Ninh Manh không ghen, sao Ninh Manh có thể ghen được chứ.
Là anh ngu ngốc.
Nhưng dù vậy, anh vẫn giải thích: “Anh không hề thân quen với cô gái đó.”
Ninh Manh nói: “Em biết mà.”
Cô biết điều đó.
Ròng rã cả tuần, Lâm Vưu Nhiên cứ lải nhải chuyện này bên tai Ninh Manh hoài, bất kể cô nói bao nhiêu lần là cô không quan tâm đi nữa, cô ấy vẫn cứ nói không ngừng, dáng vẻ cứ như thể bạn trai cô ấy ngoại tình với người khác không bằng.
Khi Tô Hoài rảnh rỗi sẽ dẫn Ninh Manh ra ngoài chơi, có lúc ở nhà, cũng có lúc đi xem phim dạo phố.
Có điều anh đã đặt ra một quy định, Ninh Manh mà qua nhà anh thì không được mặc váy ngắn và tất lưới, điều này làm Ninh Manh, người có chiếc tủ quần áo chất đầy váy vóc rất là sầu não.
Tìm mãi mới thấy dưới đáy tủ một chiếc quần ống suông màu đen.
Là trước kia mẹ mua cho cô.
Hôm nay Ninh Manh sẽ đến nhà Tô Hoài chơi, từ sau lần mẹ Tô có cái hiểu lầm kỳ quặc với hai người hôm trước, bà cứ luôn vừa cười ẩn ý vừa nói: “Hai đứa cứ từ từ chơi đi nha, dì đi làm đây ~”
Tô Hoài: “…”
Ninh Manh: “Dì đi thong thả ạ.”
Ánh mắt Tô Hoài dừng trên người Ninh Manh đánh giá, áo nhung cổ đứng kết hợp với quần 9 tấc [*], rất ổn.
[*] những chiếc quần có độ dài lưng lửng trên mắt cá tầm 10-15cm.
Anh khen ngợi bằng cách nhéo nhéo hai má Ninh Manh làm gương mặt người nọ tràn ngập vẻ mông lung.
Vào phòng, lại y như khuôn đúc, một người chơi game, 1 người xem TV.
Thực ra hai người như vậy vốn dĩ sẽ rất nhạt nhẽo, nhưng Ninh Manh lại cảm thấy, thời gian ở bên Tô Hoài, làm việc gì cũng đều thú vị cả, chỉ cần được ngồi bên cạnh nhìn anh không nói gì như vậy là tốt rồi.
Cô nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy.
Trên TV đang phát quảng cáo của bộ phim truyền hình, cô nghiêng đầu nhìn Tô Hoài, chàng trai ngồi trên ghế dựa, tay trái đặt trên bàn phím gõ ra tiếng tạch tạch, tay phải cầm con chuột trỏ tới trỏ lui.
Ninh Manh không có hứng thú với máy tính lắm, đương nhiên cũng chẳng thích chơi game.
Nhưng giờ phút này nhìn Tô Hoài chơi, cô đột nhiên lại có một chút tò mò.
Cô ngó đầu nhìn mấy hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ trên màn hình máy tính, còn xem người nọ show ra những skill sặc sỡ lạ mắt, tóm lại là cảnh tượng trong game lúc này vô cùng rối loạn.
Cô gái mở miệng hỏi Tô Hoài, giọng nói không lớn mang theo ý nghi hoặc nhàn nhạt: “Tô Hoài, đây là trò gì vậy?”
Hôm nay anh và Lục Thiệu Phong chơi game có kết nối micro, người bên kia 3s trước nghe thấy giọng nói Ninh Manh liền giống như uống phải thuốc k1ch thích lập tức lớn tiếng nói: “Lùm mé, Tô Hoài, tôi mới nghe thấy tiếng con gái, không phải Ninh Manh đấy chứ!!”
“Vậy mà cậu thật sự dám lừa con gái người ta vào phòng?!! Cậu làm vậy là phạm tội đó bạn ~~!”
Tô Hoài không còn nghe thấy câu nói tiếp theo bởi vì anh đã tháo tai nghe, người bên kia ồn ào đến nhức cả tai, sớm biết Lục Thiệu Phong như vậy, dù cậu ta có năn nỉ ỉ ôi thế nào anh cũng không đồng ý nối mic với cậu ta.
