Quả Đào Trong Tâm

Chương 66: 66: Đại Đại Của Cô




Buổi tối sau khi tan tầm, Nhan An An cố ý hẹn Giang Đại đi ăn, rõ ràng Giang Đại cũng không quá vui vẻ.
Cả người nhìn qua vô cùng uể oải.
Hai người sau khi đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn là đi đến quán bar Romantic ngồi xuống.
“Cậu thật sự thích Hàn Triết sao?” Nhan An An đối với chuyện này rõ ràng vẫn là có chút giật mình.
Giang Đại gật gật đầu, thần sắc có chút bất đắc dĩ cùng bi thương.
“An An cậu nói xem, có phải là do mình lớn lên nhìn quá khó coi hay không?” Giang Đại sờ sờ mặt của chính mình.
“Không phải, cậu có chỗ nào mà khó coi cơ chứ, cậu đã quên trước kia vẫn hay nói chính mình là đệ nhất xinh đẹp sao, hơn nữa còn có rất người theo đuổi cậu.”
Giang Đại tính cách vô cùng tốt gia cảnh cũng không kém là bao hơn nữa cô cũng không giống như mấy vị tiểu thư khác, Đại Đại vô cùng đáng yêu, mặc kệ cô có làm ra hành động gì cũng khiến người khác đặc biệt yêu thích.
“Vậy vì cái gì anh ta lại không thích mình? Còn đối xử lạnh nhạt với mình như vậy, đúng là tên đầu heo Hàn Triết, người xấu….

Ô ô….”
Giang Đại đột nhiên khóc lên, Nhan An An chạy nhanh đến ngồi bên cạnh để an ủi cô.
Cách đó không xa.
Tả Nhiên Giang Đại khóc đến thảm thương, quay đầu hỏi tên Hàn Triết với vẻ mặt đang vô cảm ở trước mặt: “Một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, cậu thật sự một chút tâm tư đều không có sao?”

Hàn Triết: “Không có.”
Tả Nhiên trào phúng anh, “Anh cứ như vậy, xứng đáng độc thân cả đời.”
Hàn Triết nhấp một ngụm rượu, lười cùng Tả Nhiên nói nhảm.

Đối với Giang Đại, anh thật sự không có nảy sinh ý gì.
Có điều chính là lần trước Giang Đại gặp phải người muốn tiếp cận mình, trùng hợp lại gặp được anh, tiểu nha đầu vì muốn tránh né, cố ý chạy tới lôi kéo anh đến trườc mặt người kia, còn cố ý giới thiệu với đối phương anh là bạn trai của mình.
Hàn Triết lúc ấy chỉ cảm thấy tình huống có chút không đúng cho nên mới miễn cưỡng chịu đựng cùng cô diễn một vở kịch.
Sau cả hai lại gặp nhau trong một buổi yến tiệc, đột nhiên Giang Đại đối với anh lại vô cùng tốt, nhưng anh cũng không để ý nhiều đến như vậy.
Còn có chính là buổi tối hôm qua, khả năng là do Giang Đại uống đến có chút say cho nên biểu hiện càng thêm rõ ràng, đặc biệt ở đại sảnh nhảy vẫn luôn nỉ non bên tai nói thích mình, sau đó Hàn Triết mang cô đi ra bên ngoài đưa cô đến cửa nhà, trực tiếp từ chối cô.
Lúc này ở trong mắt anh, chắc là cô chỉ là nhất thời có hứng thú mà thôi, qua vài lần thì sẽ trở lại bình thường, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn có thói quen đối xử với ai cũng lạnh lùng như vậy.
Lần này cũng giống như vậy.
Giang Đại còn tiếp tục ở trong lòng ngực Nhan An An khóc, giống như muốn đem tất cả sự ủy khuất phát hết ra bên ngoài.
Khóc cho đến lúc mệt mỏi, Giang Đại cứ thể ở trong ngực cô mà ngủ.

