Python Nhập Môn Chỉ Nam

Chương 4: Sếp phó không phải là sếp phó mà là sếp Phó, làm sao đây?



12.

Lần diễn thuyết thứ hai thụ không cần chuẩn bị quá nhiều, chủ yếu dựa vào tiêu thụ đang khua môi múa mép ở đằng kia.

Thụ ngồi yên lặng, công cách chỗ cậu không quá ba mét, ngón tay có khớp xương rõ ràng đang tùy ý xoay chiếc bút máy.

Đêm đó cái tay kia đã vuốt lên vuốt xuống người anh em của mình đấy, thụ thầm nghĩ.

Không thể không nói thủ pháp và lực đạo của hắn không tệ, khá là giống chỗ người mù mát xa cậu hay tới.

Thụ suy nghĩ đến đó thì “chỗ quan trọng” liền đứng lên, ngay cả tiêu thụ tung hô cậu lên tận mây xanh cũng không nghe thấy nữa.

Chờ khôi phục lại tinh thần thì đúng lúc thấy công nhìn chằm chằm mình, trong miệng chậm rãi phun ra ba chữ: Rất không tồi.

Mặt thụ hơi hơi nóng lên.

Sau khi buổi hội nghị này kết thúc hai bên trao đổi danh thiếp, trước khi đi công bỗng gọi thụ lại, lòng thụ đang rất căng thẳng thì chỉ thấy công đưa cho cậu một túi văn kiện: “Em đánh rơi cái này.”

Túi văn kiện đó đâu phải là của thụ, cơ mà thụ vẫn nhận.

Chờ rời khỏi tòa nhà của công ty, thụ tìm nơi hẻo lánh mở túi kia ra cứ như ăn trộm, kết quả thấy được một báo cáo kiểm tra sức khỏe bệnh truyền nhiễm, họ và tên người kiểm tra sức khỏe: Phó Hành Văn.

13.

Hạng mục kiểm tra sức khỏe rất đầy đủ, chỉ tiêu các mục đều bình thường, nhưng sau khi thụ tỉ mỉ xem từng cái từng cái một thì nghĩ tới một vấn đề.

Cái này đâu liên quan gì đến cậu?

Thụ lấy ra một tấm danh thiếp, gọi cho công một cú điện thoại, đối phương tiếp ngay sau một giây.

“Đưa tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe làm gì?” Thụ hỏi.

Người bên kia chậm rãi hồi âm: “Để chứng minh thân thể tôi khỏe mạnh, có thể duy trì quan hệ dài lâu.”

Thụ bối rối: “Quan hệ gì dài lâu cơ?”

“Quan hệ tình dục.”

Thụ cúp điện thoại cái rụp.

Thụ đeo ba lô thở hồng hộc đi tới trạm tàu điện ngầm, đi được nửa đường thấy tức quá, lại gọi cho công, hét vào điện thoại: “Tôi không phải loại người như vậy!”

Người đàn ông ở đầu bên kia nở nụ cười, giọng điệu ngả ngớn: “Tôi biết chứ, em đừng nghĩ phức tạp quá, chỉ là nhu cầu của người trưởng thành thôi mà. Em cân nhắc trước một chút đi, dù sao tôi cũng là một bạn tình không tệ, không có thói quen xấu trên giường, nhiều lắm là tư thế có độ khó hơi cao, đương nhiên nếu em chịu không nổi thì có thể lập tức nói với tôi.”

“Không cần, cảm ơn.” Thụ dứt khoát từ chối hắn.

Cứ như đang từ chối quảng cáo bất động sản chào hàng.

14.

Nguyên nhân thụ từ chối có hai điều.

Thứ nhất, cái quan hệ bạn tình chỉ nói chuyện thể xác không nhắc chuyện yêu đương này trong mắt cậu là vô cùng không lành mạnh.

Thứ hai, lần trước làm cũng không sướng lắm.

Xế chiều thụ về lại công ty, chợt thấy sắc mặt tiêu thụ nghiêm trọng, vội vàng kéo quản lý phát triển vào phòng họp không người, lúc đi ra thì mặt cả hai đều nghiêm trọng.

Trong lòng thụ lành lạnh, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Vì thế từ đó tới tối thụ đều không tập trung, lúc biên dịch mã hóa xảy ra rất nhiều vấn đề. Thụ cắn răng chờ đến lúc tan tầm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho công:

“Rất xin lỗi sếp phó, hôm nay tôi xúc động quá mức, hy vọng ngài có thể công tư phân minh, đừng làm khó hạng mục phía bên tôi.”

Một lát sau thụ nhận được hồi âm của công:

“Ban nãy tôi vừa xem lại các phương án kỹ thuật của bên em, tôi nghĩ mình phải suy nghĩ thêm mới phải ~.”

Dòng gợn sóng ở cuối câu rất sinh động, qua ký tự đó dường như có thể thấy được sự đắc ý trên cái khuôn mặt kiêu ngạo kia.

Thụ tức giận lắm luôn: “Anh đây là dùng chức quyền để ép buộc tôi!”

“Tôi không ép buộc, tôi đang uy hiếp.”

“Anh chỉ là sếp phó mà thôi, tôi muốn tìm sếp lớn tố cáo anh.”

“Tố cáo đi, tôi chính là sếp lớn, tôi họ Phó, vậy nên hãy gọi tôi là sếp Phó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.