Python Nhập Môn Chỉ Nam

Chương 14: Sếp Phó nhà tôi rất lắm trò, chẳng làm sao cả



41.

Công qua đêm ở nhà thụ, hôm sau hai người lại cùng nhau đi làm.

Thụ trên đường cứ rầu rĩ không vui, cậu nhớ hôm qua hốc mắt mình đỏ bừng, còn nằm trong ngực công, công nói gì cũng ngoan ngoãn đáp ứng như đứa ngốc, xấu hổ cực kỳ ấy.

Công đang lái xe với tâm trạng rất vui vẻ, mở miệng nói với thụ: “Hôm nay hay cứ tới chỗ tôi ở đi, tôi sợ em về lại gặp tên đó nữa không an toàn.”

Thụ hừ giọng: “Em đâu thèm sợ hắn chứ, em biết đánh nhau, chẳng giống anh.”

Sau đó công lại nói: “Em vẫn phải về chứ, lỡ hắn tời tìm tôi đánh cho hả giận thì sao, tôi một mình đánh không lại đâu.”

Thụ thấy có đạo lý, ra vẻ nói: “Thế trước hết em sẽ ở cùng anh vài hôm.” Thuận mồm uy hiếp một câu: “Sau này anh mà dám ra bên ngoài… kết cục sẽ giống hắn đấy!”

Công cười rạng rỡ: “Đây là đồng ý ở chung một chỗ với tôi sao?”

42.

Thụ không do dự nữa, mím môi nhẹ gật đầu.

Nếu như nay đã tâm ý tương thông, cứ lui rồi tiến không khỏi có hơi làm kiêu.

Thụ nhìn qua đỉnh núi chạy thành hàng dài ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng thản nhiên.

Cậu bây giờ giống trước kia, sợ trong tình yêu sẽ phải trải qua mâu thuẫn và xung đột, cũng sợ vì không hiểu rõ người ta mà giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng cậu càng sợ hơn là, bởi một chốc mình do dự mà mất đi người đang ngồi cạnh mình.

Công đang dừng đèn đỏ dường như cảm ứng được suy nghĩ của thụ mà liếc nhìn cậu, buông tay lái, duỗi tay nắm lấy tay thụ.

Thụ cũng chặt chẽ cầm lấy tay hắn.

43.

Hôm nay hai người đến muộn cùng nhau.

Sau khi vào cửa sắc mặt thụ hồng nhuận phơn phớt, cả người đều tràn đầy hơi thở yêu đương, mà trên trán công lại dính một cái băng dán cá nhân khiến người ta phải chú ý.

Thụ vừa ngồi xuống đã nghe người chung quanh lén nghị luận: “Ơ kìa vết thương trên đầu sếp là sao vậy, không phải bị người ta đánh chứ?”

Quản lý hạng mục nghe vậy cười híp cả mắt, giải thích: “Không biết hả, hồi sếp chúng ta còn trẻ là quán quân quyền anh đấy.”

Thụ:??

Đúng lúc ấy một em gái thực tập cùng tổ chạy tới hỏi thụ: “Lần trước anh mua chương trình Python học có được không, hiệu quả chứ ạ?”

Thụ nghe thấy lại tức giận, lòng chua xót vuốt vuốt cái eo già của mình, nói: “Hiệu quả cái rắm, toàn là mấy cái thứ lừa người.”

Em gái thực tập nghe xong, lập tức bỏ đi suy nghĩ muốn học tập.

Vì thế câu chuyện này muốn nói cho chúng ta biết một đạo lý:

Sách mạng rất nguy hiểm,

Học tập phải cẩn thận.

(Hoàn chính văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.