Cô đang chuẩn bị quay trở về vị trí cũ của bản thân, Tư Hành đột nhiên túm lấy Nhan An An vào trong lòng ngực của mình, một bàn tay nâng bả vai cô lên, mặt khác một bàn tay lại đặt lên vòng eo láng mịn, sợ cô bị đụng phải.
“Ấy, anh định làm gì? Đây vẫn còn đang ở trên xe, đừng xằng bậy nha.” Lời nói của Nhan An An không hề có lực uy hiếp mà cảnh cáo nói.
Lúc này tư thế cực kỳ ái muội, Nhan An An vài lần muốn ngăn lại, bàn tay to của Tư Hành lại dần di chuyển, cô dùng sức đẩy đẩy anh.
Ở bên nhau bao lâu rồi, Tư Hành đối với thân thể của cô so với Nhan An An còn rõ hơn rất nhiều, Nhan An An giãy giụa hai cái rồi cũng dần từ bỏ, cuối cùng nằm trong lồ ng ngực Tư Hành, mặc để cho anh dùng tay lăn lộn một phen.
Lúc này Nhan An An một chút khí lực cũng không còn, đôi mắt hạnh nhân đáng yêu căm giận mà trừng mắt nhìn anh.
Tư Hành đem người trả lại chỗ ngồi ban đầu, khóe miệng nhẹ nhàng dương lên, vẻ mặt lại vô cùng đứng đắn phảng phất tất cả chuyện nữa này cũng chưa có xảy ra, rồi tiếp tục lái xe.
Khuôn mặt nhỏ của Nhan An An tức giận, cố ý mở cửa sổ ra, đột nhiên một đợt gió lạnh thổi đến.
Tư Hành lại đem áo khoác của mình một lần nữa khoác lên vai cô.
Cái động tác này phá lệ ấm áp, Nhan An An cảm thấy tất cả sự tức giận của mình đều đã biến mất.
Nhìn Tư Hành lúc này chỉ mặc một cái áo sơ mi, mặt lộ vẻ đau lòng, lại yên lặng đem cửa sổ kéo lên.
Về đến nhà, Nhan An An cũng không chờ anh, trực tiếp một mình bước lên lầu, còn cố ý đem cánh cửa khóa lại, muốn nhốt anh ở bên ngoài ý tức là đêm anh đi ra phòng cho khách ngủ.
Tư Hành làm gì có chuyện rút lui như vậy, nếu Tư phu nhân không cho mình đi vào, anh liền gửi cho Nhan An An một tin nhắn.
“Tư phu nhân, anh sai rồi, anh nơi nào cũng không đi liền đứng ở ngoài cửa chờ anh.”
Nhan An An từ trong phòng tắm bước ra liền thấy được tin nhắn, tóc cũng chưa kịp sấy khô, liền chạy nhanh tới mở cửa.
Mới vừa mở cửa ra, Tư Hành liền đem cô giam cầm ở trong ngực.
“Tư phu nhân còn tức giận sao?”
Nhan An An lại giãy giụa vài cái, mỗi lần đều tránh thoát không được, cô ngước mắt, thoáng nhìn qua vẻ mặt đáng thương của Tư Hành rồi nói: “Cho anh một cơ hội chuộc lỗi, tóc em còn chưa có sấy.”
Tư Hành ngầm hiểu, lập tức đem người ôm đến trên giường.
Sau đó lấy máy sấy ra, vụng về mà vén từng sợi tóc của cô lên, thổi thật lâu thật lâu, thổi đến lúc người mệt rã rời.
Nhan An An cũng chịu mở miệng nói: “Có thể, thổi tóc mà cũng thổi lâu như vậy sao, chuyện này cũng có thể làm được sao.
Anh mau đi tắm rửa đi, em muốn ngủ.”
Thấy cô thật sự là buồn ngủ, Tư Hành ở trên trán cô chạm nhẹ một cái, lúc này mới đem máy sấy cất đi rồi tự mình đi đến phòng tắm rửa mặt.
Chờ đến khi anh ra ngoài, tiểu nha đầu đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn theo từng nhịp.
Tư Hành nhẹ nhàng xốc chăn lên, sau đó ở bên cạnh cô nằm xuống.
Anh vừa mới nằm xuống, Nhan An An theo thói quen mà hướng vào trong lòng ngực của anh, cánh tay nhỏ vòng lấy ôm lấy eo anh, đôi chân cũng không quên nhiệm vụ gác ở trên người anh, cô so với con bạch tuộc quấn quanh ở trên người Tư Hành cũng không khác nhau là mấy.
Tư Hành đem người ôm vào trong ngực, không lâu sau liền nặng nề mà ngủ.
Ngày hôm sau, ngoài cửa sổ tí tách tí tách rơi xuống những giọt mưa.
