Quả Bưởi Ngọt Ngào

Chương 48: 48: Anh Sến Quá!




Đi ra khỏi bệnh viện, tựa hồ không trung đều trở nên sáng sủa hơn, Trình Uyên cũng rút đi cảm giác nặng nề ở bệnh viện “Ở nhà mình vẫn thoải mái nhất.”
Hứa Dữu không biết vì sao nhìn anh như vậy tâm trạng lại càng tốt hơn.
“Anh muốn tắm.” Trình Uyên than một tiếng, “Ở bệnh viện mấy ngày đều cảm thấy cả người dơ hèm, anh muốn tắm.”
Hứa Dữu: “Vậy thì đi thôi.”
Hứa Dữu tùy ý nói xong, lại bổ sung một câu: “Bác sĩ có cho vết thương của anh chạm vào nước không?”
Trình Uyên giọng thiếu đòn, nhìn chằm chằm chiếc cằm trơn bóng của cô, “Bác sĩ không cho nhưng mà anh muốn nha.”
Không tắm rửa sạch sẽ thơm tho anh cũng ngại thâm mật với Hứa Dữu, Hứa Dữu có thói ở sạch rất nhỏ, cô không nói, nhưng anh dựa vào quan sát mới biết được.
Hứa Dữu: “Vậy miệng vết thương phải làm sao bây giờ?”
Trình Uyên vẻ mặt bi thương: “Không sao, cẩn thận một chút là được.”
Hứa Dữu mở máy nước nóng cho Trình Uyên, Trình Uyên tìm được quần áo đồ dùng của mình liền đứng phía sau Hứa Dữu nhìn cô bận rộn.
Hứa Dữu cảm nhận được ánh mắt Trình Uyên, lập tức nghiêng đầu nhìn anh, cô khẽ đẩy Trình Uyên một cái, “Không phải nói muốn đi tắm à? Mau đi đi.”
Mặt Trình Uyên lộ vẻ khó xử: “Đột nhiên anh nhớ ra một mình anh hình như rất khó không đụng tới miệng vết thương.”
“Hả.” Hứa Dữu hậu tri hậu giác suy nghĩ một chút, vết thương nằm trên vai trái, tuy Hứa Dữu không biết bình thường Trình Uyên tắm rửa thế nào nhưng đúng là rất khó không dính đến nước.
“Quả Bưởi Nhỏ, em lại đây giúp anh đi.”
Trình Uyên trực tiếp kéo tay Hứa Dữu vào cửa, “Anh không biết đâu, em xem rồi làm đi.”
Trình Uyên tự mình cởi áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc, cơ bắp của anh cũng không phải giống như những huấn luyện viên tập thể hình cơ bắp khoa trương trong ti vi, mà là thiên về gầy, cũng may thắng ở dáng người rắn rỏi.
Trong lòng Hứa Dữu cũng càng thích loại hình này hơn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Dữu nhìn thây vết thương của Trình Uyên, một vết dao ước chừng dài hơn ngón út một chút, miệng vết thương còn chưa goàn toàn khôi phục, chỗ đó đỏ một mảnh, cô cứ nhìn chằm chằm nó, đột nhiên cô ngửi được trên người anh có mùi thuốc, mùi có hơi đắng, màu xanh đậm trông giống như mù tạc.
Cô nhịn không được duỗi tay sờ bên cạnh vết thương của anh, nhiệt độ cơ thể đàn ông nóng như lửa dọa cô hết hồn, Hứa Dữu vừa chạm vào giây tiếp theo đã lập tức rụt tay lại “Còn đau không anh?”
Trình Uyên cảm giác mình da dày thịt béo, qua mấy ngày rồi thì không còn cảm giác gì nhiều, Hứa Dữu chỉ là đụng vào bên cạnh vết thương, cho nên anh cũng không cảm thấy đau.
Anh chỉ cảm thấy ngứa.

