Hoa Tê Vân là kẻ thích xem trò vui nên lúc nào cũng sợ kịch không đủ hoành tráng.
Lúc này nghỉ phép ở nhà, Hoa Thanh Nguyệt lại mang Diệp Nhượng đi mất thế là anh lại rơi vào cảnh chán nản.
Bây giờ thấy em gái đã mang Diệp Nhượng về, đã thế đối phương còn bị một đám trẻ con vây quanh gọi là gấu trúc nên chân anh lập tức chuyển hướng đi tới xem có chuyện gì.
Vừa thấy Hoa Tê Vân đã vỗ đùi cười.
Gấu trúc lườm anh một cái nhưng không thành công.
Hoa Tê Vân: “Ha ha ha ha ha, Diệp Nhượng đấy à?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh!”
“Ai u!” Hoa Tê Vân lập tức trôi chảy hỏi, “Ba ba nói thế nào?”
“Ừ…… nói chỉ cần chúng ta thừa nhận anh ấy là người thì trước lúc mặt trời mọc ngày mai anh ấy sẽ khôi phục hình người.”
Hoa Tê Vân lập tức dại ra.
A ba quá biết cách lừa dối!
“Nguyên nhân thì sao?”
“A ba nói là trò đùa dai của Sơn Thần.”
Hoa Tê Vân thầm chửi ầm lên, má ơi, em gái tin cái này còn chưa tính, sao một kẻ có chỉ số thông minh cao như Diệp Nhượng cũng sẽ tin cái lời nói dối này nhỉ? Chẳng lẽ vì cậu ta là kẻ không hiểu gì nên sẽ dễ dàng tin à? Thứ trên người cậu ta rõ ràng là báo, ánh sáng xanh kia càng ngày càng rực rỡ thế mà sao cậu ta lại ngây thơ thế nhỉ?
Từ từ, a ba…… không phải đang dùng việc công báo thù riêng chứ?
Hoa Tê Vân nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt một lúc mới vỗ vỗ vai em gái và nói với đối phương: “A Nguyệt Đoàn Tử…… em đúng là không hiểu được tấm lòng của anh và ba ba.”
Nói xong anh còn nhẹ nhàng ôm ôm em gái và xoa đầu cô sau đó nhân cơ hội cười mỉm với con gấu trúc đang bị trói kín mít.
Gấu trúc họ Diệp: “Ấu trĩ!”
Đám trẻ con đang vây quanh: “Oa! Gấu trúc biết nói chuyện kìa!”
“Gấu trúc tinh!!”
Có đứa còn nhỏ lập tức bị dọa khóc váng lên.
Trong tiếng huyên náo ồn ào cùng tiếng khóc Diệp Nhượng thở dài một hơi: “Khó quá.”
Thật khó.
Mặt trời sắp xuống núi mà anh thì phải hoàn thành nhiệm vụ trước lúc ấy.
Anh nghĩ nghĩ một lúc mới quyết định dùng tới phương pháp thành tinh của đám động vật trong truyền thuyết.
Anh cần khiến mọi người thừa nhận mình là người.
Chủ trại nhiều người, nhiều trẻ con, sau khi tụi nó tan học, để tiện chăm sóc nên nhân lúc trời còn sáng mọi nhà sẽ bày bàn dài ở bên ngoài và cùng nhau ăn cơm chiều.
Sau khi thương lượng với Hoa Thanh Nguyệt, hai người quyết định trước khi mọi người ăn cơm họ sẽ đi lên đài cao tuyên bố chuyện này với tất cả.
“Các tộc nhân của em có thể chấp nhận chuyện này sao? Vừa rồi mới có đứa nhỏ bị dọa khóc chứng tỏ trong tộc hẳn là có người không tin……”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “…… Thật ra thì đa phần mọi người đều không tin.
Sau khi tiếp xúc với hiện đại, người của Thương tộc được xóa nạn mù chữ, bốn thứ của thời đại cũ cũng bị xóa hết nên lúc này mọi người đều nói tới khoa học.”
