàng không dễ dàng bị khuất phục và lấy gã, dù cho gã đang chứng tỏ cho nàng thấy lòng nàng vẫn chưa chết lịm như nàng nghĩ, rằng tim nàng vẫn đập mạnh khi gã ở gần, rằng nàng vẫn có thể thèm muốn cơ thể gã dù đang mang thai. Nhưng những khao khát bị đánh thức của nàng không làm được điều khác biệt. Nàng sẽ không dại dột lần nữa mà mở rộng trái tim cho mối dày vò nào khác.

Hôm nay nàng ngồi bên ô cửa sổ trong phòng. Nàng là Chủ nhân của Tures lúc này, nhưng nàng muốn sự quen thuộc của căn phòng ngủ cũ khi nàng đến đây hơn là phòng ngủ rộng hơn.

Nàng vỗ nhẹ gối ngồi bên dưới, tự cười vui khi nó thoải mái hơn nhiều so với ghế gỗ cứng ngắc ở hốc cửa sổ phònng Warrick. Tất nhiên, gã có 2 cửa sổ, trong khi nàng chỉ có một, cửa sổ của gã bằng kiếng đắt tiền, trong khi của nàng đã bị bể trong một cuộc bao vây gần nhất. Giờ chỉ còn một miếng vải dầu mỏng che đỡ, nàng vẫn có thể nhìn xuyên qua nó, nhưng lâu rồi nó cũng bị lỏng lẽo và đập phần phật trong cơn gió tháng Tư, cho nàng nhìn rõ xuống đường ngoằn nghoèo dẫn đến cổng chính. Con đường vắng lặng ngoại trừ tiếng rao của lái buôn, nhưng chẳng làm nàng chú ý.

Đây chẳng phải lần đầu tiên cửa sổ bị bể. Nàng từng làm bể nó khi mới 9 tuổi, chỉ là một tai nạn nhưng nó không được thay thế trong 2 năm. Cửa sổ hướng ra mặt trước của tòa nhà, thấp hơn phần ngọn tháp một tầng. Tầng trên cùng làm nhà nguyện và nàng có thể nhìn thấy mái của nó từ cửa sổ, chỉ thấp hơn khỏang 2 met, nhưng nhích một chút về bên trái vì bức tường phía trước của tòa nhà nằm ngay phía dưới.

Trước khi cửa sổ này được sửa lại Rowena đã nhảy khỏi nó một lần, rơi xuống phần tường có lỗ châu mai rộng khoảng 2 tấc rồi nhảy xuống 1met đụng mái nhà nguyện. Nàng làm thế để dọa một người hầu, nhưng một cô hầu khác cũng hoảng sợ không kém chạy đi tìm Anne báo tin Rowena đã chết sau khi rơi từ cửa sổ xuống thẳng bậc thang trước nhà. Rowena đã ước được chết đi trước những lời trách mắng dai dẳng phải chịu sau đó, cũng như bị cấm ra khỏi phòng trong… nhưng giờ nàng không thể nhớ là bao lâu.

Nàng mỉm cười khi nhớ lại kỉ niệm và vỗ nhè nhẹ lên phần bụng đã to vượt mặt. Con gái nàng sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì ngu ngốc thế, không thể vì nàng sẽ cho làm những chấn song bằng thép lắp vào cửa cổ. Nhưng giờ nàng đã hiểu được nỗi sợ hãi đến tức giận của mẹ nàng khi đó. Nàng đã có thể tự giết chết mình, chỉ cần trượt chân nhẹ thôi nàng cũng có thể ngã chổng đầu…

‘Mơ mộng giữa ban ngày sao, tiểu thư?’

Rowena chết lặng. Không thể nào. Nàng quay qua và đúng thực Gilbert đang đứng nơi bậc cửa, hắn đóng cửa lại rồi tiến về phía nàng. ‘Sao ngươi qua được cổng thành?’

Hắn cười. ‘Dễ thôi, hôm nay là này giao thương, chỉ cần mấy đồng xu, đám lái buôn trong làng đã có thể quyến rũ người của nàng mây mưa. Vì thế ta đã đóng giả thương buôn, qua cửa với một đạo quân thì khó chứ một người đàn ông thì dễ như trở bàn tay.’