Ngón tay Hứa Dữu ấm áp, giống như cấm kỵ không thể chạm vào (???), chỉ là sau khi Trình Uyên đã được hưởng qua vui thích, một ít đụng chạm đơn giản sao mà đủ.
Tựa như đã hưởng qua ánh mặt trời chiếu sáng sẽ rất khó có thể chịu đựng được bóng tối.
Cô vừa chạm vào, Trình Uyên cắn răng mới không để mình phát ra thanh âm kỳ quái.
Thực trung hợp chính là vết thương lúc anh ở nước ngoài cũng nằm gần vai trái, miệng vết thương cùng vết thương hiện tại kích cỡ không khác nhau mấy, khác nhau chính là vết thương lần đó đã khép lại thành một vết sẹo dài xấu xí.
Ánh mắt Hứa Dữu ngừng trên vêt sẹo cũ một giây, liền vội vàng dời tầm mắt.
Hiện tại là mùa thu, nóng bức đã qua, làn nước ấm áp phả ra hơi nóng, làm cho cả phòng tắm mờ mịt, làn khói này làm cho cô cảm thấy có chút không khoẻ.
Hứa Dữu phảng phất đặt mình trong mùa mưa kéo dài không hẹn, nơi nơi đều là sương mù mênh mông, sương khói lượn lờ.
“Không phải em vào đây giúp anh hả? Sao lại ngẩn người rồi?”
Hứa Dữu một lần nữa dời tầm mắt lên lưng anh, hơi nóng mờ mịt ngăn không được kiều diễm trên mặt cô, hỏi anh: “Anh… anh muốn em giúp thế nào?”
Trình Uyên đưa khăn lông đã nhúng nước ấm cho cô, không để ý nói: “Tùy tiện lau là được.”
Cô nắm chặt khăn lông ấm áp, không thể hiểu được lại nghĩ đến…… mặt cô hiện tại khả năng cũng ấm như vậy nhỉ.
Khăn ấm vừa dán lên da thịt nóng hổi, tựa hồ như hai ngọn lửa chạm vào nhau, cũng không biết là khăn lông nóng hay là do nhiêt độ trên người Trình Uyên cao, Hứa Dữu chỉ có cảm giác trái tim mình đập vô cùng nhanh.
Thực bất hạnh chính là Hứa Dữu đã ra khỏi phòng tắm nhưng độ ấm trên mặt vẫn không giảm đi.

Cô ôm chân ngồi bên mép giường.
Hứa Dữu ngồi ngây người một lát, lại chạy đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.
Bản thân cũng không phải chưa từng gặp cảnh s@c tình hơn, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, đột nhiên lại ngại ngừng như vậy.
Gió mát thổi qua, Hứa Dữu đột nhiên nghĩ tới một chuyện khó có thể mở miệng—— bọn họ hai ba ngày rồi không có làm chuyện thân mật.
Ở bệnh viện hoàn cảnh có hạn, hơn nữa Trình Uyên còn đang bị thương, hai người thực ăn ý không nghĩ tới phương diện đó.
“Anh xong rồi.”
Trình Uyên không biết khi nào đã đứng bên cạnh cô, Hứa Dữu không nhìn anh mà trực tiếp đi ngang qua, “Vậy em đi tắm đây.”
Không hề nói lắp, một hơi nói hết câu, Hứa Dữu ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trình Uyên nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô, tâm tình không tệ lắm.

Hứa Dữu căn bản là không có ý thức được vừa rồi tốc độ nói chuyện của cô nhanh hơn bình thường không ít.
Trình Uyên vô cùng xấu xa cản đường đi của cô, Hứa Dữu bị cản trở liền ngừng lại, còn lui về phía sau một bước nhỏ, đứng cách anh xa chút.
Trình Uyên duỗi tay đỡ lấy Hứa Dữu, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô: “Vừa rồi em nghĩ gì vậy? Trông em mê mẩn lắm.”
Hứa Dữu đột nhiên có cảm giác chút gió ngoài cửa sổ căn bản là không đủ, cô cảm thấy hơi nóng vẫn luôn quanh quẩn xung quanh cô, chưa bao giờ tiêu tán.
“Không có gì, chỉ đang ngẩn người thôi.”
Hứa Dữu khô cằn đáp lại.

