Hứa Dữu lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy xuống giường vọt vào phòng vệ sinh, vào phòng vệ sinh rồi cô mới nhớ ra mình đã tắm xong rồi.
Mới vừa rồi Hứa Dữu thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Uyên như thế nào nên mới vội vàng chạy mất, trong lúc nhất thời cô cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hứa Dữu không muốn tắm thêm lần thứ hai, cô ở bên trong cọ xát một lát liền đẩy cửa ra, vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy Trình Uyên không biết lúc nào đã đứng dựa vào tường cạnh phòng tắm, nhìn cô cười gian xảo.
“Không phải em muốn tắm lần thứ hai sao? Tắm nhanh vậy hử?”
Hứa Dữu tay chân luống cuống không biết làm sao.
“Em…… em muốn đánh răng, sau đó đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó.”
Hứa Dữu vội vàng lấy kem đánh răng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Uyên vẫn còn đứng ở đó.
“Anh…… Sao anh còn chưa đi ngủ nữa.”
Khóe miệng Hứa Dữu dính bọt kem đánh răng màu trắng, lúc nói chuyện động động thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Trình Uyên: “Vừa nãy anh cũng có ăn.”
Hứa Dữu xoay người không nói lời nào, chỉ yên lặng đẩy nhanh tốc độ hơn.
“Em đừng gấp.”
Giọng Trình Uyên vang lên sau lưng Hứa Dữu “Không phải ngày mai em muốn nghỉ ngơi sao? Vậy ngày mai anh cũng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Hả.”
Trình Uyên nhàn nhạt cười, đáy mắt mang theo trêu chọc.
“Một là hôm nay ngủ trễ một chút, hai là hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai theo anh ra ngoài.”
Hứa Dữu vội vàng nói: “Em…… Em chọn cái thứ hai!”
Trình Uyên ở trong gương nhìn thấy Hứa Dữu phồng quai hàm lên, trên mặt treo nụ cười nhạt, nhịn không được tiến lên nhéo mặt cô.
“Vậy ngày mai về nhà với anh đi.”
Nhà trong miệng Trình Uyên là nhà cũ Trình gia.
Nhà cũ Trình gia cách xa nội thành, nhưng hoàn cảnh tươi mát, nằm giữa sườn núi cho người ta cảm giác mát mẻ trong lành.
Đây là lần đầu tiên Hứa Dữu tới những chỗ như vậy, tuy rằng cô có cảm giác gần đây bệnh tình của mình có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà……
Đi vào đây cô vẫn không khỏi khẩn trương.
Hai người bọn họ vừa đến cửa, mẹ Trình liền ra đón.
“Không ngờ hai đứa tới sớm như vậy, mẹ cho rằng người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng chứ.”
Trình Uyên nắm tay Hứa Dữu, đi đến bên cạnh mẹ.
“Mẹ, đúng là con có thói quen ngủ nướng, nhưng mà Quả Bưởi Nhỏ không có, Quả Bưởi Nhỏ chính là một bé ngoan, ngủ sớm dậy sớm, con ở chung với cô ấy lâu nên cũng sửa lại được thói xấu ngủ nướng rồi.”
Mẹ Trình nghe Trình Uyên nói như vậy liền giơ ngón cái lên với Hứa Dữu, đi tới kéo tay bên kia của cô.
Hứa Dữu sửng sốt một chút, cô còn đang suy nghĩ Trình Uyên rốt cuộc có ngủ nướng hay không, nhưng thấy mẹ Trình cười ôn hòa như vậy cũng ngượng ngùng cười một tiếng, “Bác.”
Lý Tâm Ngọc: “Quả Bưởi Nhỏ à, sao còn gọi bác nữa, con với thằng nhóc thúi nhà mẹ đã kết hôn rồi mà.”
Hứa Dữu không có kinh nghiệm ở chung với người lớn, nhưng cũng cảm giác được mẹ Trình không có ác ý, cô chính là có chút không được tự nhiên. Hơn nữa…… tại sao mẹ Trình mẫu cũng gọi cô là Quả Bưởi Nhỏ vậy?!! Trình Uyên thì thôi đi, nghe mẹ Trình gọi như vậy không biết vì sao cô có chút thẹn thùng.
“…… Mẹ.”
Lý Tâm Ngọc nghe Hứa Dữu gọi mẹ, mặt mày đều mang theo ý cười.
“Aiz, vậy mới phải chứ.”
Lý Tâm Ngọc nói xong liền liếc nhìn con trai nhà mình một cái, “Sao tới giờ con mới dẫn con dâu của mẹ về nhà. Mẹ cũng biết con bận, nhưng con cũng có thể dẫn Quả Bưởi Nhỏ sang đây trước mà, con không dẫn con bé sang đây sao con bé có thể không biết xấu hổ một mình đi thăm mẹ.”