“Tiểu thư, em nói mâu thuẫn rồi……” Diệp Nhượng vỗ hai cái vuốt nói, “Ba em vẫn là Đại Vu kìa, đã có Đại Vu thì đừng nói cái gì mà khoa học?”
“Đại Vu chỉ là danh hiệu, anh có biết vu trước kia chính là chỉ ai không?” Hoa Thanh Nguyệt phổ cập khoa học cho anh, “Nam là hịch nữ là vu, Thương tộc là thị tộc mẫu hệ vì thế trước giờ chức vị tộc trưởng và vu đều do nữ đảm nhiệm, đàn ông không thể chen vào.
Sau lại có khoa học và xoá nạn mù chữ nên mọi người mới hiểu tộc trưởng chính là thôn trưởng, còn Đại Vu chính bí thư chi bộ thôn.”
Diệp Nhượng: “…… Sau đó ba em làm hết à?”
Sao bọn em lại tùy tiện thế? Hơn nữa cả đám chẳng phân biệt đảng phái, về mặt chính trị quá nguy hiểm.
“À, đăng ký chính thức thì mẹ là thôn trưởng còn ba em là bí thư chi bộ.
Nhưng làm việc ấy mà, người tài giỏi thường nhiều việc.
Dù sao đều là người một nhà, ba em cũng chẳng cần đoạt quyền mà cứ thế bận trước bận sau chăm sóc tộc nhân và chủ trì nghi thức.
Công việc này chỉ cần một người là làm xong, huống chi ba em là người đã học tập kiến thức y học hiện đại vì thế cũng ông hoàn toàn có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Còn mẹ em thì vui mừng được làm hôn quân, cả ngày thanh nhàn.”
“…… Đã hiểu.”
Phải nói là ba của Hoa Thanh Nguyệt rất nghe lời vợ, cũng quả thực có năng lực mới có thể làm thế.
Chẳng trách ông ấy lại thành nhân vật thần thoại trong tộc.
À, à, đi xa quá rồi! Sao vừa mới nghe được ít cơm chó đã quên mất việc chính nhỉ!
Diệp Nhượng: “Vậy, anh đột nhiên mở miệng nói chuyện có dọa bọn họ không?”
“Cũng không biết nữa.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em sẽ cố gắng để bọn họ không quay video và truyền lên mạng.”
Diệp Nhượng: “???”
Sao lúc trước không phát hiện trong tộc của bọn em có thứ hiện đại như thế nhỉ? Hóa ra Thương tộc là dân tộc thiểu số tiến bộ cơ đấy!
Lúc Vu Nhàn cùng mọi người chuẩn bị cho cơm tối thì Hoa Thanh Nguyệt bước lên đài và cầm lấy công cụ luyện giọng của tộc rồi hắng giọng nói: “Hôm nay mọi người đều ở đây nên cháu muốn thông báo một việc.”
“Nguyệt Đoàn Tử có sắp cưới à?”
“Trước cả anh con hả?”
“Có phải con cũng tìm được một thằng nhóc ngoại tộc tóc ngắn hay không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Kỳ thật…… hôm nay cháu muốn giới thiệu một con, gấu trúc.”
“Gấu trúc!”
“Mẹ, gấu trúc thật đó, bọn con đều đã thấy!”
“Nó còn biết nói!”
Hoàn cảnh lập tức hỗn loạn.
Hoa Thanh Nguyệt: “Mong mọi người tôn trọng danh tính của anh ấy, đừng quay video, cũng đừng nói với người ngoài, khụ…… Diệp Nhượng, anh đến đây đi.”
Vu Nhàn nhếch miệng nở nụ cười xấu xa sau đó khoanh tay đứng bên cạnh con trai và nhìn lên đài.
Gấu trúc Diệp Nhượng căng da đầu và lạch bạch đi lên đài, dáng điệu thơ ngây mười phần.
Vu Nhàn: “Đây là thằng nhóc kia à?”
Hoa Tê Vân: “Đúng rồi, chính là con búp bê gỗ lúc trước.”
Vu Nhàn: “Đáng yêu quá, mười năm trước lúc nó tới đây, nói thế nào nhỉ…… Cũng không phải không lễ phép chẳng qua nó rất cao ngạo, khiến người ta ghét.”
