Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, nhiều môn có đề thi rất dễ khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, ngay cả mấy môn thi chung đề của thành phố cũng dễ hơn nhiều so với đề thi tháng trước. Nhưng đề thi càng dễ thì độ chênh lệch càng tăng, tất cả mọi người đều có điểm số tương đương nhau, kém một hai điểm đã cách nhau mấy chục xếp hạng.
Đương nhiên đối với học bá mà nói chuyện này không cần lo lắng.
Xếp hạng kết quả kỳ thi giữa kỳ đã có vào ngày thứ hai, Phó Dao Xuyên giữ vững vị nhất lớp và đầu khoa văn, điểm tối đa là 750, mà cậu được 698 điểm. Năm trước, điểm chuẩn của trường đại học Bắc Kinh tính cả 60 điểm phần tự chọn cũng chỉ rơi vào khoảng 720 điểm, như vậy gần như chắc chắn cậu có thể đậu vào đại học Bắc Kinh.
Sau khi học bá xem lại bài thi vài lần, cau mày, từ từ nói: “Sai những chỗ không đáng sai.”
Học tra Tống: “……”
Cậu muốn đứng đầu trong kỳ thi đại học sao?
Sau đó cô lại ngây ngốc ngẫm nghĩ, có lẽ đây là người có điểm thi đại học cao nhất trong những năm qua.
Hôm nay trời mưa to, tiết thể dục buổi sáng bị đổi thành tiết tự học, mọi người sôi nổi bàn luận về thành tích, mọi người đều làm rất tốt, lần này lớp 8 tạo ra một cơn sóng dữ dội, vượt lớp 10 hẳn 2 điểm, đứng đầu khoa văn.
Judy rất vui mừng, trong tiết tự học đã khen ngợi cả lớp.
Tống Chanh Chanh chống cằm lên bàn, nhìn lại thành tích của chính mình.
Kỳ thi lần này cô rất có tiến bộ, tổng điểm cao hơn 50 điểm so với kỳ thi tháng.
Bởi vì đề thi dễ hơn nên xếp hạng của cô cũng chỉ tăng lên 5 bậc so với kỳ thi trước, lọt vào top 200, xếp ở vị trí thứ 195.
Tuy rằng đây cũng không phải chuyện đáng mừng, nhưng ít ra môn tiếng Anh đã đạt chuẩn, môn lịch sử cũng ở mức gần đạt tiêu chuẩn.
Ngay cả Judy cũng khen ngợi thành tích môn tiếng Anh của cô, nhưng cô lại muốn lời khen của vị học bá ngồi cùng bàn.
Nhưng bây giờ đã hơn 1 tiếng kể từ khi bảng xếp hạng được phát ra, người bạn ngồi cùng bàn này vẫn không động đậy, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Tống Chanh Chanh có phần không hài lòng, cô ngồi thẳng, ho nhẹ một tiếng, nói với Phó Dao Xuyên: “Khụ khụ, đã có bảng xếp hạng rồi, cậu có đi xem không?”
Mày là heo sao? Thành tích của cậu ấy tốt như vậy mà còn phải đi xem bảng xếp hạng sao?
Cô thầm phỉ nhổ chính bản thân mình.
Không ngờ, cậu lại ngừng bút, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tất nhiên là xem rồi.”
Từ góc nhìn của Tống Chanh Chanh có thể nhìn thấy hàng lông mi hơi động của cậu, thêm cả đường cong mềm mại của chiếc cằm, khuôn mặt của cậu rất hoàn mỹ, cậu thiếu niên mạnh mẽ đó còn mang theo khí chất lạnh lùng cấm dục của người trưởng thành.
Thật là đẹp trai, khiến người khác không tránh được mà rung động.
Đúng rồi, cậu ấy vừa mới nói gì? Hình như nói sẽ đi xem bảng xếp hạng?
Tống Chanh Chanh rất xúc động, nhưng ngẫm lại, thành tích của cậu đứng đầu nên vừa nhìn đã thấy ngay, mà thành tích của cô lại ở dưới cùng, trừ phi có năng lực đặc biệt vừa nhìn đã thấy hàng 40, không thì làm sao có thể thấy thứ hạng của cô được.
Cô vừa định nói: “Vậy cậu có nhìn thấy xếp hạng của mình hay không?”
Phó Dao Xuyên nhìn về phía cô: “Tiến bộ nhanh lắm, nhưng vẫn hơi kém.”
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn đến mức Tống Chanh Chanh vô cùng sửng sốt, một lúc lâu sau, cô trở hoảng loạn.