‘Ngươi vẫn còn quân để dẫn dụ sao?’

Câu hỏi đã lấy đi vẻ hênh hoanng của hắn. ‘Không, nhưng sớm có lại thôi.’ Hắn kêu lên khi tiến đến đủ gần để nhận ra dáng tròn trịa của nàng. ‘Đã có công hiệu.’

Nàng có thể hiểu ngay cái nhìn đầy tính toán của hắn mọc rễ từ suy nghĩ tham lam. ‘Ngươi sẽ không thể tuyên bố đó là đứa bé của Lyons, ta sẽ phủ nhận nó… và Warrick de Chaville cũng biết thế nào.’

‘Đúng vậy’ hắn hầm hè. ‘Hắn đã có được nàng!’

‘Ngươi dâng ta cho anh ấy!’ nàng nạt trở lại. ‘Hay ngươi đã quên mất sáng kiến của mình, lòng tham của mình rồi?’

‘Im miệng’, hắn rít lên, nhìn hoảng hốt về phía cửa. ‘Đứa bé con ai chẳng quan trọng khi ta biết sử dụng nó vào việc gì.’

Nàng mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. ‘Ngươi vẫn nghĩ chiếm Kirkburogh ư? Sao ngươi có thể chứ?

‘Ta buộc phải làm thế, ta không còn gì cả. Thậm chí bây giờ gã con hoang đó vẫn còn bao vây pháo đài cuối cùng của ta. Ta không thể đến đó. Ta không còn chỗ nào đi cả, Rowena.’

Nàng nhận ra hắn muốn nàng hiểu và có lẽ muốn nàng cảm thông cho hắn. nàng tự hỏi phải chăng Warrick đã làm hắn bị điên phần nào với những cuộc săn đuổi ráo riết. Hoặc tuyệt vọng quá làm hắn ra thế. Chân mày nàng nhíu lại nghi ngờ. ‘Đó không phải là lí do ngươi đến đây vì ngươi đâu biết gì về đứa bé. Ngươi đến đây làm gì, Gilbert?’

‘Để kết hôn với nàng.’

‘Ngươi điên rồi!’

‘Không, nàng đã có lại hết tài sản, tất cả đều thuộc quyền của nàng.’ Hắn nói, diễn giải nguyên nhân. ‘Giờ cưới nàng sẽ rất có lợi, nhân danh chồng nàng.’

‘Ta đã thề trung thành với Warrick’ nàng nói láo. ‘Anh ấy sẽ không để ngươi có ta’

‘Hắn không thể cản ta. Hãy để hắn thử đi. Hắn sẽ phải chiếm lại những pháo đài đã trả cho nàng, kể cả những cái nào thuộc về nàng. Hắn sẽ tiêu tốn lực lượng lần này và sau cùng ta sẽ có được hắn.’

‘Gilbert, sao ngươi không thể dừng bước chứ? Ngươi đã thua rồi. Sao ngươi không chịu rời đi trong khi còn có thể chứ? Hãy đến đầu quân cho vua Louis hay vua Henry cũng được. Làm lại từ đầu đi.’

‘Ta chưa thua, giờ ta có nàng rồi.’

‘Ngươi không có được ta.’ Nàng bình tĩnh nói. ‘ Nếu ta không lấy Warrick- người ta yêu thì Chúa biết ta sẽ không lấy ngươi, kẻ ta ghê tởm. Ta sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ này. Muốn ta chứng minh không?

‘Đừng nói những lời ngu ngốc!’ hắn nạt, giận dữ trước lời đe dọa của nàng và nhất là lời thú nhận tình yêu đối với kẻ thù của hắn. nhưng lúc này hắn lo nhiều hơn đến lời đe dọa vì nàng ngồi rất gần cửa sổ. ‘Nếu nàng không muốn ta chung giường, ta sẽ không, nhưng ta phải lấy nàng, Rowena. Giờ ta không có lựa chọn.’

‘Không, ngươi vẫn còn.’ Tiếng Warrick ngay cửa vào. ‘Rút gươm ta tồi ta sẽ cho ngươi thấy.’