Ninh Manh nhìn chằm chằm một hồi, quảng cáo trên TV đã kết thúc nhưng cô vẫn không thu lại ánh mắt, giống như hiếm khi có hứng thú với điều gì đó, cô hỏi: “Cái này chơi thế nào vậy?”
Thao tác của Tô Hoài vẫn không dừng lại, cũng không vì nói chuyện với Ninh Manh mà bị phân tâm, anh ngẫm nghĩ xem nên giải thích thế nào để tế bào não của Ninh Manh có thể hiểu được, cuối cùng lên tiếng: “Thấy mấy phím này không?”
Anh chỉ vào các phím Q/W/E/R trên bàn phím nói.
“Thấy.”
“Cứ bấm mấy phím này, ai bấm nhanh nhất sẽ thắng.”
Lục Thiệu Phong: “…”
Vẻ mặt Ninh Manh như thể mới được khai sáng, cô có chút háo hức muốn thử: “Thú vị vậy, em cũng muốn chơi thử.”
Đây là trận đấu vòng loại cao cấp, trong khi rõ ràng Ninh Manh không biết chơi, mà dù có biết cũng không thể khiến Lục Thiệu Phong cảm nổi.
Có trời mới biết lúc này anh mong Tô Hoài sẽ lạnh nhạt với cô gái đó giống trước đây thế nào, nhưng đấy chắc chắn không phải hiện thực bởi vì anh vừa mới nghe được qua tai nghe người nào đó nói: “Được.”
Giọng nói lại còn cmn dịu dàng vailz.
Tô Hoài đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Ninh Manh xuất trận.
Lục Thiệu Phong tuyệt vọng.
Sự nghiệp lol của anh trước nay luôn sóng gió nhấp nhô như cánh lục bình, mà bây giờ còn bị trận “gió lốc” của Ninh Manh đưa cánh lục bình nhỏ đáng thương càng thêm lênh đênh trôi dạt.
Lục Thiệu Phong cảm thấy, ước mơ lên bậc đại sư [*] là cần thiết, chỉ có điều không thể hiện thực hóa được mà thôi.
[*] cái này có trong game, hình như là một thứ hạng, tớ không chắc lắm.
Ninh Manh vui vẻ ngồi trên ghế của Tô Hoài, nhìn chằm chằm mãi có chút không biết nên làm sao, cũng không biết phải thao tác thế nào, liền ngẩng đầu xin sự trợ giúp, Tô Hoài nói: “Không sao, em cứ tự lần mò một chút là được.”
Lần mò cái rắm ấy!
Lục Thiệu Phong sắp khóc đến nơi rồi, mấy người có thể đừng đi hàng kép [*] ngọt ngào vậy nữa được không, xin mấy người luôn đó!
[*] đội thi đấu vòng loại trong game, 1 thì là hàng đơn, 2 là hàng kép,…
Anh là một người có ước mơ lên đến bậc đại sư, không ngờ lại bị đồng bọn thồn cơm chó đến tụt cả điểm!!
Ninh Manh gần như gõ từng phím từng phím một, mà điều thần kỳ chính là, cô chơi cũng ra hồn phết chứ, ít nhất không phải kiểu mù tịt hoàn toàn.
Cô chạy tới chỗ đám người với tốc độ tay siêu chậm, dựa theo những điều Tô Hoài nói nhanh chóng dùng skill, tung chiêu lớn, khống chế.
Lục Thiệu Phong: “…”
Điều trị hồi phục đầy máu là rối rắm nhất.
Đúng như dự đoán, Ninh Manh đã tèo, có điều mấy kỹ năng liên tiếp không hề có trang bị đáng nói nào kia thực sự đã khống chế được một người bên kia và thu được một cái đầu người.
Nhìn màn hình xám xịt, cô chớp chớp mắt nói: “Em chết rồi.”
Nãy giờ Tô Hoài chỉ lẳng lẳng nhìn cô không hề hé răng, bấy giờ mới xoa xoa đầu cô nói: “Đánh rất khá đó.”