A! Núi băng này đã nhìn thấy thành tích của cô rồi!
Lại còn khen cô có tiến bộ nữa!
Thật là vui nha!
Nhưng cô không vì vui sướng mà xem nhẹ nửa câu nói phía sau của cậu, thành thật trả lời: “Mình biết, mình sẽ tiếp tục cố gắng từng bước một, một ngày nào đó, những bước nhỏ đó sẽ trở thành một bước tiến lớn.”
Sau đó tiến đến cạnh cậu.
Phó Dao Xuyên nhìn cô gái, môi khẽ nhếch lên, chỉ thoáng qua giây lát, rồi cậu gật gật đầu, “Ừ, tôi tin cậu”
__________
Sau kỳ thi giữa kỳ không bao lâu chính là cuối năm, cuối tháng 12 Tây Thành chính thức bước vào mùa đông, nhiệt độ giảm xuống mức thấp nhất.
Mùa đông ở phía nam vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, gió đâm thẳng vào cơ thể, dù mặc bao nhiêu quần áo cũng không có tác dụng gì.
Nhiệt độ hạ thấp dường như cũng không ngăn cản được hoạt động của mọi người, cuối năm có lễ Giáng Sinh và lễ mừng năm mới, mọi người không còn tâm trạng để tập trung học tập, ngày nào cũng tính toán làm sao để được vui vẻ trong hai dịp lễ này.
Giữa trưa, Tống Chanh Chanh cùng Hoàng Quỳnh xếp hàng dài ở phía sau, nhìn đám đông phía trước bắt mà suy tính xem nghỉ lễ nên làm gì.
Hoàng Quỳnh hỏi: “Giáng sinh năm nay vào thứ ba, phải lên lớp học tiết tự học buổi tối, không thể ra ngoài chơi, không bằng chúng ta nghĩ xem nên làm gì trong đêm giao thừa?”
Hai nữ sinh này quen nhau từ hồi cấp hai, năm nào cũng vui vẻ đón giao thừa bên nhau đón, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhiều thứ đã từng chơi qua rồi nên lựa chọn cũng sẽ ít đi. Hơn nữa họ còn đang ở tuổi vị thành niên nên phải hạn chế nhiều hoạt động của người lớn, quán bar gì đó thì càng không được phép.
Tống Chanh Chanh tập trung suy nghĩ: “Không phải ở quảng trường có hoạt động đếm ngược thời gian sao, nghe nói rất thú vị, nhưng những người tham gia đều là các đôi yêu nhau, hai con người độc thân như chúng ta tham gia có đáng thương quá không?”
Nhóm người phía trước vắng đi mấy bạn, hai người đi về phía trước vài bước. Hoàng Quỳnh nhìn bạn cùng trường bưng khay đồ ăn có món cá đi ngang qua cô mà không khỏi nhíu nhíu mày.
Lại là cá, cuộc sống thật sự quá nhàm chán rồi.
Cũng không biết tại sao, đầu cô đột nhiên bị co rút, nói ra một câu mà ngay cả chính mình cũng không dám tin đây là lời từ trong miệng cô nói ra, “Vậy tìm vài người cùng đi, như Xuyên của cậu cùng bạn thân của cậu ta.”
Tống Chanh Chanh: “??? Cậu chắc chắn chứ?”
Cửa nhà ăn bị mở ra, gió lạnh thổi vào, Hoàng Quỳnh lạnh run lập cập, “Mình nói đùa thôi, cậu đừng để ý.”
Tống Chanh Chanh lại cho là thật, cô cảm thấy đề nghị của Hoàng Quỳnh rất hợp lý. Đêm giao thừa, một đêm vô cùng ý nghĩa, ngày đầu tiên của năm mới mà vừa mở mắt đã thấy người mình thích, thật lãng mạn mà.
Cô nhớ đến một câu nói trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nào đó đã từng đọ: Người ở bên bạn khi chuông báo hiệu năm mới reo sẽ ở bên bạn mãi mãi.
Vừa tưởng tượng như vậy cô vừa mong đợi đến hôm đó.
Nhóm người thong thả di chuyển về phía trước, Tống Chanh Chanh thỉnh thoảng lại nghiêng người nhìn xem món trứng muối chưng thịt mình yêu thích đã hết chưa, lúc nghiêng người ra lần nữa thì thấy hai bóng dáng quen thuộc, Phó Dao Xuyên và Chu Hành sóng vai đi từ trên cầu thang xuống, hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Chu Hành nhìn thấy Tống Chanh Chanh, đầu tiên thì nháy mắt với cô vài cái, sau đó dùng khuỷu tay đẩy đẩy Phó Dao Xuyên, cũng không biết nói gì, Phó Dao Xuyên lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Chanh Chanh thẹn thùng quay đầu sang một bên, giả vờ đang cùng Hoàng Quỳnh nói gì đó.