Rowena quá bất ngờ trước sự xuất hiện của gã nên nàng không kịp phản ứng khi Gilbert nhảy ào tới kề dao vào cổ nàng.

‘Bỏ gươm xuống Fulkhurst, nếu không cô ấy sẽ chết.’ Gilbert ra lệnh, giọng hắn gần như đắc thắng.

‘Warrick, đừng!’ Rowena kêu lên, thuyết phục gã. ‘Hắn sẽ không giết em.’

Nhưng Warrick không nghe nàng. Gã đã ném gươm xuống đất rồi. Điều đó có phải là dễ dàng bỏ qua mạng sống không? Tại sao, nếu không phải…’

‘Đến gần đây.’ Gilbert lại ra lệnh.

Mắt Rowena bừng lên hoài nghi khi Warrick tiến thêm một bước mà chẳng chút ngần ngừ. Gã đang thực sự tiến về phía Gilbert và để hắn giết chết gã. Không, không khi nàng vẫn còn cách thoát.

Gilbert đứng gần nàng, nhưng gần hốc tườg ngang chỗ nàng hơn. Con dao của hắn chưa chạm đến da nàng, còn mắt hắn đang tập trung vào Warrick.

Rowena ngồi thụp xuống rồi đẩy hắn về phía Warrick, sau đó ngay lập tức nàng đu chân qua cửa sổ và trượt ra ngoài. Nàng nghe tiếng 2 người đàn ông thét vang tên mình khi chân nàng chạm góc vuông bằng phẳng của bức tường lỗ châu mai với chút khó chịu. Chúa lòng lành, nàng đã nhảy dễ dàng hơn khi còn bé… và không quá vướng víu. Nhảy thêm 1 mét nữa xuống mái nhà thờ thì không thể. Nàng cẩn thận ngồi xuống rìa tường để nghỉ mệt khi Gilbert ló đầu ra khỏi cửa sổ và thấy nàng.

‘Chết tiệt, Rowena, nàng làm ta sợ gần như chết được.’ hắn gầm lên với nàng.

Chỉ gần thôi sao? Lạy chúa, từ khi nào nàng có được may mắn thế?

Nhưng hắn không ở đó mà nhiếc móc nàng thêm. Tiếng gươm va nhau chan chát nghe rõ từ cửa sổ cho nàng biết điều gì đang làm hắn bận tâm. Vậy là cuối cùng cả 2 cũng được toại nguyện chém giết lẫn nhau sao? Chẳng thèm quan tâm nàng đang ngồi trên rìa tường cách mặt đất sau lưng 30met, có lẽ khoảng 25 met vì mặt truớc của lâu đài không cao như phần ngọn tháp.

Chứng chuột rút đến bất ngờ làm nàng loạng choạng rồi nín thở khi gần như bị mất thăng bằng. Tim nàng đập mạnh, nàng có ít thời gian để xuống mái nhà, nhưng phải nhảy một khoảng. Sẽ thêm một lần tiếp đất khó chịu nữa, nhưng một cơn chuột rút kéo đến phản đối. Lần này nàng phải gập người xuống, cố gắng điều hòa để nó qua đi, nhưng một cơn ớn lạnh lại xuyên qua người. Không, không phải bây giờ. Con gái nàng không thể ra đời lúc này chứ.

Nàng ngước nhìn lên cửa sổ khi có một chân vững trên bề mặt tường đá rộng khoảng 6 tấc bao quanh phần mái của nhà thờ. Dù nàng phải cố thẳng lưng để xem những gì đang diễn ra trong phònng thì nàng cũng không nghĩ có thể xoay xở mà không có trợ giúp. Trèo xuống từ bức tường có lỗi châu mai cao 1met đã là một vấn đề, leo nguợc lên lại là một vấn đề khác. Nàng có thể làm thế, nhưng nàng đã quá kềnh càng nên khó đảm bảo an toàn.

Còn có một cửa sập trên mái nhà nguyện ở gần chân nàng. Nó được thiết kế để có thể leo lên đây trong cuộc chiến để bắn cung từ lỗ châu mai. Nó cao khoảng 7met rưỡi nên phải có thang. Đó là lối vào duy nhất bức tường châu mai ngoại trừ cửa sổ của nàng.

