Từ sâu thẳm trong lòng, tôi phải thẳng thắn thừa nhận rằng mình rất bướng bỉnh cố chấp.
Khi tôi trịnh trọng nói với Lăng Hạo Cẩn rằng tôi tới Provence chỉ là muốn ngắm nhìn cánh đồng hoa oải hương, cậu ta cười rất khoa trương. Bởi trong quan niệm của cậu ta, tiêu tốn rất rất nhiều tiền chỉ để nhìn ngắm một loài hoa quả thật là một chuyện rất buồn cười.
“Với lại,” Cười xong, cậu ta cũng trịnh trọng nói với tôi: “Cậu không có tiền, cũng chẳng có thời gian để đi, phải không? Tóm lại thì đây vẫn là một chuyện rất xa vời.”
Phải, rất rất xa. Khi nói những chuyện này, chúng tôi đang trên đường về nhà, người qua lại trên đường tấp nập, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng còi xe ô tô thúc giục phía sau. Nơi thành thị ồn ào này, cách chốn tiên cảnh Provence rất rất xa.
“Cậu lại ngẩn người rồi!” Sau một tiếng phanh gấp vang dội, Lăng Hạo Cẩn kéo lấy tôi: “Lại đây, cậu đi bên phải, tớ đi bên trái.”
Dứt lời, cậu ấy đổi vị trí với tôi, đi phía bên ngoài. Tôi sực tỉnh lại từ mớ suy nghĩ vẩn vơ, không hiểu tại sao mặt tôi bỗng dưng đỏ bừng cả lên.
Trong sách thường viết, nếu một người con trai thực sự quan tâm một người con gái thì khi đi cùng nhau, cậu ấy sẽ luôn đi phía bên trái cô gái. Như vậy, dẫu đang đi ngược chiều hay không, chẳng có bất cứ loại xe cộ nào cũng không thể làm tổn thương người đi bên phải. Chỉ là, dường như Lăng Hạo Cẩn không hề quan tâm đến điều này, hoặc chăng cậu ấy chỉ tiện tay làm việc tốt mà thôi, sau đó lại cúi đầu đá những viên đá nhỏ trên đường.
“Này, Lăng Hạo Cẩn!” Tôi cố gắng hỏi bằng giọng bình thản nhất: “Nếu sau này tớ tiết kiệm đủ tiền, cậu đi Provence cùng tớ chứ?”
“Cậu ăn vặt khủng khiếp như thế, tớ không tin cậu có thể tiết kiệm được tiền đâu.”
“Cậu không cần quan tâm đến điều này.” Tôi bướng bỉnh nói: “Cậu cứ trả lời có đi hay không là được rồi!”
“Làm gì có thời gian chứ!” Cậu ấy giả vờ lo lắng: “Trời, thi Đại học…”
“Thi Đại học xong!” Tôi cáu kỉnh ngắt lời cậu ấy: “Cậu không muốn đi chứ gì?”
Cậu ấy vẫn im lặng không thể hiện gì, không ngờ đã tới nhà tôi, rốt cuộc Lăng Hạo Cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vẫy tay tạm biệt: “Vấn đề này lần sau chúng mình nói tiếp đi, được không? Cậu cũng đừng suốt ngày mơ mộng thế.”
“Rốt cuộc là cậu không muốn đi phải không?” Tôi giậm chân níu lấy tay áo cậu ấy: “Nói mau!”
Lăng Hạo Cẩn chẳng thốt nên lời, im lặng một lúc mới quyết định nói thật: “Thực ra…” Cậu ấy cẩn thận từng li từng tí, không dám nhìn thẳng: “Tớ thật sự không có hứng thú với mấy loại hoa cỏ đâu, thật đấy!”
Tôi vô thức buông lỏng tay.
Dường như cậu ấy sợ tôi tức giận, còn bổ sung một câu: “Tự cậu đi càng hay hơn đấy! Tiết kiệm được tiền vé máy bay cho tớ, còn có thể mua nhiều đồ ăn vặt nữa chứ, đúng không?”
“Ừ!” Tôi đáp gượng gạo vô cùng.
Cậu ấy đi về thế nào tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ nhớ ngày hôm đó mình đã đứng trước cửa rất lâu, suy nghĩ rất nhiều chuyện linh ta linh tinh, phần lớn đều liên quan đến Lăng Hạo Cẩn. Nhớ lại ngày khai giảng khi cậu ấy nghiêng người tựa vào lan can trên hành lang, vài cái cúc áo mở ra, nụ cười đẹp trai mang theo chút lười biếng. Điều kỳ diệu là nụ cười đó đã đánh thức giấc mơ ngủ say trong lòng tôi từ rất lâu rồi.
Provence, ánh mặt trời phủ lên cả bầu trời Provence, đại dương của Provence – cánh đồng hoa oải hương.
Tớ muốn cùng cậu tới nơi đó, cậu là người đầu tiên mà tớ muốn được đồng hành.
Nếu như không có cậu, Provence còn có ý nghĩa gì đây?