PVP Đại Lão Cùng PVE Đoàn Trưởng

Chương 15



Từ khi đoàn trưởng càng ngày càng dính đại lão, vốn một tuần mở năm đoàn, bây giờ đoàn cố định một tuần một lần đoàn trưởng đều sắp không bảo đảm nổi.

Nếu như không phải acc chính của đoàn trưởng còn không có bán đi, các đoàn viên cảm thấy mỗi tuần khai hoang năm buổi tối đều phải giải tán.

Đoàn trưởng cũng chẳng thấy ngại, cũng may gặp phải lần thứ nhất giảm độ khó bí cảnh mới, khai hoang toàn thông ngay trước mắt. Cố ý sắp xếp một buổi chiều thứ bảy đánh toàn thông, ngày hôm đó mỗi người trong đoàn cố định xắn tay áo lên, dọc dường vô cùng thuận lợi, trực tiếp đẩy ngã boss cuối cùng.

Sau hai tiếng lúc rốt cuộc đánh xong boss, trong YY trở nên bùng cháy.

Chờ đến khi kết thúc kịch tình đi sờ rương ra vật phẩm cam để làm thần binh, mọi người càng phát điên.

Đoàn trưởng: “Tui muốn khóc, tui rốt cuộc cũng được nhìn thấy thần binh ngay trước mắt. Ba năm, cuối cùng tui cũng được viên mãn, giang hồ lớn như vậy, cảm ơn CCTV, cảm ơn Vấn Kiếm, cảm ơn An tổng (tên boss), cảm ơn mọi người, cảm ơn các vị, cảm ơn, tui quá xúc động, tui không biết nói gì nữa.”

Các đoàn viên: Đấu giá nhanh lên! Tiền lương đều dựa vào nó đấy!

Đấu giá huyền tinh, 200 vạn trở xuống xoát rất nhanh, người đấu cũng rất nhiều. Kênh đoàn rầm rầm.

(*) 200 vạn là 2 triệu.

Cho đến sau 280 vạn, người đấu càng lúc càng ít, đến cuối chỉ còn lại đoàn trưởng cùng một đoàn viên thổ hào.

Đoàn trưởng: “Thổ hào thổ hào ơi, có thể cho tui một cơ hội không, tui muốn được làm một con người hoàn chỉnh!”

Thổ hào: Đừng nói cái gì hết, hai chúng ta đều đen như shit ấy, từ khi tui vào cái đoàn này chung với cậu, chưa bao giờ được thấy huyền tinh, bỏ qua cục này đợi cục sau chắc phải đợi đến level 100 quá.

Đoàn trưởng không biết xấu hổ nói: “Ba ơi, ba ơi, yêu con một lần này thôi!”

Thổ hào không thèm quan tâm: Ông nội ơi, tui ra giá cao nhất trong người tui rồi đấy, 300 vạn, cao hơn nữa là ông nội của cậu

Các đoàn viên: Há há há há há há há há há người một nhà đều bị thiểu năng trí tuệ

Đoàn trưởng kêu rên trong YY.

Đại lão biết đoàn trưởng rất thích vẻ ngoài của thần binh 90, mỗi khi cậu có cơ hội đều sẽ nhắc đi nhắc lại với hắn.

Đoàn viên: Đấu nhanh đi! Đừng sợ.

Đoàn trưởng: “Bỏ qua bỏ qua, không chơi được với thổ hào.”

Đại lão: 310

Đại lão lén lút mật cho thổ hào.

Đại lão: Xin lỗi, tôi không phải cố ý chặn giá đấu của cậu, tôi chỉ muốn đấu cho đoàn trưởng

Thổ hào: … Đã chặn giá đấu lại còn tú ân ái thật quá đáng mà!

Đoàn trưởng: “Đậu mớ mấy cái thể loại thổ hào thâm tàng bất lộ này!”

Trong đoàn có người là bạn của thổ hào, khó tránh khỏi không vui: Giá đấy là giá cho đoàn trưởng, chặn giá đấu như vậy không hay đâu

Thổ hào: Không sao, anh ta chính là đấu cho đoàn trưởng

Tất cả mọi người:????????????!!!!!!

Đại lão mở mic: “Cho đoàn trưởng đi. Tôi qua YY khác tìm người bán vàng.”

Lúc đại lão lui ra khỏi YY, tất cả bùng nổ trong nháy mắt.

Đoàn trưởng một mặt ngu người. Không rảnh quan tâm kênh đoàn cùng YY ồn ào, điên cuồng mật đại lão.

Đoàn trưởng:??????? Anh có ý gì vậy!?

Đại lão: Bọn họ nói em chơi ba năm đến cả vũ khí dòng cam cũng không có, đợi lát nữa có thần binh, vui chứ?

Đoàn trưởng: Mấu chốt của vấn đề là cái này sao?!

Đại lão thở dài: Nửa năm nay em không nhìn ra được sao?

Nửa năm qua, hai người mỗi ngày dính vào nhau, đoàn trưởng vốn có tâm tư kia, cậu cũng không phải đồ ngốc.

Lúc trước cậu chính là cảm thấy âm thanh của đại lão rất ôn nhu rất êm tai, mới nổi lên tâm tư không nên có, nghĩ thầm dù sao coi như là yêu đơn phương, cũng không hi vọng đối phương đáp lại mình.

Nửa năm qua đại lão đều nhân nhượng cậu mọi chuyện, đoàn trưởng cũng từng tưởng tượng qua, nhưng cậu sợ sệt, không dám nói, cứ thế lãng phí thời gian.

Đoàn trưởng trực tiếp vào tiểu YY của đại lão: “Anh cũng quá đột nhiên em biết làm sao em chỉ là đơn phương thích anh thôi anh có thể coi trọng em một chút không anh như vậy làm em không biết làm sao… Em có chút loạn…”

Đại lão rất bình tĩnh: “Tìm được người bán vàng rồi, em trước tiên lấy huyền tinh với phát lương đi.”

Đoàn trưởng: “Nếu không thì em gửi lại tiền cho anh, em bây giờ chỉ có 240 vạn, chờ có phí sinh hoạt tháng sau sẽ đem số tiền còn lại trả cho anh… Trời ơi, anh lần sau chơi trò này có thể nói cho em biết một tiếng được không em bây giờ sợ nha, hoa cúc của em có phải là sắp không giữ được?”

Đại lão vui vẻ: “Sau này rồi nói. Trước tiên rửa sạch sẽ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.