“Mẹ nhớ rõ nhỉ?”
“Đương nhiên.” Vu Nhàn ngáp một cái và vỗ vỗ miệng nói, “Một thằng nhóc chỉ nhìn thấy bản thân mình lại khiến Nguyệt Đoàn Tử ái mộ mãi thật khiến mẹ khó hiểu.
Nhưng hiện tại coi như cậu ta vẫn còn chữa được.”
“Đúng rồi, ít nhất tính tình cũng tốt hơn.” Hoa Tê Vân nói, “Không biết cậu ta có tức giận không nếu biết mình bị a ba trêu chọc.”
“Ba con chỉ muốn uốn nắn đồng thời mượn việc này thử nhân phẩm của cậu ta.” Vu Nhàn chắp tay trước ngực và nhẹ giọng nhắc mãi, “Quả nhiên là có nhân duyên trong việc này, cảm tạ Sơn Thần giúp đỡ.”
“Kỳ thật, A Nguyệt Đoàn Tử cũng mơ hồ.” Hoa Tê Vân nói, “Sơn Thần cũng đang thử con bé chứ gì nữa!”
“Nhân duyên trời định không nhiều, thật vất vả lắm mới có một đôi có được duyên ấy nhưng lại vì từng người có khuyết thiếu mà trở nên không hoàn mỹ.
Sơn Thần là người thích lăn lộn đám người yêu nhau vì thế đương nhiên không thể buông tha.” Vu Nhàn cười nói.
Trên đài Hoa Thanh Nguyệt ngồi xổm xuống đặt mic trước mặt gấu trúc.
Hoa Tê Vân khẽ nhíu mày, nói: “Thằng nhóc này cũng chưa trả giá bao nhiêu.
Về cơ bản thì nó vẫn để ý tới bản thân nhiều hơn.”
“Không vội, cậu ta là miếng ngọc khá tốt, chỉ cần chỉ điểm một chút và tôi luyện thêm một chút thôi.” Vu Nhàn ung dung nói.
“Như vậy xem ra mẹ rất vừa lòng?”
Vu Nhàn xua tay: “Còn sớm.”
“Đều nói mẹ vợ xem con rể càng xem càng vui mừng.” Hoa Tê Vân nói.
Vu Nhàn: “Aizzz, đó là cách nói của xã hội phụ hệ, đừng quên chúng ta là thị tộc mẫu hệ.
Ai là mẹ vợ, ai là con dâu còn chưa biết đâu.”
Hoa Tê Vân nở nụ cười, “Nói tới biện luận thì mẹ vẫn là nhất.”
Trên đài, Diệp Nhượng giới thiệu đơn giản về bản thân.
Tuy nói đơn giản nhưng vẫn không ngắn.
Anh chủ yếu cường điệu tầm quan trọng của công việc mình đang làm, để có thêm hiệu quả anh còn kéo cả Hoa Tê Vân vào để cọ nhiệt với ông anh vợ.
“Tôi và Hoa Tê Vân coi như làm cùng một ngành.”
Hoa Tê Vân cười: “Nói bậy.
Trên trời dưới đất mà cũng dám đánh đồng.”
Lĩnh vực của nhà cậu đều tạo ra mấy thứ bay tới bay lui trong khí quyển, còn viện nghiên cứu của tụi tôi là vũ trụ, là biển sao mênh mông.
Diệp Nhượng nói một đống dài dòng khiến người của Thương tộc cũng quen với việc “Gấu trúc nói chuyện” và dần thả lỏng xuống.
Giới thiệu xong Diệp Nhượng mới nói: “Hiện tại tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi một việc.
Mong mọi người quên đi túi da của một con gấu trúc và nhớ kỹ con người tôi.”
“Nhưng anh chính là gấu trúc mà.” Một cô nhóc vừa m*t ngón tay vừa nói.
Mọi người: “Ha ha ha ha…… Vẫn là gấu trúc đáng yêu hơn.”
“Gấu trúc đáng yêu hơn mấy thằng nhóc ngoại tộc nhiều A Nguyệt Đoàn Tử ạ.”