Trình Uyên lập tức ngoan ngoãn nhận sai, “Mẹ đều do con sai, là con không suy nghĩ cẩm thận, nhất định không có lần sau.”
Lý Tâm Ngọc trừng mắt nhìn Trình Uyên “Con ngồi ngốc ở đó một mình đi, đột nhiên mẹ có mấy câu muốn nói riêng với Quả Bưởi Nhỏ.”
Trình Uyên cười cười, lưu luyến buông tay Hứa Dữu, lúc sắp buông ra còn hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Hứa Dữu sửng sốt, trên má ửng hồng.
Mẹ chồng còn ở đây đấy, sao Trình Uyên dám to gan như vậy, hơn nữa…… Hơn nữa cô nói chuyện với mẹ chồng cũng không lâu lắm mà, sao nhìn bộ dáng anh trông như dục cầu bất mãn là sao.
Lý Tâm Ngọc thấy hành động của hai vợ chồng son, nụ cười trên mặt rốt cuộc không giấu được. Chờ Trình Uyên đi xa, mẹ Trình mới cười cùng Hứa Dữu nói chuyện: “Ha ha ha, không nghĩ tới hũ nút nhà chúng ta cũng có ngày dính người như vậy.”
Hứa Dữu: “……”
Vành tai Hứa Dữu sắp bị đốt cháy rồi, nhưng mà…… Hiện tại ở trước mặt người lớn cô lại cảm thấy mình nên biểu hiện tốt một chút.
Lý Tâm Ngọc ghé bên tai Hứa Dữu nhỏ giọng nói: “Mẹ dẫn con đi xem thứ thú vị trước kia mẹ phát hiện được.”
Trình Uyên rõ ràng cũng đã đi xa, sân to như vậy cũng chỉ có hai người, thấy mẹ Trình cẩn thận như vậy cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của Hứa Dữu.
Mẹ Trình dẫn Hứa Dữu đi xuống tầng hầm.
Ánh sáng lờ mờ làm Hứa Dữu sinh ra vài phần sợ hãi, không biết có tác dụng tâm lý hay không mà cô có cảm giác không khí xung quanh càng ngày càng loãng.
Lý Tâm Ngọc cũng phát hiện ra Hứa Dữu có chút không thích hợp, tuy rằng ánh sáng không rõ nhưng mẹ Trình vẫn thấy được ửng hồng không bình thường trên mặt cô.
“Quả Bưởi Nhỏ, con không sao chứ, nếu không để mẹ đi xuống lấy, không đúng không đúng, mẹ đưa con lên trước sau đó kêu người xuống lấy được không?”
“Mẹ, con không sao đâu ạ.” Hứa Dữu dứt khoát nhắm mắt lại “Chỉ là nhớ tới một ít hồi ức không tốt mới như vậy.”
“Vậy…mẹ dắt con.”
Hứa Dữu: “Cảm ơn mẹ.”
Cảnh tượng này cư nhiên trùng hợp với cảnh tượng lúc còn nhỏ.
Cũng may rất nhanh đã đến nơi rồi.
Không biết Lý Tâm Ngọc lấy đâu ra một quyển vở.
Hứa Dữu cưỡng ép bản thân không được nghỉ lung tung, cô lén nhéo mình một cái, cảm giác tốt hơn không ít.
“Đây là gì vậy ạ?”
Hứa Dữu thuận miệng hỏi một câu.
“Là vở nháp của thằng nhóc thúi đó lúc nó học cấp ba.”
Hứa Dữu: “Hả?”
Hứa Dữu kinh ngạc là bởi vì quyển vở này trông giống notebook hơn, nhìn không hề giống vở nháp chút nào.
Mẹ Trình thần bí nói: “Đây là món đồ mẹ trân quý rất lâu, bây giờ mẹ tặng nó lại cho con.”
Hứa Dữu đột nhiên không hiểu hàm nghĩa trong đó.
Mẹ Trình từ từ kể ra: “Cái này là vở nháp lúc nó học cấp ba, lúc đó nó dọn dẹp lại đồ đạc nói muốn vứt quyển vở này đi, lúc đó mẹ nghĩ quyển vở này nhìn đẹp như vậy sao lại vứt đi, kết quả nó nói với mẹ đây là vở nháp.”
“Lúc đó mẹ nhàm chán không có gì làm nên lật hai trang xem, không ngờ…… phát hiện được bí mật này.”
Mẹ Trình hung gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.
Hứa Dữu: “Vậy…bây giờ con có thể lật xem không ạ?”
Mẹ Trình gật đầu: “Đương nhiên là được, mẹ đã tặng nó cho con rồi mà.”
Hứa Dữu tiện tay lật ra. Bên trong đúng là bản giải nháp Trình Uyên viết năm đó.