Tả Nhiên thấy thế, lập tức lại giúp đỡ.
Đến khuya, Tư Hành tới còn cố ý mang theo một phần ăn khuya, đều là do dì Phương đã cố ý làm dặn dò Tư Hành mang đến.
Nhan An An xuống lầu, hỏi anh, “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải là em nói đêm nay không có trở về sao, anh không yên tâm cho nên.” Những lời này của Tư Hành vô cùng bình thường không có biểu tình gì quá đặc biệt, nhưng từ những hành đồng của anh Nhan An An vẫn cảm nhận được sự ôn nhu thuộc riêng Tư Hành.
Hàn Triết cùng Tả Nhiên ngồi ở đối diện cô, Nhan An An ngẩng đầu lên nhìn anh ta rất nhiều lần, lời nói đến miệng cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, Tả Nhiên lại cho người dọn dẹp sơ qua phòng ở sánh vách của Giang Đại.
Nhan An An đi vào tắm giặt một cái, sau đó Tư Hành liền giúp cô sấy khô tóc, những cọng tóc mềm mại len lỏi qua kẽ tay của anh, đồng thời tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Tư Hành mở miệng hỏi: “Em vừa mới muốn hỏi Hàn Triết cái gì?”
Nhan An AN xoay đầu lại, “Anh nhìn ra sao?”
“Em biểu hiện rõ ràng như vậy, ai cũng có thể nhìn ra, nếu không nhìn ra thì chắc chắn người đó nên đi khám mắt.”
Nhan An An phun lưỡi ra, “Em cũng không biết chính mình lên nói cái gì, em cảm thấy hàn Triết không nên nói những lời ấy trực tiếp như vậy, làm Đại Đại thương tâm như vậy.


Chính là nếu có thể tưởng tượng một chút, nếu anh ta biết là sẽ không có kết quả gì mà lại kéo dài khả năng Đại Đại sẽ khó chịu càng lâu hơn.”
“Kỳ thật trong lòng em vẫn có điểm trách anh ta, tuy rằng anh ta cũng không có làm sai cái gì, có thể là bởi vì Đại Đại là chị em tốt của em, cho nên có chút bênh vực người của mình.”
Tư Hành ôn như xoa xoa đầu cô, “Ngoan, đừng nghĩ quá nhiều, đều đã là quá khứ.

Ngủ đi, ngày mai còn đến công ty.”
“Ưm, ngủ ngón ngon.”
Nói xong Nhan An An lập tức chui vào chăn, an tâm mà đi ngủ.
Ngày hôm sau cô còn đang rửa mặt, liền nhận được một tin nhắn của Giang Đại.
“An An, mình đi trước, không cần lo lắng cho mình.”
Cô liền gọi lại cho Giang Đại hai cuộc điện thoại, nhưng bên kia vẫn luôn không có ai nhấc máy.

Tư Hành nãy giờ vẫn luôn xem cô lung tung hết đồ vật trong phòng lên, vì không yên tâm để cho cô lái xe, cho nên tự mình đưa cô đến công ty.
Thẳng đến giữa trưa, Giang Đại mới gọi lại một cuộc điện thoại.
“An An, mình hiện tại đang ở sân bay, tính toán đi xuất ngoại du lịch một thời gian để giải sầu.”
Nhan An An sốt ruột hỏi cô: “Muốn đi giải sầu bao lâu?”
Giang Đại nói: “Mình cũng không biết, chờ đến khi mình nghĩ thông suốt thì sẽ trở lại.”

Giang Đại còn nói cho cô nghe, cô lớn lên lâu như vậy lần đầu tiên thích một người, thích đến vội vàng, kết thúc cũng quá nhanh chóng.
Cô vẫn đang suy nghĩ, tiếp theo nên làm như thế nào để giúp bản thân suy nghĩ thông suốt trở lại.
Trong lòng Nhan An An vẫn luôn lo lắng, nhưng lại khó nói thành lời, chỉ có thể chúc cô chơi vui vẻ sớm trở về, chờ ngày Giang Đại trở về cô nhất định sẽ đi đến sân bay đón cô.
Buổi tối Tư Hành lại đến đây đón cô, Nhan An An vừa thấy chiếc xe SUV quen thuộc lập tức đi đến gần.
Thời tiết ngày càng lạnh, Nhan An An vừa ngồi vào trong xe Tư Hành liền đem áo khoác của mình cho cô.
Về đến nhà, hai người cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó rửa mặt, rồi ngủ.

Có khi cô sẽ nhằm lúc Tư Hành đang bận công việc, cố ý đi qua đùa giỡn anh một chút, trêu chọc xong thì bỏ chạy, nhìn thấy bộ dạng Tư Hành không thể làm gì mình Nhan An An đặc biệt cảm thấy vui vẻ.
Thời gian này cô trải qua vô cùng bình ổn, sau khi làm việc ở công ty, thứ bảy sẽ đi đến phòng vẽ tranh, sau khi lên lớp xong Tư Hành sẽ cùng cô đi đến bệnh viện thăm Nhan Tiềm một chút.

Chớp mắt liền đến kỳ nghỉ đông, Nhan An An còn đang tính đến phòng vẽ tranh mở một lớp học nghỉ đông, nhưng là Tư Hành một hai phải lôi kéo cô đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.
Nói cái gì mà lúc trước khi kết hôn không có đi hưởng tuần trăng mật, sinh nhật anh cũng đã bị bỏ lỡ, lần này tuyết đột không thể bỏ qua.
Cho nên cô đành phải đồng ý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.