Không có cái thang nào ở đó lúc này, nàng biết thế, nhưng nàng vẫn mở cửa ra và cúi nhìn xuống dưới. Cha Paul dường như không có ở đây khi mới cuối buổi sáng, nhưng nàng vẫn gọi tên ông. Đúng như dự đoán, không có ai trả lời vì thế nàng chỉ còn cách kêu lên ‘Cứu tôi với.’

Mất một lúc lâu hơn nàng nghĩ mới có phản hồi. một người hầu chạy vào nhà nguyện, nhưng đó lại là một cậu bé và tất cả những gì cậu ta làm là nhìn trừng trừng kinh ngạc hướng lên nàng. Và trước khi nàng có thể bảo cậu ta đi lấy cái thang, Gilbert đã trèo ra khỏi cửa sổ với gươm trên tay.

‘Quay lại’ gã hét lên với nàng chỉ trước khi nhảy lên bờ tường.

Nhưng Rowena không nhúc nhích, đờ người ra sợ hãi bởi hắn ở đây nghĩa là Warrick đã chết. Hắn chúi nhào vào nàng khi tiếp đất, không mạnh lắm nhưng đủ làm nàng lùi lại vài bước. Hắn thực sự đuối sức trong cuộc chiến với Warrick, một chân hắn co quắp khi đụng đất trên nền đá và hắn té xuống mái nhà. Đầu gối hắn thọt xuống miệng cửa sập làm hắn mất thăng bằng suýt rơi xuống, nhưng bụng hắn vướng cạnh cửa nên giữ lại được. Hắn đau đớn, hơi thở đứt quãng, thanh gươm trượt xuống mái nhà, nhưng hắn vẫn có thể trèo ra cửa sập dễ dàng.

Còn Rowena vẫn đứng đó chết lặng với suy nghĩ Warrick đã chết. Nàng không tiến lại đẩy Gilbert xuống lỗ cửa sập khi nàng có cơ hội, không động đậy để lấy thanh gươm của gã và ném khỏi bức tường. Nàng chỉ đứng đó tê dại với đau khổ… cho đến khi Warrick tiêp đất ngay trước mặt nàng.

Nàng giật mình hét lên, lùi lại lần nữa, dựa sát vào bức tường thấp phía sau lưng. Gã chỉ toét miệng cười trấn an nàng rồi tiến thẳng lại chỗ Gilbert, lúc này cũng vừa kịp nhặt lại thanh gươm.

Sự nhẹ nhõm của nàng bị cắt ngang bởi một cơn đau khác, nó không nhói như những lần trước mà lâu hơn và trầm trọng hơn. Tuy nhiên, nàng cố nén đau nhìn hai gã đàn ông đang tấn công lẫn nhau.

Họ lúc tiến lúc lùi trong không gian hạn hẹp. Rowena tránh chỗ khi cần thiết và cẩn thận nhớ cửa sập vẫn còn mở. Nàng tiếp tục phớt lờ hững cơn đau lại đến. Cuối cùng khi cuộc chiến kéo qua phía đối diện của cửa sập, nàng mới có thể lại gần đó để xem sao vẫn chưa có ai đến giúp nàng. Cứu binh đã tới. Nhiều người hầu đang ở bên dưới đang căng tấm vải thờ, và một tên kêu với lên đề nghị nàng nhảy xuống.

‘Toàn những người ngu ngốc! Nàng có đủ nhẹ đâu để rơi gọn trong tấm vải thờ chứ. Nếu không làm miếng vải mỏng đó tét đôi thì cũng làm nó tuột khỏi tay họ khi nàng rớt xuống, và rồi cũng nằm thẳng cẳng trên nền đá, không chết cũng bất động.

Nhưng rồi, lựa chọn cũng tuột khỏi tay nàng khi trận đấu đã tiến đến chỗ nàng. Gilbert lùi đúng vào nàng mà không biết khiến nàng lọt vào lỗ cửa sập. Nàng kêu thét lên khi không khí luồn dưới chân. Hắn liền quay lại và chộp lấy nàng bằng một tay còn lại, nhưng sức nặng của nàng làm hắn mất đà buộc phải bỏ thanh gươm để giữ nàng lại bằng 2 tay. Hắn quay lưng về phía Warrick mà không nghĩ ngợi ngoài việc làm sao cứu được Rowena.