Mà hôm nay Tư Hành cũng không có tiết dạy, nhưng vẫn kiến trì trở cô đến phòng vẽ tranh, ban đầu Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết chỉ cần thấy hai người ở chung một khung hình cũng kích động không thôi, đến bây giờ nhìn thấy hai người ân ái cũng không có có nhiều cảm xúc.
Tư Hành cùng Nhan An An từ trên xe bước xuống, mỗi lần tới nơi này, Tư Hành đều muốn ở lại một lúc, nếu gặp được lúc cô đang dạy học, anh sẽ nói một vài câu với những đứa trẻ ở đây.
Đặc biệt là Hướng Khai, vừa nhìn thấy Tư Hành mai mắt lại lấp lánh đầy sao.
Ở trong mắt anh, Tư Hành chính là một người đàn ông ưu tú, còn lại những người đàn ông khác đều không đủ tiêu chuẩn.
Quan trọng nhất là Tư Hành cũng không có coi cậu là một đứa nhóc, hơn nữa lại nguyện ý cùng mình nói chuyện.
Lâm Khả theo thường lệ đưa cho Tư Hành một ly nước,sau đó báo cáo tình hình phòng vẽ tranh cho Nhan An An.
Ví dụ như gần đây ngày càng có nhiều người lại đây báo danh muốn đi học, cho nên mở lại phòng học lại phải điều chỉnh thêm một chút.
Lâm Khả có ý kiến muốn đổi lại lịch dạy buổi tối thành hai buổi vào ban ngày, học sinh sơ trung rồi tiểu học cũng rất nhiều, hơn nữa phụ huynh cũng đồng ý đưa đón.
Tư Thành nghe được những lời này, ánh mắt liền âm trầm, Lâm Khả sợ tới mức ho khan hai câu, làm bộ chính mình vừa rồi cái gì cũng chưa nói.
Nhan An An cũng không nghĩ đến việc này, cô nhất thời chỉ là hứng thú mở một phòng vẽ tranh, nhưng sau đó tiếp xúc với đám nhóc cô lại nguyện ý gắn bó với đám nhóc nhiều hơn.
Thời điểm cô đang do dự, Lâm Khả dùng ánh mắt ám chỉ cô rất nhiều lần, Nhan An An cũng chú ý tới vẻ mặt đang xụ xuống của Tư Hành.
Giáo sư Tư tùy hứng mà nói: “Anh không đồng ý.”
Lâm Khả xì cười một tiếng, rồi chạy nhanh che miệng lại.
Nhan An An giống như một đứa trẻ làm nũng mà cùng anh giải thích: “Chính là mỗi tuần sẽ tăng lên thành hai buôi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian.”
Ai ngờ giáo sư Tư đột nhiên nghiêm túc mà cùng cô nói chuyện: “Mỗi tuần tăng thành hai buổi học, mỗi chương trình học lại không giống nhau, lại còn phải soạn bài chuẩn bị giáo án đầy đủ, xong còn phải sửa lại bài tập của học sinh….
Hơn nữa về nội dung hội họa càng về sau sẽ có rất nhiều nội dung, sức lực của con người là có hạn, em không thể vẫn luôn làm mới chương trình học được.”
Căn bản là đã nghĩ xong hết kế hoạch, đột nhiên lại nhảy ra Tư Hành, cô xoa xoa hai đầu lông mày, đối với Tư Hành nói: “Chuyện này để em suy nghĩ lại, anh trước hết cứ bận chuyện của mình đã.”
Hôm nay Tư Hành còn phải đi một chuyến đi công ty, có chút việc nhưng cũng không nhiều lắm.
Bất quá anh vừa ra khỏi cửa liền thấy được Uyển Thanh đang chuẩn bị tiến vào, bước chân nhất thời dừng lại.
Nhan An An tính toán muốn đưa Tư Hành đi một đoạn, vừa theo ra tới nhấc đầu cũng thấy được Uyển Thanh.
Hai người đều nhìn qua Uyển Thanh, có điều ai cũng không có chào hỏi.
Trước khi vào xe, Tư Hành chỉ chỉ vào chính gương mặt mình.
Nhan An An cảm thấy giáo sư Tư hôm nay có chút ấu trĩ, có điều vẫn phối hợp mà hôn trên má anh một cái, hơn nữa còn phát ra âm thanh “chụt” một cái.
Thanh âm không lớn cũng không nhỏ, nhưng người qua đường vừa vặn có thể nghe được.
Tư Hành nói: “Buổi tới anh tới đón em.”
Nhan An An gật gật đầu: “Ừm, trên đường cẩn thận.”
Trở lại phòng vẽ tranh, Uyển Thanh thấy cô cũng không có để ý tới phản ứng của chính mình, chủ động mở miệng nói.
“An An, chúng ta có thể cùng nhau hòa hợp mà nói chuyện không?”.