Mẹ Trình ở bên cạnh nhắc nhở: “Con lật thêm mấy tờ nữa đi.”
Hứa Dữu lại lật thêm một tờ, lần này cô thấy được nét chữ xiêu vẹo của Trình Uyên lúc đó.
【 hôm nay đổi chỗ, Quả Bưởi Nhỏ ngồi chéo trước mặt tôi, vị trí này rất tốt, vừa lúc có thể tiện quan sát cô ấy. 】
Có liên quan tới cô chỉ viết một góc nhỏ, những chỗ khác đúng là viết nháp.
Hứa Dữu lại lật một tờ, bên trên lại là nội dung có liên quan tới cô.
【hình như hôm nay Quả Bưởi Nhỏ không thoải mái, nằm mãi trên bàn, ngay cả tiết vật lý cô ấy thích nhất cũng không có tinh thần nghe giảng. 】
Hứa Dữu cười, khép quyển vở lại.
“Quả Bưởi Nhỏ, chúng ta đi lên rồi xem.” Mẹ Trình chủ yếu là lo lắng Hứa Dữu ở chỗ này sẽ không thoải mái.
Hứa Dữu gật đầu.
Hứa Dữu còn chưa kịp phản ứng mẹ Trình đã kéo tay cô qua, đeo một chiếc vòng ngọc lên tay cô.
Cổ tay chợt lạnh, cô vừa ngẩng đầu liền thấy mẹ Trình cười với cô, đột nhiên tất cả sợ hãi vừa nãy đều tiêu tán hết.
“Còn có cái vòng này cũng cho con, con đừng từ chối, vòng tay này là truyền từ đời này qua đời khác, mẹ tất nhiên là phải truyền cho con dâu của mẹ rồi.”
“Mẹ……”
Hứa Dữu gọi một tiếng.
Mẹ Trình cười cười, “Thằng nhóc thúi đó nhớ thương con lâu như vậy, không ngờ tới thật sự bị nó lừa về nhà.”
Hứa Dữu há miệng nhưng đột nhiên không biết nên nói cái gì, trong lòng đột nhiên biết tại sao mẹ chồng cũng gọi cô là Quả Bưởi Nhỏ, hóa ra là học Trình Uyên.
“Lần trước chúng ta gặp mặt cũng quá đột ngột, mẹ còn tưởng đâu thằng nhóc thúi đó tìm người lừa mẹ, nhưng sau khi gặp mặt mới biết con tên là Hứa Dữu, mẹ liền đoán được con chính là Quả Bưởi Nhỏ.”
Hứa Dữu cảm thấy thực may mắn, đèn trong tầng hầm không sáng, cô cũng không bị phát hiện mình đang đỏ mặt.
Hai người cùng đi lên, mẹ Trình vẫn còn đang nói hăng say.
“Kết quả sau ngày gặp mặt hôm đó cũng không thấy nó dẫn con về nhà, mẹ thúc dục mấy lần nó đều ấp úng, nếu không thì tùy tiện lấy cớ với mẹ.”
Tuy đây mới là lần thứ hai Hứa Dữu gặp mẹ Trình, nhưng cô lại có cảm giác rất thân thiết.
Hai người vừa đi lên mặt đất, liền nhìn thấy Trình Uyên.
Sắc mặt Hứa Dữu còn chưa trở lại bình thường, vừa nhìn thấy Trình Uyên liền lập tức cúi đầu, nhưng Trình Uyên vẫn thu nhất cử nhất động của cô vào mắt.
Mẹ Trình: “Ha, đứng đây làm gì? Con còn sợ mẹ ăn thịt con bé à?”
Trình Uyên lập tức lắc đầu: “Con không có.”
Mẹ Trình nhìn hai người giao lưu ánh mắt, nói thẳng: “Người giao cho con chăm sóc vậy, đột nhiên nhớ ra mẹ còn có chút chuyện phải làm.”
Chờ đến khi mẹ Trình đi khỏi tầm mắt, Trình Uyên mới tiến lên hỏi cô “Em không sao chứ?”
Hứa Dữu miễn cưỡng cười cười, “Em đương nhiên là không sao rồi.”
Hiện tại sắc mặt cô không tốt là vì vừa rồi nghĩ đến chuyện không tốt, nhưng nói thật bây giờ đã tốt hơn khi nãy rất nhiều rồi.
“Anh dẫn em đi nghỉ ngơi.”
Trình Uyên đi đến trước mặt Hứa Dữu, nâng tay xoa xoa gương mặt hồng hồng của cô, “Dẫn em đi nghỉ ngơi hử?”
Hứa Dữu giữ chặt ống tay áo anh, lắc đầu từ chối nói: “Anh đi với em tới nơi này trước đã, được không anh?”
Trình Uyên gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
Trình Uyên lại hỏi: “Quả Bưởi Nhỏ, em muốn đi đâu thế?”