Không bao lâu sau cô lại hối hận, khi muốn nhìn thì chỉ nhìn thấy bóng chiếc áo đồng phục mùa đông của hai người họ.
Thật đáng tiếc.
Cuối cùng chỉ còn một bạn nữa là đến lượt hai cô, Tống Chanh Chanh nhìn thấy vẫn còn dư lại 2 phần trứng muối chưng thịt thì vui vẻ hẳn lên.
Cô quay đầu nói với Hoàng Quỳnh: “Quỳnh Quỳnh, mình nghĩ……”
“Bạn này, bạn chọn món nào……” Phục vụ nhà ăn hỏi cô.
Tống Chanh Chanh quay lại trả lời, “À, cháu muốn trứng muối chưng thịt, súp lơ và đậu cô ve xào với khoai tây.”
“Mình thấy đề nghị của cậu rất tốt, hay là chúng ta rủ họ cùng đón giao thừa đi.”
Nói xong, cô bưng khay đồ ăn rời khỏi quầy thức ăn, đứng một bên đợi câu trả lời của cô bạn.
Hoàng Quỳnh nhìn thấy món mặn chỉ còn lại cá: “……”
_________
Lễ giáng sinh đã tới, tuy nhóm học sinh không thể ra ngoài dạo chơi, nhưng tinh thần nghỉ lễ vẫn phải có, trước đêm giáng sinh mấy ngày, cán bộ lớp lấy một phần nhỏ quỹ lớp mua hình dán trang trí Noel và màu phun, sau khi tan học mấy bạn nữ sẽ ở lại trang trí.
Judy đáng yêu hào phóng góp một cây thông Noel cho mọi người cùng chơi.
Phòng học tràn ngập không khí giáng sinh.
Trong ngày lễ Noel, mọi người đều rất vui vẻ, chưa vào giờ tự học mà mọi người đã vội tặng quà cho nhau. Tống Chanh Chanh mua thiệp chúc mừng Noel tặng cả lớp, mua thêm mấy quả táo chia cho bốn bạn cùng phòng và ba bạn hàng xóm, cô chuẩn bị cả quà cho giáo viên chủ nhiệm.
Tặng thiệp chúc mừng xong, lúc Tống Chanh Chanh đi qua cửa thì bị mấy bạn nữ gọi lại, trong tay họ đều cầm túi quà, vừa nhìn đã đoán ra được là tới tặng quà.
Trong đó có một bạn nữ đáng yêu nũng nịu nói: “Chào đàn chị, chị có thể gọi giúp em lớp trưởng Phó Dao Xuyên của lớp chị ra hay không?”
Sức hấp dẫn của cậu lớn quá nha, ngay cả đàn em lớp 10 cũng không tha.
Tống Chanh Chanh nhìn đằng sau, sau đó chua xót nói, “À, cậu ấy không có ở đây.”
Đàn em nói: “Vậy chị có thể giúp em chuyển quà cho anh ấy hay không?”
Oh, còn muốn đưa giúp? Có biết người đứng trước mặt các em là ai không?
Tống Chanh Chanh lấy tay chạm vào mũi mấy lần, rồi nói: “Rất xin lỗi, bởi vì chị không biết cậu ấy có nhận không, cho nên việc này chị không dám giúp. Các em nên trực tiếp tặng cho cậu ấy.”
Nói xong, cô quay vào lớp chỉ để lại một bóng lưng cho nhóm đàn em.
Không giúp không giúp! Cô sẽ không giúp nhóm tình địch đáng ghét này đâu!
Thật trùng hợp, đúng lúc đó nhân vật chính trong đoạn đối thoại kia xuất hiện ở cửa phòng học, nhóm đàn em chen nhau tới gần. Tống Chanh Chanh vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng lẻn đến vị trí sát cửa sổ của một bạn, một chân ngồi quỳ gối trên ghế, ngó ra xem.
Hừ thật đáng ghét mà, chẳng nghe thấy bên ngoài đang nói cái gì hết!
Cô nhìn thấy túi quà trong tay mấy nữ sinh kia, họ vẫn muốn tặng cho Phó Dao Xuyên, nhưng kết quả là mấy đôi tay giơ ra trong gió lạnh đã lâu đều phải thu về.
