*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Hoài gõ nhẹ lên trán mình, thôi đi, đã sớm thành thói quen rồi.
Còn câu nói kia, nói cho cô sau vậy.
Sau khi đắp chăn tử tế cho cô, Tô Hoài mới mang bát không ra ngoài.
“Dì Ôn, con về trước ạ.”
Mẹ Ôn ở trong phòng khách thấy Tô Hoài đi ra liền đứng lên tiễn cậu ra về: “Được rồi, hôm khác Tiểu Hoài lại qua nhà dì chơi nha.”
Trong bóng tối Tô Hoài đáp lại: “Vâng, dì không cần tiễn nữa đâu ạ.”
Nói xong liền cùng nhau đóng cổng sắt lại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ phát ra tiếng kêu “cọt kẹt”.
Mẹ Ôn cười cười, nếu không nhầm thì hình như mặt đứa nhỏ này vừa rồi có chút đỏ ửng.
Không lẽ là bị Manh Manh lây bệnh rồi?
Cũng không biết có liên quan gì đến việc Tô Hoài đến thăm Ninh Manh không, nhưng nói tóm lại là đến buổi sáng hôm thứ hai liền hạ sốt, đồng hồ sinh học của cô rất chính xác, 6 giờ đã thức dậy.
Cô rời giường mặc xong quần áo, xỏ đôi dép lê nhỏ đi ra ngoài, hôm nay mẹ cô cũng như thường ngày đang làm bữa sáng trong phòng bếp, thấy cô đi ra có chút bất ngờ, vội vàng buông cái xẻng chiên trứng trên tay xuống đi tới.
Mẹ Ôn đặt tay áp lên trán Ninh Manh vài giây rồi lại sờ sờ lên trán của mình, xác nhận vài lần mới chắc chắn trán cô không còn nóng nữa.
Nhưng bà vẫn hỏi han: “Manh Manh à, sáng nay đầu còn đau không, có chỗ nào thấy không thoải mái không con?”
Ninh Manh lắc đầu trả lời: “Không có, mẹ à, con cảm thấy chắc là con khỏi ốm rồi…”
Lời còn chưa kịp nói xong, cô liền hắt hơi một tiếng “hắt xì hơi!”.
Mẹ Ôn bất đắc dĩ mỉm cười xoa đầu cô: “Con đó đứa nhỏ này thật là… cảm mạo phải qua vài ngày mới khỏi hẳn được.”
Ninh Manh xoa chóp mũi ngưa ngứa nói: “Nhưng con cảm thấy không sao rồi! Con có thể đi học được mà mẹ!”
Nói nửa ngày thực ra là muốn đi học thôi, nguyên nhân thì không nói mẹ Ôn cũng thừa đoán ra được, bà đúng là không có cách nào với đứa nhỏ này.
Có điều, xem ra con nhỏ này xác thực là không sao rồi, còn nhảy nhót tung ta tung tăng, nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ đứa cho Ninh Manh một hộp thuốc trị cảm dặn dò trưa và chiều nhớ uống.
Ăn sáng xong Ninh Manh liền nôn nóng phi ra ngoài, chuẩn bị đến trước cửa nhà Tô Hoài chờ cậu.
Nhưng khi vừa mở cửa ra thì ngẩn cả người, bởi vì cô nhìn thấy nam sinh ấy đang đứng ở trước cửa nhà cô, nam sinh mặc một chiếc áo len cardigan dày bên ngoài bộ đồng phục học sinh, trên cổ choàng một chiếc khăn dệt bông màu đen, đó là món quà sinh năm ngoái Ninh Manh tặng cho cậu.
Ánh mắt Tô Hoài thoáng nhìn cánh cửa mở ra, rồi liếc cô một cái.
Thấy cô nàng cứ đứng ngây ngốc tại chỗ, cuối cùng cậu đành mở miệng nhắc nhở: “Đi nào.”
Tối hôm qua.
Tô Hoài và mẹ Ôn đang cùng nhau ăn cơm, cậu cậu hỏi: “Dì à, thường thì buổi sáng mấy giờ Ninh Manh ra khỏi cửa ạ?”
Mẹ Ôn không biết rõ giờ vào học của trường, chỉ dựa vào thời gian thực tế trả lời cậu: “Manh Manh hả, để dì nghĩ xem nào, thường là 6 giờ thức dậy, tầm 6 giờ 20 phút ra khỏi cửa ấy.”
Đôi đũa trong tay Tô Hoài khựng lại, cậu không nói gì nữa.
Mẹ Ôn nói xong thì mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
Cậu cúi đầu không rõ vẻ mặt, chỉ khẽ lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Ninh Manh vội vàng chạy theo sau, chưa kịp phản ứng vì ngạc nhiên, chỉ theo bản năng hỏi: “Tô Hoài à, sao cậu lại ở trước nhà tớ thế?”
Nam sinh bên cạnh đi chậm lại, cố tình đi tốc độ như cô để cùng đi song song.
Lần này, thực sự là xuất phát từ tự nguyện.
