Thẳng đến giờ phút này, người đàn ông Triệu Chung mới lộ ra một chút hoảng loạn, ông ta dùng vẻ mặt căm giận mà nhìn Nhan An An.
“Cô cái con nha đầu này, cô muốn thế nào?”
Nhan An An cười cười, “Giám đốc Triệu có phải hay không đã quên thân phận của chính mình?”
Triệu Chung không cam lòng mà cắn chặt răng, kêu một tiếng: “Tổng tài.”
“Tôi không nghĩ thế nào, vì có lợi cho giám đốc Triệu và làm an lòng cho các cổ đông, tôi cảm thấy giám đốc Triệu vẫn là tức thời mà xin từ chức.”
Đôi tay của Triệu Chung nắm chặt, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn Nhan An An quét một vòng.
Nhưng đối phương trước sau bình lặng, không có chút nào có thể thương lượng một con đường sống.
Cuối cùng, ông ta tức giận đứng dậy, kéo cửa đi ra sau đó liền đóng cửa một cái rầm thật to.
Lúc này thân thể Nhan An An lập tức xụi lơ mà ngã xuongs dưới, cả người ngay lập liền đều đang nằm rạp trên bàn
Cô xoay đầu, hỏi Đinh Duyệt, “Video cô có từ đâu vậy?”
Đinh Duyệt trả lời: “Là Tư tổng sai người theo dõi đi chụp lén.”
Triệu Chung có tiếng háo sắc, ngày thường đi ra ngoài công tác đều mang theo cấp dưới của mình có mưu đồ gây rối.
Lại ỷ vào chính mình làm chức lớn trong công ty không ai dám chọc lão ta, cho nên ngày thường hành sự cũng chưa bao giờ chú ý.
Nhan An An đột nhiên vô cùng sùng bái anh, anh phải như thế nào mới có thể đem một công ty lớn phát triển mạnh đến như vậy, lại có thể nhàn nhã trở thành một vị giáo sư ở trường đại học.
Vừa mới ngày đầu đi làm ở công ty đã cho cô một chuyện vô cùng quan trọng như vậy, trước mặt cô cũng chỉ có thể cùng với Đinh Duyệt mà nói chuyện.
"Trợ lý Đinh, cô ở làm việc cùng với Tư Hành đã bao lâu rồi?"
"Đã 5 năm."
Nhan An An kinh ngạc mà cảm thán một tiếng: "Uầy đã lâu như vậy rồi ư.
"
Đinh Duyệt giải thích nói: "Thực chật lúc trước là nhóm người chúng tôi đi theo Tư tổng gây dựng sự nghiệp, sau Tư tổng trở về tập đoàn U.N tiếp quản, chúng tôi liền đi theo tiếp tục làm việc."
Nghe đồn Tư Hành sát phạt quyết đoán, bên người sẽ không bao giờ lưu lại một người như tên họ Triệu kia.
Mà ba cô, phỏng chừng là còn lo lắng với những người trong hội đồng quản trị đều đã nhiều năm dốc lòng chăm sóc, không đành lòng mà trực tiếp xuống tay.
Cũng tốt, cô dựa theo kế hoạch Tư Hành đã chuẩn bị tỉ mỉ, đem đám ruồi bọ cho đi hết.
Đinh Duyệt nhìn thấy Nhan An An có chút mệt mỏi, tuy rằng không đành lòng, nhưng vẫn phải nói một câu: "Tổng tài đợi chút nữa chắc chắn Tẩn đổng sự sẽ đến tìm ngài nói chuyện."
"Ừ, tôi đã biết."
Nhan An An đứng dậy trong nháy mắt, những sự mệt mỏi cùng mê mang trong người lập tức biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Đinh Duyệt nhìn người phụ nữ trước mặt liền hiểu rõ vì sao Tư tổng vì cái gì lại thích An An đến vậy.
Chính là vừa đáng yêu nhưng lại kiên cường của một người con gái.
Nhan An An trở lại phòng làm việc, thừa dịp tên họ Tần còn chưa tới cô liền gọi cho Tư Hành một cuộc điện thoại.
Tư Hành đang mở một cuộc họp, liền xua tay ra hiệu tạm ngừng, đi đến phòng cách vách mà nghe máy, hỏi cô: "Làm sao vậy? "
Nhan An An đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn dòng người qua lại, cô nhàn nhạt nói: "Không biết, chính là có chút nhớ anh."
Tư Hành cảnh giác mà hỏi một câu: "Có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?"
Nhan An An trước kia không hiểu vì điều gì những cặp đôi yêu nhau đều thời thời khắc khắc mà gọi điện thoại nói chuyện phiếm gặp mặt, hiện tại cô liền hiểu rõ đại khái vì trong lòng thích đến không lường được, cho nên phải nói ra mới thỏa nỗi lòng.
Tư Hành không nghĩ tới câu trả lời sẽ như vậy, anh trầm mặc một lúc lâu, rồi sau đó hạ giọng nói: "Anh cũng nhớ em, buổi tối tan làm liền tới đón em."
Nhan An An đáp: "Ừm, là anh nói, không được gạt em."
Cùng Tư Hành nói chuyện còn chưa có xong, Đinh Duyệt liền ở bên ngoài gõ gõ cửa, nói Tần Đổng tới.
"Em còn có việc, không nói chuyện với anh nữa, em làm đây."
"Ừ."
Không chờ Đinh Duyệt thông báo xong, Tần Đổng liền trực tiếp xông vào.
Nhan An An liền trong một giây khôi phục sự đứng đắn nối: "Tần đổng sự, trực tiếp xông vào phòng của tôi như vậy, thật không phải phép nha."
Tần đổng cười như không cười nhìn cô một cái, "An An, tôi chính là người nhìn cô lớn lên, cô hiện tại lại bày ra dáng vẻ như vậy sao?"
Nhan An An trước sau bảo trì vẻ mặt lãnh đạm, "Không có quy củ làm sao có phép tắc, công ty đặt ra điều lệ là để chấp hành.
Ra khỏi công ty tôi liền kêu ngài một tiếng Tần thúc thúc.
Nhưng là trong công ty, tôi vẫn hy vọng ngài có thể chấp hành đúng quy củ.
Tần Đổng bị những lời này làm cho á khẩu tức giận đến thiếu chút nữa là ngất tại đây.
Sao có thể nghĩ đến một như hậu bối như An An lại dám nói những lời này với mình, quả thật là quá mức!
Nhưng là ông ta cần giữ mặt mũi, trực tiếp bỏ qua vấn đề này, Nhan An An cũng lười cùng với ông ta so đo.
Nhưng Tần Á Quân như cũ không biết tốt xấu chất vấn nói, "Cô dựa vào cái gì mà nói Triệu Chung rời khỏi công ty?"
Dựa vào cái gì?
Nhan An An bỗng nhiên cười.
Trên đời này sao có thể có người mặt dày như vậy, cũng đã lớn tuổi, còn ở nơi này minh bạch giả bộ hồ đồ.
Nhan An An lập tức nhìn lại bức Tần Á Quân, lời lẽ chính đáng nói: "Chỉ bằng công ty không nuôi người rác rưởi."
Tần Á Quân trừng mắt nhìn cô, "Cô… "
Nhan An An đánh gãy lời ông ta, cười nói: "Hơn nữa, Tần đổng sự nên nói rõ ràng không phải là tôi bức ông ta rời đi, mà chính là do ông ta tự mình xin từ chức rời Đi.".