Lại qua ba ngày, ta mang theo kế hoạch nghiên cứu mới viết đi tìm lão bản.
Kết quả thuận lợi ngoài dự liệu của ta.
Lão bản nói, ngày đó tâm tình hắn cũng quá kích động, sau này trở lại xem kỹ kết quả trước đây của chúng ta, phát hiện cũng không tệ như hắn nghĩ, chính là cũng có vài điểm có thể dùng, chỉ là kết quả còn chưa được, điểm đó thực sự phải xem lại.
Hai tiếng đồng hồ thảo luận, chúng ta rất nhanh định ra schedule kế tiếp, ta biết, cuộc sống bận rộn của ta lại muốn bắt đầu rồi.
Khi ta mang theo tâm tình thoải mái từ văn phòng đi ra thì, thấy Philip đứng ở cửa, hình như là đang chờ ta.
"Ngươi đi đâu vậy?" Hắn thấy ta, vội vàng tiến đến. Nhưng khẩu khí của hắn khiến ta không vui.
"Tâm tình không tốt, ở nhà viết kế hoạch nghiên cứu." Ta mang theo giọng điệu không có cảm xúc nói.
"Ở nhà tại sao không mở điện thoại?" Ngữ khí của hắn biến thành chất vấn.
"Ta cần an tĩnh." Ta đè nén lửa giận của ta, lạnh lùng nói.
"Không thể nói với ta một tiếng sao?" Hắn đưa tay muốn nắm lấy ta, nhưng ta lập tức kéo ra khoảng cách.
"Xin hỏi, vì sao ta cần với nói ngươi hành tung của ta? Hình tiên sinh?" Ta không khách khí hỏi hắn.
"Vì sao, luôn luôn phải đẩy ta cách xa vạn dặm?" Thái độ của hắn đột nhiên mềm xuống.
"Ta vốn là một người độc lai độc vãng, nếu như nói ta muốn cách xa ngươi, vậy ngươi cũng có thể nói, ta muốn cách xa tất cả mọi người." Ta bình tĩnh nói.
"Ta thích ngươi." Hắn đột nhiên nói một câu như thế.
Ta nhịn không được bật cười, sao lại có người dùng phương thức này để bày tỏ.
"Ta biết a." Ta không có ẩn dấu ý cười của ta.
"Cho nên ta đã sớm bị nốc-ao sao?" Vẻ mặt của hắn có khổ sở.
"Ngươi biết không, trong lòng mỗi nữ nhân đều có một người, một người đầu tiên nàng dùng tấm chân tình để yêu, đó là người ai cũng không có cách nào thay thế được." Ta phóng ôn nhu thanh âm nói.
"Ân." Hắn gật đầu.
"Ta vẫn xem ngươi là đệ đệ, xin lỗi, ta không có khả năng với ngươi cùng một chỗ." Ta nói, ta biết ta rất vô tình.
"Vậy, có thể để ta chiếu cố ngươi sao?" Hắn lại hỏi.
"Không được, ta không muốn cho ngươi hy vọng, cuối cùng lại cho ngươi thất vọng." Ta lắc đầu.
"Ngươi nói ngươi xem ta là đệ đệ, ta cũng xem ngươi như tỷ tỷ, chị em sẽ quan tâm nhau?" Trong một giây đó, gương mặt hắn phảng phất nét của Tiểu Kiệt.
"Đúng vậy, ta xem ngươi là đệ đệ, thế nhưng, ngươi thực sự có thể đơn thuần xem ta như tỷ tỷ sao?" Ta hỏi lại hắn.
Hắn sửng sốt, không có đáp lời.
"Nếu như không có cách nào, không cần miễn cưỡng, ta nhận không nổi tình cảm của ngươi." Ta nói xong, không để ý đến phản ứng của hắn, lướt qua hắn, đi đến xe của ta.
Có lẽ để lại một người ở bên ngoài trời lạnh rất vô tình, nhưng ta tình nguyện một lần nói rõ ràng, miễn cho ngày sau phát sinh nhiều vấn đề.
Ta đột nhiên muốn tìm Alisha đi ăn. Cứ như vậy, chúng ta hẹn ở nhà hàng gần nơi của ta.
"Thế nào? Đột nhiên lại tìm ta đi ăn?" Nàng ngồi xuống thì hỏi.
Ta muốn nàng gọi món trước.
Chờ waiter cầm thực đợn rời đi, ta nói với nàng chuyện vừa xảy ra với Philip.
"Ha ha ha ha! Tiểu quỷ kia thực sự bày tỏ như vậy sao?" Nàng cười lớn hỏi ta.
"Đúng vậy, là tốn rất nhiều sức lực mới có thể nhịn xuống không cười lớn." Ta nói.
"Bất quá ngươi thật đúng là như thế vô tình cự tuyệt người ta a." Nàng lấy tay chống đầu hỏi ta.
"Nếu không thì sao? Một lần nói rõ ràng, đối mọi người đều tốt. Ta ghét nhất mấy loại tình huống mờ ám." Ta rất trực tiếp nói.
"Ai, đúng vậy, như vậy cũng tốt, không muốn cùng một chỗ thì không cần cho người ta hy vọng." Nàng nói.
Không lâu sau, thức ăn chúng ta chọn lục tục được đem lên, chúng ta vừa ăn vừa nói chút chuyện vặt vãnh.
Nàng đại khái là học ngoan, không có hỏi ta bất luận cái gì về lão sư.
"Ngươi có nghĩ tới, sau này phải làm sao đối mặt với Philip không?" Khi chúng ta sắp ăn xong thì nàng hỏi ta.
"Hẳn là phải xem hắn đối với ta thế nào." Ta vừa ăn tráng miệng vừa nghĩ.
"Có ý gì?" Nàng tựa hồ là thực sự không hiểu.
"Nếu như hắn cách theo đuổi nữ sinh khác để theo đuổi ta, ta sẽ rất lạnh đạm, thậm chí không để ý tới hắn. Bất quá nếu như hắn thực sự xem ta như tỷ tỷ, ta cũng sẽ làm như ta nói, xem hắn như đệ đệ. Ta đối với loại sự tình này ranh giới là rất rõ ràng." Ta nói cho nàng.
"Ta tin tưởng." Nàng gật đầu.
"Ta nghĩ, ta đã bị huấn luyện để biết rõ bản thân muốn cái gì." Ta yếu ớt nói.
"Là bởi vì...Nàng sao?" Câu hỏi của nàng có vẻ rất cẩn cẩn dực dực.
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
"Bởi vì nàng, ta rất rõ ràng, ta không nhiều thời gian để lãng phí ở những chuyện không quan trọng." Ta nhìn nàng nói.
"Này rốt cuộc là tốt hay là không tốt a..." Nàng mang theo bất đắc dĩ hỏi.
"Ta không biết, ta chỉ biết, nếu như ta có chút xao lãng, ta thực sự sẽ đuổi không kịp nàng." Khi ta nói những lời này, tâm tình là cực độ phức tạp, ta càng ngày càng có thể hiểu, sự lo lắng của nàng đối với khoảng cách"16 tuổi".
"Ngươi biết bản thân đang làm cái gì là tốt rồi." Cuối cùng, nàng nói như vậy.
Ngày đó sau khi về đến nhà, đã nửa đêm, ta nhận được tin nhắn của Philip, đại ý hắn nói hắn xin lỗi vì hôm nay đã lỗ mãng, sau này có thể tiếp tục làm bằng hữu của ta.
Ta nhìn một chút, chỉ trà lời "Không sao.".
Trong đoạn thời gian mẫn cảm này, nói cẩn thận một chút mới tốt.