Cậu đang đeo tai nghe dạng móc [*], không trả lời câu hỏi của Ninh Manh.
Ninh Manh vẫn cứ hỏi không ngừng: “Tô Hoài, sao cậu…”
Hỏi hồi lâu vẫn không thấy nam sinh trả lời gì, Ninh Manh thấy cậu đang đeo tai nghe đoán chừng là chẳng nghe thấy, nên cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ là trong lòng vẫn kinh ngạc và khó hiểu không thôi.
Còn có một chút vui vẻ nho nhỏ.
Bởi cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày Tô Hoài đứng ở trước cửa nhà chờ cô, trước giờ đều là cô chờ cậu ấy, cảnh tưởng như vậy, thực ra cũng đã từng nghĩ đến, những cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Cô luôn biết Tô Hoài sẽ không làm như vậy.
Điều không thể lại cũng có một ngày có thể xảy ra, đây được gọi là kỳ tích nhỉ.
Tô Hoài vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhạc vẫn đang phát, âm lượng không thay đổi.
Đi hết một đoạn đường, hai người đều không nói gì, cho đến khi phải dừng lại chờ đèn giao thông để băng qua đường, Tô Hoài vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên cất tiếng gọi: “Ninh Manh.”
Ninh Manh còn đang ngẩn người nghe được liền ngẩng đầu lên “hả” một tiếng.
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Sau này tớ sẽ đến đợi cậu, cậu không cần đi sớm như vậy nữa đâu, 6 giờ 50 ra tới là được rồi.”
Nói xong, nam sinh không đợi cô phản ứng mà trực tiếp sang đường, nhưng đi được hai bước thì dường như là nghĩ đến gì đó liền quay lại nắm cổ tay cô kéo về phía trước.
Động tác vừa cứng nhắc lại còn bá đạo nữa chứ.
Ninh Manh cảm thấy câu nói vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, ý tứ trong lời nói có chút không chân thật làm cô cứ ngỡ là ảo giác.
Có lẽ những lời này tác động quá lớn, khiến cô cho dù bị Tô Hoài lôi đi xềnh xệch như vậy vẫn cảm thấy rất chi là bình thường.
Cô nhẹ nhàng đáp lời: “Được.”
Rõ ràng sáng nay đã hạ sốt rồi mà nhỉ, sao bây giờ lại cảm thấy khuôn mặt có chút nóng bừng lên.
Ngay cả không khí dường như cũng được nhiễm đường, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Tới trường học, lúc mọi người nhìn thấy Ninh Manh vẫn đi cùng Tô Hoài, lại bắt đầu một trận bàn tán xôn xao.
“Quả nhiên, tớ nói rồi mà, Ninh Manh làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Tô Hoài như vậy được chứ.”
“Chuẩn cmnr, cô ta theo đuổi Tô Hoài lâu thế, dễ dàng từ bỏ như vậy cũng quá giả rồi.”
“Hôm nay…”
“Hôm nay làm sao?”
“Cậu có cảm thấy gì không… Bọn họ có điểm gì đó không giống trước kia thì phải?”
Mấy nữ sinh này, mỗi ngày lời ong tiếng ve [*] về Ninh Manh đã đỡ trở thành thú vui tiêu khiển giải trí của họ rồi, chỉ có điều, có câu, nói thế nào ấy nhỉ, trù dập, bôi đen người ta khéo có ngày vả mặt mà si mê điên cuồng ấy.
[*] lối chê bai, châm chọc về ai đó.
Cũng không biết có phải do để ý bọn họ quá nhiều không, mà có lẽ mấy nữ sinh này đối với Ninh Manh không có mình cảm giác ghen tị, mà còn sinh ra một loại khâm phục ẩn hình.
Vì vậy hôm qua khi nghe thiên hạ đồn thổi Ninh Manh đã từ bỏ Tô Hoài, đều ào ào không chấp nhận nổi.
Loại tâm lý này có lẽ đã thực sự chấp nhận sự thật rồi, giống như theo dõi một bộ phim truyền hình đã xác định nữ chính và nam chính, sau đó lại thay đổi diễn viên giữa chừng, làm người khác rất khó tiếp thu.
Hiển nhiên, việc Ninh Manh thích Tô Hoài là việc mà ai ai cũng đã nhận định và chấp nhận.
Sau bữa trưa, trước giờ nghỉ trưa còn có một khoảng thời gian giải lao khá dài, Ninh Manh đang làm đề, tốc độ viết chữ không nhanh cũng không chậm, là tốc độ bình thường của hầu hết mọi người, còn về phía nam sinh bên cạnh, cậu ta đã đặt bút xuống rồi.
Cùng một đề, cậu và Ninh Manh bắt đầu làm cùng lúc, Ninh Manh mới được một nửa thì cậu đã làm xong cả rồi.
Ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên bức tường trước mặt, đúng 12 giờ 30 phút, không lệch một giây nào.
Tô Hoài trực tiếp giật lấy bút của Ninh Manh khi cô nàng đang viết dở đề bài, giọng nói không lớn: “Ninh Manh, uống thuốc đi.”