Diệp Nhượng: “……”
Nếu anh là con tiểu yêu tinh đã tu luyện mấy trăm năm và chỉ đợi một lời thừa nhận để biến thành hình người như trong truyền thuyết thì anh ngất mất.
Trải qua trăm cay ngàn đắng đi vào Thương tộc để cầu xin được thừa nhận rồi gặp phải đám người này chỉ sợ con đường tu tiên coi như kết thúc ở đây.
“Đừng chỉ nói miệng, làm gì đó đi, để chúng tôi còn biết mà trợ giúp cậu chứ?” Vu Nhàn đột nhiên nói thế.
Diệp Nhượng sửng sốt và bất đắc dĩ nhìn Hoa Thanh Nguyệt.
—— nhìn đi, mẹ em đó à.
—— ừ, là mẹ em, giống anh trai em, đều thích xem việc vui.
Vì thế trong lúc mọi người ăn cơm Diệp Nhượng đành ngậm bầu rượu, ôm đồ uống mà bưng trà rót nước, còn khuyến mãi khoản chụp ảnh chung với mọi người.
Bản quyền ảnh chụp gì gì đó thôi cũng đành từ bỏ.
Tộc nhân cũng nhanh chóng đón nhận anh và hưởng thụ sự phục vụ của quốc bảo, còn cùng anh lôi kéo nói việc nhà.
“Công việc của cậu và Vân Tử thì ai lợi hại hơn?”
“Không thể so sánh được.” Diệp Nhượng nghiêm túc đáp lại, “Dựa trên thành quả nghiên cứu thì chúng tôi phụ thuộc vào họ, nhưng bên đó cũng dựa vào chúng tôi bảo vệ.
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Về mặt nghiên cứu thì chúng tôi cũng……”
“Vậy cậu biến thành gấu trúc thế này sẽ ảnh hưởng tới công việc đúng không?”
“Đúng, đã ba ngày tôi không đi làm rồi.” Gấu trúc Diệp Nhượng nói, “Lòng tôi rất nôn nóng, vì thế hy vọng các vị phụ lão hương thân có thể giúp tôi chuyện này.”
“Đã biết, cậu chính là Diệp Nhượng.”
“—— quốc bảo, tới đây, qua đây đi!”
Diệp Nhượng: “…… Thôi được rồi, tấn công một đám cũng được.”
Vu Nhàn cười tủm tỉm nhìn và thấp giọng hỏi con trai: “Hình như chuyện kỳ lạ trong núi cùng lắm cũng chỉ kéo dài ba ngày thôi đúng không?”
“Đúng thế.” Hoa Tê Vân nói, “Báo của cậu ta sắp kết thúc rồi.
Nhưng con thấy ánh sáng trên đầu cậu ta vẫn còn, chỉ sợ về sau sẽ phải dùng cách thức khác để trả lại.”
“Cách trừng phạt này giống như vì cậu ta bất kính với núi rừng và tự nhiên thì phải.” Vu Nhàn lười nhác ngước mắt nhìn sắc trời, “Mặt trời sắp lặn rồi.”
Ngoài cửa trại có tiếng xe truyền tới.
Vu Nhàn giật mình sau đó vui vẻ như thiếu nữ 17-18 tuổi và uyển chuyển nhẹ nhàng như nai con mà chạy về phía cửa lớn.
Người nào đó dang hai cánh tay ôm chặt bà vào lòng.
“Gần đây anh lại muốn luyện thính lực à?” Vu Nhàn sờ sờ mảnh vải trên mắt chồng và có hứng thú hỏi.
“Ừ, như vậy mới có thể nghe được tiếng bước chân A Nhàn đến đón anh.
Có phải càng đáng yêu không?” Thôn trưởng kiêm bí thư chi bộ kiêm Đại Vu nói thế đó.
Diệp Nhượng chạy trước chạy sau, cái tay bị thương đã đau đến chết lặng, cả người mệt chết khiếp nhưng vừa quay đầu nhìn một cái đã bị cảnh sắc tuyệt mỹ ngoài cửa trại lóe cho mù mắt.