Lục Thiệu Phong không thèm la hét nữa, vì anh biết Tô Hoài cũng chẳng nghe được tiếng rên la của anh, chỉ ầm thầm phỉ nhổ trong lòng: Cậu nói lời này mà lương tâm cậu không thấy đau hay sao?
Trước kiểu người để bị thao túng thế này, bình thường Tô Hoài sẽ chỉ gõ một từ chế nhạo: gà.
Tiêu chuẩn kép, quá đáng vãi.
Ninh Manh nghe thấy lời khen của Tô Hoài thì tin chắc không hề nghi ngờ gì, cô không muốn chơi nữa, đứng dậy nhường lại chỗ cho anh: “Anh ngồi đây đi, em muốn nhìn.”
Tô Hoài ngồi xuống, thời gian dùng nước suối phục sinh [*] chỉ còn có 5s, anh click mở chiến tích nhìn lướt qua rồi đóng lại.
[*] là cách thức hồi sinh phổ biến của người chơi sau khi chết v…v
Màn hình sáng lên, anh đi thẳng về phía xạ thủ bên kia, người vừa lấy đi đầu của Ninh Manh.
Bên kia chưa kịp phòng bị đã bị Tô Hoài nhất cử lưỡng tiện.
Mặc dù xem không hiểu quá nhiều nhưng Ninh Manh vẫn khen ngợi anh: “Wow, Tô Hoài, anh thật cừ!!”
Sau khi được khen, Tô Hoài chơi đỉnh cao hơn cả được cầm buff, giống như vừa mới hack, 1 đấu 5 cũng không lúng túng, Lục Thiệu Phong gọi đây là “buff của tình yêu”, muốn thể hiện chút trước mắt bạn gái thôi, loại này mà không được thể hiện chắc chết.
Trận này đã thắng.
Mà kỷ lục chưa từng chết lần nào được bảo toàn từ đầu mùa giải đến giờ của Tô Hoài đã thành công bị Ninh Manh phá bỏ, khi Lục Thiệu Phong trêu chọc anh quá đáng thương, anh lại còn nói: “Tôi rất bằng lòng.”
Ninh Manh ngồi một bên giống như một người hâm mộ bu lại xem lão đại chơi game, sau khi kết thúc một trận mới chú ý đến ID của Tô Hoài: Suuuuu52.
Ừm… Hình như hơi quen quen thì phải.
Cảm giác đã thấy ở đâu đó rồi, ở đâu nhỉ?
Cô không thích dành trí nhớ của mình cho những chuyện khác ngoài Tô Hoài và việc học tập, cho nên không nhớ nổi cái này là chuyện bình thường, nhưng cô cứ cảm thấy đã từng thấy nó ở chỗ nào đó rồi.
Điện thoại rung rung một chút, cái này là lần trước Tô Hoài yêu cầu cô sau này phải đổi từ chế độ im lặng sang chế độ rung, bởi vậy Ninh Manh mới có thể ngay lập tức chú ý đến tin nhắn của Lâm Vưu Nhiên.
【Đang làm gì vậy bạn?】
Ninh Manh gõ mấy chữ: 【Đang chơi bên nhà Tô Hoài.】
Nhìn thấy Lâm Vưu Nhiên, trong đầu Ninh Manh chơi lóe lên hình ảnh, hình như là một lần cô ấy đưa điện thoại cho cô xem, tuy không phải hoàn toàn giống nhau nhưng số đuôi đều là 52, chẳng trách gì cô cứ thấy quen quen.
Tâm lý hóng hớt của Lâm Vưu Nhiên bắt đầu nổi lên, đập cửa sổ trình duyệt của cô điên cuồng: 【OMG! Vậy mà cậu ta lại rủ cậu về nhà, đúng là bụng dạ khó lường, thì ra Tô Hoài là người chơi hệ ăn thịt!】
Ninh Manh nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, thực sự là tốc độ tay quá nhanh, khiến cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tô Hoài ngồi trên ghế, mắt tuy dán vào màn hình nhưng tai thì vẫn nghe thấy điện thoại Ninh Manh liên tục rung lên, anh hỏi: “Ai tìm em vậy?”