Nói xong cô hậu tri hậu giác nghĩ đến, đây này cũng coi như là nói dối, khả năng báo ứng rất nhanh sẽ tới.

Đương nhiên, loại chuyện khó có thể mở miệng kia cô tình nguyện không nói thật.
Cô nghĩ vậy nhanh chóng cách Trình Uyên xa một chút.
“Đi đi, anh chờ em.” Giọng nam khàn khàn khó giấu ý cười.
Hứa Dữu rõ ràng không đối mặt với anh, nhưng tay đang cầm áo ngủ hơi run một chút.
Trình Uyên xoay người, mắt nhìn thẳng cô.
“Em mặc áo ngủ con thỏ đi, cái đó hợp với em.”
Hứa Dữu mắt hạnh hơi giật, con ngươi dâng lên hơi nước, khóe mắt nhìn kỹ còn thấm một chút hồng.
Anh còn chưa làm gì đâu cô đã có dáng vẻ như vậy rồi, đáng yêu chết đi được.
Hứa Dữu nghe lời anh đi lấy bộ con thỏ, còn nói một chữ được, nhưng mà giọng nói nhỏ xíu, nhỏ đến Hứa Dữu cảm giác mình cũng không nghe rõ.

-
Hứa Dữu còn đặc biệt đi tắm nước lạnh, tắm xong đi ra mới có cảm giác khá hơn nhiều, những suy nghĩ kỳ quái đó tất cả đều bị cô dùng nước lạnh xối tan hết.
Lúc Hứa Dữu vào phòng Trình Uyên đã dựa vào giường cầm iPad xem tin tức.
Cách đó không xa nam nhân, tư thế tùy ý, cho người ta cảm giác dù bận vẫn ung dung, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ chạm vào màn hình, tất cả các động tác đều có cảm giác ưu nhã nói không nên lời.
Hứa Dữu thấy anh nghiêm túc như vậy còn cố ý thả chậm bước chân.

Kỳ thật Hứa Dữu vừa vào cửa Trình Uyên đã nhận ra.

Chỉ là anh rất có kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ cô chậm rãi đến gần.
“Quả Bưởi Nhỏ, sao em đi lâu như vậy hả?”
Trình Uyên tùy ý hỏi, khiến cho cô á khẩu không trả lời được.

Hứa Dữu không trả lời anh, Trình Uyên cũng không giận mà lập tức đi vào chuyện chính.
“Quả Bưởi Nhỏ, còn phải nhờ em bôi thuốc giúp anh.” Trình Uyên nói, từ trong túi tìm ra thuốc trị sẹo.
Trình Uyên bị thương sau lưng, mấy chuyện như bôi thuốc này đương nhiên là do Hứa Dữu làm.
Hứa Dữu cũng không biết mấy chuyện thuốc men, nhưng nghĩ đến Trình Uyên mới bị thương mấy ngày vết thương còn đang đỏ thẩm, lại hỏi: “Cái này……trực tiếp bôi lên miệng vết thương sao?”
Trình Uyên cười khẽ: “Đương nhiên, bằng không thì làm sao? Chẳng lẽ ăn?”
Hứa Dữu lắc đầu: “Em không có ý đó.”
Nói rồi Hứa Dữu sờ lên chỗ bên cạnh vết thương Trình Uyên, không giống nhau chính là lần này cô không hề có tạp niệm.
“Ý em là vết thương của anh còn chưa lành, bây giờ bôi thuốc trị sẹo lên có làm ảnh hưởng vết thương khép lại không?”
“Không đâu.” Trình Uyên cười, “Thuốc mỡ này là để bôi sẹo cũ.”
“Ừm.” Hứa Dữu đột nhiên hứng khởi hỏi nhiều một câu, “Sao đột nhiên anh lại muốn xóa sẹo vậy.”
Trình Uyên ngồi bên mép giường, Hứa Dữu liền cởi giày nhanh chóng bò lên trên giường ngồi sau lưng anh, cả quá trình động tác của Hứa Dữu vô cùng mềm nhẹ, đáng yêu hệt như áo ngủ hình thỏ của cô vây.
Trình Uyên nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, giọng nhàn nhạt nói: “Anh vốn muốn xóa nó lâu rồi nhưng bận quá, vừa lúc lần này đi bệnh viện liền thuận tiện lấy thuốc luôn.”
Vết sẹo không lớn, Hứa Dữu rất nhanh đã bôi xong.