Phó Dao Xuyên không nhận quà, từ đầu đến cuối đều lạnh mặt, cuối cùng miệng mới khẽ động, xoay người đi vào trong lớp.
Tống Chanh Chanh thấy thế vội cảm ơn chủ nhân của chiếc bàn, lập tức chạy về chỗ ngồi của mình, nhưng vì khẩn trương và nóng vội nên chạy sai hướng.
Chờ đến khi đối phương ngồi xuống, cô cũng không hề có nhắc tới chuyện đó, cúi đầu lấy hai quả táo từ trong ngăn bàn ra.
Một quả tặng cho Vu Giai, quả còn lại tặng cho Chu Hành, nhưng người này đang nằm bò trên bàn ngủ, gọi thế nào cũng không dậy, cô cúi người xuống, cầm bút chọc lưng của cậu ấy.
Vị tiểu thiếu gia này bị đau đến mức đứng dậy, mở to đôi mắt buồn ngủ mịt mờ xoay người lại, “Em gái Chanh Chanh, cậu làm gì vậy.”
Cô giơ quả táo ra: “Này, tặng cậu, giáng sinh vui vẻ.”
Chu Hành sung sướng nhận quả táo, “Oa, quả táo này trông rất ngon. Cảm ơn nha, trưa nay mình sẽ mời cậu uống trà sữa.”
Tống Chanh Chanh hỏi tiếp: “Chu Hành, 31 này cậu có rảnh không?”
“Có, sao vậy? Muốn hẹn mình đi chơi à?”
Vừa dứt lời, Chu Hành cảm thấy chiếc ghế của mình bị ai đạp một cái.
Tống Chanh Chanh gật gật đầu: “Ừ, có cả bạn thân của mình nữa.”
“Đi đi đi, phải đi chứ, được mỹ nữ mời mà, mình đang cầu mà không được đây”. “ Mẹ kiếp, sao lại bị đạp nữa”.
“Mình sẽ báo cậu thời gian cụ thể sau.”
Chu Hành xoay người nhìn ngăn bàn của Phó Dao Xuyên, ngăn bàn trống trơn, không có gì cả, ngay cả bạn ngồi cùng bàn với cậu cũng có, duy chỉ có người bạn kiêu ngạo này là không nhận được gì, trong lòng cậu lặng lẽ đốt tặng bạn thân một cây nến.
Chậc chậc chậc, ai bảo cậu kiêu ngạo, giờ thì sướng chưa?
Mời Chu Hành xong, Tống Chanh Chanh cúi đầu định báo cáo kết quả cho Hoàng Quỳnh.
Vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra, thì nghe thấy giọng nói của Phó Dao Xuyên truyền đến từ đỉnh đầu: “Học thuộc từ vựng tiếng anh chưa? Lát nữa còn phải tập viết.”
Tống Chanh Chanh cúi đầu nhắn tin, “Tối qua mình học thuộc rồi.”
Rất nhanh Hoàng Quỳnh đã gửi lại mười mấy cái icon, tỏ vẻ phản đối chuyện này, nhưng nhắn xong biểu tượng cảm xúc liền hỏi: [ Chúng ta có nên đặt bữa tối trước hay không? Bây giờ phải đặt nhanh lên, nếu muộn quá thì sẽ không còn chỗ đâu. ]
Kế tiếp Hoàng Quỳnh gửi đến tên mấy cái nhà hàng lớn, Tống Chanh Chanh dự định giờ nghỉ trưa sẽ xem, cô cất điện thoại đi. Đồng thời lấy một quả táo to khác từ trong ngăn bàn ra.
Quả táo này rất khác so với hai quả trước, bởi vì trên vỏ táo có một hình trái tim rất lớn, hai quả kia không có, hơn nữa hương vị, đóng gói, giá cả rất khác so với những quả táo thông thường.
Tống Chanh Chanh đặt quả táo lên bàn của Phó Dao Xuyên, “Đây là quà giáng sinh mình tặng cậu, không thể không nhận, như vậy mới có thể có một năm mới an khang hạnh phúc.”
Sau khi Phó Dao Xuyên thấy quả táo trên bàn, ánh mắt cậu dừng lại, cầm quả táo lên nhìn chăm chú.
Thấy quả táo này rất khác với quả táo của hai bạn bàn phía trên, trong lòng cậu vô cùng vui sướng.
Đương nhiên cậu sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Cậu nhàn nhạt đáp lại: “Cảm ơn.”
“Này, mình còn có chuyện muốn nói, cậu có muốn đón giao thừa cùng mình không?”