Vì mạng sống nàng ôm chặt lấy hắn và cũng quá run rẩy để thả ra sau khi được kéo lên khỏi lỗ và đặt đứng thẳng dậy. Warrick đã bị quên mất trong một lúc đưa hắn trở lại.

‘Tránh xa khỏi nàng ấy, d’Ambray.’

Lời nói đượm mùi đe dọa cùng thanh gươm đang chỉa ngang vai Rowena ấn vào ngực Gilbert khiến không thể không tuân theo. Nhưng Gilbert không thả nàng ra, tay hắn siết chặt nàng hơn, và Rowena hiểu hắn rõ để biết suy nghĩ của hắn đi đâu. ‘Anh ấy sẽ không tin một lời uy hiếp nào đối với mạng sống của ta sau khi ngươi vừa cứu nó.’, nàng bảo hắn.

Lời nói đó làm mặt Warrick trở nên khôi hài trong sự thất vọng. Rowena quay qua đúng lúc để nhìn thấy và cảm thấy chán chường khi đã hiểu chính xác. Gã thực không muốn để Gilbert thoát khi đã có hắn trong tay, nhưng giết hắn ngay thì không hợp quy tắc hiệp sĩ, giao đấu công bằng. Một mạng đổi một mạng. Nhưng đặc biệt với mạng sống này, Rowena vẫn thấy đáng khinh. Nếu Warrick phải tha thứ, gã có thể không phải đợi… Tha thứ ư? Warrick ư? Quỷ báo thù phương bắc thực sự đã thay đổi nhiều thế sao?

Gã đã thay đổi, nhưng bản thân gã không thực sự hạnh phúc về điều đó. Tiếng nạt của gã cũng ít độ lượng hơn khi gã hạ gươm. ‘Ta để ngươi sống nhưng không được gây sự nữa’

Gilbert không phải là loại người dễ dàng bỏ qua cơ hội ngàn vàng này. ‘Hãy trả cả Ambray cho ta’

‘Không, Warrick, xin đừng! Hắn không xứng đáng’

‘Ta sẽ quyết định nàng đáng giá thế nào, Rowena’ Warrick cắt ngang. ‘Với những gì đã xảy ra, 1 pháo đài, không dù có hàng trăm cái… cũng không thể so sánh ý nghĩa của nàng như thế nào với ta.’

Diễn đạt không thật lãng mạn khi so sánh với những dinh thự bằng đá, nhưng ẩn ý sau mỗi từ rất có giá trị làm nàng không nói nên lời, đủ lâu để Warrick nói với Gilobert. ‘Ngươi phải thề phục tùng ta’

Gilbert không ngần ngừ, thích thú trước cảnh trớ trêu Warrick hứa bảo vệ hắn.

‘Thỏa thuận thế. Còn Rowena’

Thanh gươm lại được giơ lên, còn sắc diện của Warrick trông thật nguy hiểm chứ không chỉ thất vọng.

‘Rowena sẽ là phu nhân của ta nếu nàng đồng ý. Ngoài ra, nàng sẽ không bao giờ rơi vào vòng bảo hộ của ngươi nữa. Đừng thử thay đổi quyết định của ta, d’Ambray. Nắm lấy những gì ta đã cho và hài lòng với may mắn khi ta không báo thù ngươ'i nữa.’

Vừa dứt lời Rowena liền được thả và nàng ngay lập tức rơi vào tay Warrick. Hiệp ước căng thẳng làm tăng thêm cơn đau, nhưng nó nhắc nàng nhớ mình không còn nhiều thời gian dành cho cuộc tranh cãi của họ.

‘2 người đã thỏa thuận xong chưa, con gái tôi muốn ra đời ngay bây giờ rồi, Warrick, không phải chỗ này chứ, ngay lỗ châu mai’

Cả 2 người đàn ông nhìn nàng chằm chằm kinh ngạc, vì thế nàng phải tăng lên âm lượng.’

‘Ngay bây giờ đấy, Warrick!’ và nó liền có hiệu quả. Hốt hoảng thực sự, rõ ràng, đàn ông lúc này chẳng có ích lợi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.