Cô đóng nắp thuốc mỡ, thuận tiện xem những việc cần chú ý phía trên.
Hứa Dữu lẩm bẩm nói: “Trên này viết một ngày có thể bôi nhiều lần, còn viết sẹo càng mới càng hết nhanh.”
Hứa Dữu đặt thuốc mỡ xuống “Vậy anh đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân là lúc nào?”
Trình Uyên nhăn mày nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Đại khái là khoảng ba tháng trước khi về nước.”
Hứa Dữu nói tiếp: “Vậy chắc là chưa lâu lắm, nhưng vẫn phải kiên trì sử dụng.”
“Được, anh nhớ.”
“À, đúng rồi, vậy vết thương hiện tại thì sao? Đến lúc đó miệng vết thương khép lại anh có muốn bôi thuốc trị sẹo không?”
Trình Uyên dắt cô đi rửa tay, anh cong môi cười: “Không cần thiết.”
Trình Uyên một tay mở vòi nước, tay kia kéo tay cô đặt dưới vòi nước.
“Quả Bưởi Nhỏ, vết sẹo này phải giữ lại, cái này chính là huân chương ông trời ban cho anh đó.”
Hứa Dữu cũng tùy ý Trình Uyên rửa tay cho cô, cô cảm giác mình giống như một người máy mặc anh làm gì thì làm vậy.
“Huân chương……? “Hứa Dữu nhịn không được khẽ nhăn mày.
“Trình Uyên, anh sến chết đi được.”
Nhưng mà biết làm sao bây giờ! Cô lại thích anh sến súa như vậy!
Trình Uyên lạnh nhạt “hừ” một tiếng, kéo cô trong phòng, “Quả Bưởi Nhỏ, em nói anh sến cũng vô dụng, anh chính là nghĩ như vậy, anh muốn chờ đến khi vết sẹo đó hoàn toàn biến mất không thấy, sau đó sẽ chính thức cầu hôn em.”
“Hả.”
Trình Uyên nắm tay Hứa Dữu đặt lên ngực mình, “Chuyện này suy nghĩ đã lâu, tuy rằng thời gian chưa tới, nhưng bây giờ anh rất muốn nói cho em biết.”
Hứa Dữu nhịn không được ngừng thở.
“Anh chờ tới khi vết sẹo đó biến mất rồi mới cầu hôn, đến lúc đó tât cả dấu vết trên người anh đều là do em lưu lại, em sẽ không không phụ trách đó chứ?”
“…Trình Uyên, anh nói bậy bạ gì đó?” Hứa Dữu mất tự nhiên dời tầm mắt, “Anh…… Trên người anh sao lại có dấu vết của em?”
Trình Uyên vươn cổ tay ra trước mặt cô, “Có mà, cái này là trước kia em cắn anh, dấu vết vẫn còn đây này.”
Hứa Dữu: “……”
Đột nhiên, Trình Uyên lại bỏ thêm một câu: “Mấy dấu vết khác đều tan hết rồi, tiếc quá, hiện tại không thể chỉ cho em xem, Quả Bưởi Nhỏ, đêm nay em có muốn để lại dấu vết trên người anh không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.