Quả Đào Trong Tâm

Chương 42: 42: Hạnh Phúc Đơn Giản




Cô liếc mắt một cái, bị bức tranh mình vẽ mà có chút giật mình, tùy tay vẽ một chút, nhưng khí thế này cùng với Tư Hành lại rất giống nhau.Lúc này ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, Nhan An An chạy nhanh đem tờ giấy kia xé xuống, tùy tay ném vào trong túi xách của chính mình.
“Trợ lý Đinh, có việc gì sao?” Cô hỏi.
Đinh Duyệt đi đến bên người cô, đưa tới một lá thư, “Ngày mai buổi tối lúc 8 giờ tập đoàn Chu Thị mở một cuộc họp báo, mời Nhan tổng đến.”
“Ừm, tôi đã biết.”
Nhan An An đem thư mời để qua một bên, tiếp tục xem những mục tiếp theo.
Một lúc sau, Đinh Duyệt lại tới gõ cửa, đưa tới một chồng văn kiện.
“Nhan tổng, này đều là những hợp đồng tôi đã xem qua, không có vấn đề gì, cô trực tiếp ký tên lên là được.

Những hạng mục có vấn đề tôi đều đã để lại đem về cho cấp dưới xem kỹ lại lần nữa.
Nói xong, Đinh Duyệt tựa hồ cảm thấy không ổn, lại giải thích một câu, “Nhan tổng cũng có thể kiểm tra lại một lần nữa.”
nhan An An không có nhiều tâm tư như vậy, cô cười nói: “Không cần tôi tin tưởng trợ lý Đinh.”
Cô tuy rằng không hiểu thương trường đó loanh quanh lòng võng như thế nào, nhưng cô vẫn luôn sáng suốt trong việc nhìn người.
Hơn nữa Đinh Duyệt vẫn là Tư Hành giới thiệu cho cô, vẫn nên cô hoàn toàn tin tưởng.

Thật vất vả mới đến tan tầm, Nhan An An cảm giác cả người đều muốn liệt.
Cô nằm lên mặt bàn, vừa động cũng không muốn động.
Thẳng đến Tư Hành gọi cho cô một cuộc điện thoại, cô mói thoáng khôi phục một chút khí sắc.
Thu thập tốt đồ vật của mình, xuống lầu, sau đó chui vào trong xe.
Nhìn thấy Tư hành câu đầu tiên liền nói.
“Đi làm mệt mỏi quá.” Cô lẩm bẩm một câu.
Tư Hành xoa xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Ngoan, trở về liền mát xa cho em một chút.”
“Một chút không đủ, muốn nhiều hơn thế nha.”
“Được.”
Tư Hành đem chỗ ngồi điều chỉnh một chút, Nhan An An quay đầu đi, liền đã ngủ.
Thời điểm về đến nhà, Tư Hành tay chân nhẹ nhàng mà đem cô ôm vào trong.
Dì Phương nhìn thấy hai người bọn họ về, lần này không cần Tư Hành ra dấu, cô lập tức bảo trì an tĩnh, liền ở đằng trước quét dọn vệ sinh động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Đái khái ngày hôm nay Nhan An An thật sự rất mệt, cho nên Tư Hành đem cô đặt lên giường cũng không hề hay biết.
Sau đó anh đi đến phòng sách gọi cho Đinh Duyệt một cuộc điện thoại, hỏi tình hình ngày hôm nay như thế nào.
“Tư phu nhân hôm nay biểu hiện khá tốt, không xảy ra bất cứ vấn đề nào, Triệu Chung đã rời công ty, những người khác tạm thời hẳn là không có dám làm ra hành động gì.”
“Ừ, được.

Mấy tháng nay, đành nhờ cô.”
“Không có việc gì, đều là việc hiển nhiên.”
Kết thúc cuộc gọi, Tư Hành lại trầm tư trước mắt Triệu Chung đã công khai rời khỏi công ty, có thể tạo ra được một ít kinh sợ cho bọn họ, có điều cũng có thể sẽ khiến bọn họ xảy ra chuyện phản kháng.
Anh nhéo nhéo giữa hai mày, chỉ cần tiểu nha đầu không ở dưới mí mắt của mình, anh liền lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện không thôi.
Thời điểm trở lại phòng ngủ, Nhan An An vừa lúc tỉnh lại.
Cô hai mắt mông lung nhìn về phía anh, vừa mới tỉnh ngủ thanh âm mang theo một tia khàn khàn, cô hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”

“Đi phòng sách gọi điện.”
Nhan An An sờ sờ chính bụng của mìn, nhỏ giọng nói: “Em có chút đói bụng nha.”
“Chúng ta đi xuống ăn cơm.”
Dì Phương một lần nữa đem đồ ăn hâm nóng lại một chút, hai người an an tĩnh tĩnh mà ăn, Tư Hành thường thường ngẩng đầu lên mà nhìn cô.
Nhan An An không biết nghĩ tới cái gì mà nở nụ cười, mi mắt cong cong, giống một vầng trăng non.
Cũng là giống bây giờ, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra cửa.

Tư Hành tăng ca, cô liền ở nhà chờ anh trở về.

Thời điểm anh đi công tác, cô nhất định trước khi ngủ sẽ gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Thực đúng với danh xưng người vợ nhỏ ngoan ngoãn nha.
Tư hành cố ý thở dài, Nhan An An lập tức bất mãn mà nhìn anh.
Anh cười cười, “Rõ ràng chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ, chính là cái tiểu gia hỏa nào đó một hai phải cùng anh nháo đến ly hôn, còn rời nhà trốn đi, làm hại anh một tuần kia đều không có ngủ ngon.”
Nhan An An hừ hừ, “Còn không phải bởi vì anh lừa em sao.”
“Được, trách anh, đều là anh sai, về sau không bao giờ lừa An An nhỏ bé nữa.”
Hai người cơm nước xong, Tư Hành đi đến trước mặt cô đem cô ôm lên, Nhan An An kháng cự một chút, “Anh muốn làm gì?”
“Muốn ôm ôm em.”

Nhan An An không có giãy giụa nữa, mệt mỏi một ngày, cô có chút mặc kệ chính mình.

Vòng ôm của Tư hành vừa ấm rộng lại thoải mái đã thế trên người còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Cô không mùi hương này là loại gì, ngày thường cũng không bắt gặp anh dùng nước hoa bao giờ, tựa đầu lên vai anh, thầm nghĩ có thể vẫn luôn như này không cần đi làm thì tốt rồi.
Hai người ở trong phòng thư giãn một chút, Tư hành vội xử lý công việc một chút, cô tùy ý cầm lấy quyển tập truyện tranh nhìn nhìn, hai người yên tĩnh lại vô cũng ăn ý với nhau.
Nửa giờ sau, Tư Hành ôm cô đi vào trong phòng ngủ tắm rửa.
Nằm ở bồn tắm ấm áp, Nhan An An thoải mái không khỏi mà nói mớ hai tiếng.
Nhận thấy được tay Tư Hành phủ lên vai cô, cô mẫn cảm mà quay đầu lại nhìn, Tư Hành thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, anh giúp em mát xa một chút.”
Nhan An An ngẫn ra, cô đều đã quên mất chuyện này, thật không ngờ anh còn nhớ rõ.
Vì thế cô ngoan ngoãn nằm ở bên trong, Tư Hành lực đạo không nhẹ không nặng, xoa bóp rất thoải mái.

Ngẫu nhiên có chút đau, cô vừa động, anh liền lập tức giảm lực nhẹ xuống, tựa như chỉ cần xem phản ứng của cơ thể mà điều chỉnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.