Đôi vợ chồng có uy quyền nhất trại, ba mẹ của bạn gái anh đang ôm nhau dưới ánh hoàng hôn.
“A ba!” Hoa Thanh Nguyệt buông cái đ ĩa trong tay và chạy như bay qua, “A ba đã về, Diệp Nhượng còn chưa biến lại thành người đâu, mặt trời thì sắp lặn rồi, tiếp theo phải làm sao đây?”
Đại Vu ôn tồn nói: “Đừng vội, để a ba tới giải quyết.”
Ông chậm rãi đi qua, mắt vẫn bịt kín nhưng đi đường hoàn toàn vững chãi, không có trở ngại gì.
“Diệp Nhượng.”
Diệp Nhượng lắc lư đi tới: “Chào chú, chào dì.”
Hoa Tê Vân chờ anh chào hỏi mình.
Diệp Nhượng: “……”
Còn lâu mới chào ông anh vợ này.
“Tới đây, tôi sẽ giúp cậu hóa giải phiền não.”
Diệp Nhượng hỏi: “Cháu cứ thay đổi liên tục thế này là nguyên lý gì vậy?”
“Chỉ là thủ thuật che mắt về mặt tinh thần thôi.” Đại Vu nói, “Tôi nói rồi, đôi mắt người ta nhìn thấy cái gì thì đó chính là thứ tự nhiên muốn chúng ta nhìn.
Nếu muốn thấy chân tướng và bộ dạng ch@n thật của thế giới thì phải học được cách hòa cùng một thể với thế giới này.”
Lại là giọng điệu của lãnh đạo rồi.
Cha của Hoa Thanh Nguyệt dẫn anh tới cạnh một căn nhà trúc không quá nổi bật sau đó nói: “Tảng đá này, vị trí này là trung tâm của ngọn núi, cả ngọn núi lớn sẽ thông với tảng đá này mà lắng nghe lời chúng ta chuẩn bị nói.”
Diệp Nhượng: “?”
Sao lại hơi giống…… phong cách thầy bói rồi.
“Mau xin lỗi nó đi.”
Gấu trúc Diệp Nhượng: “Hả?”
Cha của Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng cười nói: “Mười năm trước cậu tới đây và quen biết Thanh Nguyệt sau đó hẳn đã nói lời nào đó khiến Sơn Thần không vui.
Hôm nay cậu hãy nói với ông ấy là khi đó cậu quá để ý tới bản thân, coi rẻ thế giới này.”
“Lúc niên thiếu vô tri nên quả thực cháu đã nói rất nhiều lời cuồng vọng.” Diệp Nhượng nhớ lại những biến hóa thần kỳ trên người mình mấy ngày nay và quả thực cảm thấy thế giới này không thể khinh thường.
(Hãy đọc thử truyện Hải Thượng Hoa Đình của trang Rừng Hổ Phách) Bản thân anh luôn cho rằng mình nắm giữ chân lý khoa học nhưng không biết thế giới to lớn, bản thân còn nhiều điều không hiểu.
“Thực xin lỗi.” Diệp Nhượng mang giọng điệu thành khẩn, “Bất kể lúc ấy tôi có nói gì thì hôm nay tôi cũng hiểu con người tuy có thể tạo ra kỳ tích nhưng so với những bí ẩn của thế giới này thì cuối cùng những điều đó vẫn quá nhỏ bé.”
“Lời này cũng coi như có trình độ.” Đại Vu khen ngợi cười nói.
Mặt trời xuống núi.
Hoa Thanh Nguyệt đứng rất xa và cẩn thận hỏi mẹ: “Mẹ, báo trên người anh ấy sẽ được giải trừ sao?”
Vu Nhàn nói: “Trăm phần trăm.”
Không xin lỗi thì chuyện này cũng chỉ có ba ngày là hết.
Núi sông rộng lớn, đâu có rảnh đi làm khó một con người nhỏ bé.
Có lẽ tự nhiên chỉ muốn mài giũa chàng trai kiêu ngạo này một chút thôi.
“Làm việc tốt thường gian nan.” Vu Nhàn nháy mắt, giọng điệu nghịch ngợm nói.
------oOo------