“Lâm Vưu Nhiên.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Lục Thiệu Phong nghe được cuộc đối thoại của hai người không nhịn được phì cười: “Tô Hoài, cậu quản bạn gái chặt như vậy, người ta sẽ bị cậu dọa cho chạy mất dép đó.”
Tô Hoài không để ý đến anh ta tiếp tục hỏi: “Cô ấy nói cái gì?”
Ninh Manh nhìn dòng tin nhắn cuối cùng một chút, trực tiếp trả lời sự thật: “Cô ấy nói anh bụng dạ khó lường, còn nói anh chơi hệ ăn thịt.】
Tô Hoài: “…”
“Hhahahahahhahaha!” Bên trong tai nghe Lục Thiệu Phong đã cười đến tứ ngưỡng bát xoa [1], anh cảm thấy cô bạn cùng phòng kia của Ninh Manh nói vô cùng là chuẩn.
[1] tư thế ngửa mặt lên trời, dang hai chân hai tay ra bốn phương tám hướng 🤣
Tô Hoài ngắt kết nối, mặt không đỏ, tim không loạn quay sang nói với cô gái đang ngồi đó: “Cô ấy nói tào lao đấy, đừng tin.】
Ninh Manh gật đầu, vẻ mặt vô cùng tin tưởng nói: 【Ừm, em biết mà, Tô Hoài là người tốt.】
Tô Hoài: “…”
Buổi tối Ninh Manh về nhà, đột nhiên nhớ tới chuyện xem Tô Hoài chơi game hồi ban ngày, vì vậy liền gửi cho Lâm Vưu Nhiên một tin nhắn: 【Hôm tớ nhìn thấy tên trên game của Tô Hoài, rất giống với cái lần trước cậu đưa tớ xem đó.】
Ninh Manh không hiểu sao Lâm Vưu Nhiên lại phản ứng thái quá như thế, lại gửi thêm: 【Ừa, bởi vì kết thúc đều là số 52, nhưng cũng không thể nói đó chính là một người được mà.】
【Chúa ơi!!! Tớ vừa biết cái gì!】
Người bên kia còn đang trong cơn sốc, nghe không lọt mấy lời của Ninh Manh nữa mà không ngừng spam, cuối cùng phải sau mấy phút mới bình tĩnh lại gõ một hàng chữ: 【Nói vậy, bài đăng trước đó là của Tô Hoài?】
Xem ra cô ấy đã tự nhận đỉnh chủ thớt kia chính là Tô Hoài rồi.
Vì vậy, cái bài đăng kia là cậu ta dùng một tài khoản nhỏ đăng bài hỏi để chứng thực xem Ninh Manh có còn thích cậu ta hay không sao?!
Đừng nha hahahahahah!
Lâm Vưu Nhiên tưởng tưởng đến đó liền không thể nào nhịn được mà bật cười, cái gì mà học bá lạnh lùng, rõ ràng là một tên nghiện mà còn ngại, cô vội vàng đi đào lại bài đăng đó, cũng may là vẫn còn.
Nhìn thời gian, tháng Sáu.
Cô hỏi Ninh Manh: 【Hai người bắt đầu ở bên nhau từ khi nào?】
Ninh Manh nói: 【Tháng Sáu, sau khi tra cứu được kết quả thi á.】
Quả nhiên.
Bây giờ Lâm Vưu Nhiên có thể chắc chắn, đây thực sự là Tô Hoài.
Cô nở nụ cười của bậc mẹ dì, kết hợp với bài đăng lần trước của Tô Hoài, càng nghĩ càng không thể khép miệng.
Bây giờ cô rất muốn rút lại lời Tô Hoài nên bị trời phạt của mình.
Bởi vì cậu ta thật sự quá là đáng thương ~~
Sau khi cười xong, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, có thể là do đọc tiểu thuyết nhiều quá nên cô luôn thích ảo tưởng ra vậy, cô hỏi Ninh Manh: 【Cậu nói ID của cậu ấy kết thúc bằng số 52 phải không?】
Ninh Manh: 【Ừm.】
Lâm Vưu Nhiên ôm đầu, lập tức nghĩ tới điều gì đó: 【Sinh nhật cậu là ngày bao nhiêu?】