Ninh Manh sửng sốt một chút rồi sực nhớ ra mình suýt quên uống thuốc cảm, nghe Tô Hoài nhắc như vậy liền vội vàng móc ra từ trong cặp sách.
Cô không nghĩ nhiều, lấy chai nước lên định vặn ra uống.
Nhưng còn chưa kịp văn thì chai nước đã bị giật đi, Ninh Manh có chút ngây ngốc nhìn nhìn Tô Hoài hết giật bút rồi lại giật nước của cô.
Người nọ động tác lưu loát liền mạch, cầm lấy chai nước đứng dậy đi ra ngoài chỉ để lại mỗi câu: “Chờ chút.”
Chưa đầy hai phút Tô Hoài đã quay lại, đưa chai nước trên tay cho cô, hơi ấm không ngừng tỏa ra, có thể thấy rõ là cậu vừa mới đi lấy nước ấm cho cô.
Ninh Manh cẩn thận nhận lấy chai nước: “Cảm ơn.”
Lúc này mới lấy nắm thuốc đã cầm trong tay hồi lâu nhét vào trong miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Nước ấm rất vừa phải, cũng không biết Tô Hoài làm thế nào mà lấy được nước ở nhiệt độ thích hợp như vậy, hơi ấm theo cổ họng chạy xuống dạ dày, nháy mắt cả người đều trở nên ấm áp hơn hẳn.
Thấy cô uống thuốc xong rồi, Tô Hoài mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm một đề khác.
Ninh Manh vừa cầm điện thoại vừa uống thêm vài ngụm nước, mê mẩn nhìn chằm chằm sườn mặt của nam sinh.
Tô Hoài đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, làm cô có chút thụ sủng nhược kinh [*], suy nghĩ cả buổi trời vẫn không tà nào nghĩ ra được lý do, đành hỏi: “Tô Hoài à, vì sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy?”
[*] được chiều quá mà hoảng.
Người nọ ngồi bên tay phải đầu cũng không thèm ngẩng, thậm chí còn không dừng bút trả lời: “Bởi vì cậu vì tớ nên mới bị ốm.”
Nghe xong đáp án, trong lòng Ninh Manh liền hiểu rõ tại sao, đồng thời còn có một chút mất mát nho nhỏ.
Chẳng qua cũng chỉ như vậy một lát, cô liền cầm bút bắt đầu tập trung làm bài tập.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần.
Bầu không khí lớp học vốn dĩ vô cùng chán nản bỗng chốc trở nên sôi nổi, mọi người đều bắt đầu thảo luận về việc sắp xếp kỳ nghỉ đông thế nào, đi du lịch ở đâu, blabla…
Ninh Manh cũng hỏi Tô Hoài kỳ nghỉ đông có thể đi du lịch không, kết quả lại bị Tô Hoài trả lời một câu “không đi” kết thúc câu chuyện.
Kỳ thi cuối học kỳ 1 lần này, Ninh Manh thực sự vô cùng coi trọng.
Tô Hoài cũng nghiêm túc chỉ cho cô rất nhiều phần kiến thức trọng tâm. Nhờ sự nỗ lực của bản thân và sự trợ giúp của Tô Hoài, Ninh Manh cuối cùng cũng được như ý nguyện đạt kết quả tốt trước khi nghỉ đông.
Từ hạng nhất từ dưới đếm lên, bây giờ đã lên hạng 5 từ dưới đếm lên của lớp, cũng từ hạng 98 lên hạng 45 toàn trường.:>>
(Chắc lớp 1 chiếm hết 50 vị trí đầu, Manh Manh thứ 5 từ dưới đếm lên vừa đủ hạng 45 nhỉ.)
Cô vô cùng vui vẻ đem bài thi khoe với Tô Hoài: “Tô Hoài, cậu xem nè!”
Nam sinh bên cạnh kẹp toàn bộ điểm toán nhận được vào trong sách, không nói gì nhưng biểu cảm lại dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Có mấy nam sinh vừa tan học đã chạy tới, trải qua một học kỳ cũng có nhiều thiện cảm với Ninh Manh, thấy thành tích Ninh Manh tiến bộ nhanh như vậy liền thoải mái phóng khoáng đi lại đáp lời: “Ninh Manh, lợi hại nha, đã vượt qua cả Phương Thần, từ nay không ai dám nói cậu hạng nhất từ dưới đếm lên nữa rồi.”
Ninh Manh vui vẻ mỉm cười: “Hì hì, cũng không phải chỉ là nỗ lực của mình tớ.”
Nam sinh liền trêu ghẹo: “Sao cơ, vậy là thầy cô nào khai sáng cho cậu thế? Nói tôi nghe với, tôi cũng đi.”
Một người khác cùng cười nói: “Không lẽ là Địa Trung Hải?”
“Đừng nha, vậy thì ông đây không đi nữa đâu, quấy rầy rồi hahahah…”
Ninh Manh còn chưa trả lời cậu ta, thì người bên cạnh nãy giờ không lên tiếng đã mở miệng, giọng nói đều đều:
“Là tôi dạy.”