Quả Đào Trong Tâm

Chương 83: 83: Tra Nam




“Tôi đã nói qua, chúng ta không còn gì để nói.” Nhan An An lạnh nhạt lại quyết liệt, vừa mới nãy cô còn làm bộ mặt xinh đẹp đáng yêu với Tư Hành so với hiện tại thì đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Uyển Thanh vẫn luôn biết, nhìn qua tính tình An An có chút lãnh đạm, nhưng thời điểm đối với người thân cận muốn tốt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Anh cũng đã từng có được, nhưng hiện tại là do anh ta mà mất đi.
Uyển Thanh rũ rũ mắt, hai mắt có chút chua xót.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay vừa sáng sớm đã tỉnh.

Mất ngủ tuy rằng rất khó chịu, nhưng càng khó chịu hơn là Nhan An An đối với mình lại lạnh lùng như thế.
Anh đứng ở cửa, vừa muốn đi vào, liền nghe thấy Nhan An An lạnh giọng nhắc nhở một câu: “Nơi này không chào đón anh.”
Nội tâm Uyển Thanh liền rối rắm, sau cùng vẫn là đem chân mình thu trở về.
Anh cũng hiểu rõ tính cách của An An, ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ cường thế mà làm, chỉ khiến cho cô càng chán ghét hơn mà thôi.
Uyển Thanh trước sau đứng ở cửa, không đi vào cũng không rời đi.
Lâm Khả nhìn hình ảnh này, cảm thấy có chút quen mắt,lại lẩm bẩm không biets đã gặp qua ở nơi nào hay chưa.
Uyển Thanh khiêm tốn gật gật đầu.

Tiếp theo liền thấy vị nữ sinh kia móc một quyển vở từ trong cặp ra, cô không mang bút, chạy đến phòng vẽ tranh mượn Lâm Khả một cái,sau đó lại về bên cạnh Uyển Thanh: “Uyển Thanh học trưởng em thật sự thật sư thích anh, anh có thể ký tên cho em không?”
“Có thể.”
Uyển Thanh? Lâm Khả đem cái tên này mặc niệm hai lần, Lúc này mới đột nhiên nghĩ tới, Uyển Thanh không phải là học trưởng có nổi tiếng trong khoa mỹ thuật sao.

Hơn nữa nghe nói Uyển Thanh cùng chị An An có mối quan hệ cùng tốt
Quan trọng nhất chính là, mấy ngày trước cô còn ở trên diễn đàn, nói Uyển Thanh tuổi còn trẻ, đã có thể tự mình mở một cuộc triển lãm tranh của riêng mình.
Khó trách Lâm Khả cảm thấy người này cùng tên đều cảm thấy có chút quen mắt.
Bất quá xem thái độ của chị An An, cảm giác là quan hệ của hai người này không được tốt đẹp cho lắm.
Lâm Khả nhìn cửa ra vào đột nhiên ngày càng nhiều người đến hơn nữa đa phần đều là học đệ cùng học muội ở khoa mỹ thuật, không những học trưởng cùng học tỷ cũng có.

Một đám đều vây quanh ở cửa, ai không biết còn tưởng rằng nơi này muốn tổ chức một buổi biểu diễn gì đâu.
Nhan An An ở trong phòng vẽ tranh nghe được tiếng ồn ào,liền nhấc bước chân ra bên ngoài.
Nhìn thấy Uyển Thanh bị mọi người vây quanh, không vui.
Uyển Thanh nhìn thấy cô, thái độ vẫn thực kiên quyết: “An An, chúng ta tâm sự.”
Mắt thấy sinh viên đến ngày càng nhiều, Nhan An An lại không muốn cửa của phòng vẽ tranh bị náo loạn.

Cho nên liền nói đến quán cà phê ở đần đây.
Uyển Thanh nhận được tin tức, cùng học đệ học muội nói một tiếng xin lỗi rồi vội vàng rời đi.
Tới quán cà phê, Nhan An An liền gọi hai ly cà phê.
Anh cười nói: “An An, em còn nhớ rõ anh thích loại đồ uống này, anh biết em vẫn còn để ý đến anh.”
Nhan An An lười khách sáo với anh ta, trực tiếp hỏi anh: “Còn có cái gì muốn nói, nói luôn một lần cho xong đi, để lần sau không đến quấy rầy tôi.”
Uyển Thanh ánh mắt đau thương, “An An, anh thật sự thích em.

Hiện tại tác phẩm của anh tùy tiện đặt ở nơi nào, đều có thể bán ra với một cái giá không thấp, tiền đồ của anh thực sự rất sáng lạn.


Anh biết là anh đã làm em tổn thương, chỉ cần em cùng cái vị giáo sư kia ly hôn, một lần nữa anh liền quay lại bên cạnh em, anh sẽ đối xử với em thật tốt, em lại cho anh một cơ hội nữa có được không?”
“Uyển Thanh, làm người không thể quá tham lam.”
Cô đã cho anh ta một cơ hội, nghĩ đến việc anh ta từng giúp đỡ cô khá nhiều,mới không có nói chuyện anh ta sao chép ý tưởng của mình mà nói ra.

Hiện giờ, thế nhưng lại có thể dễ dàng mở miệng mà cầu cô cho thêm một cơ hội.
Đối với bạn bè, cô tương đối mềm lòng, nhưng cũng không phải là không có giới hạn.

Huống chi, đối với Uyển Thanh cô sớm đã không coi là bạn bè.
“An An, anh không phải là có lòng tham, anh là nghiêm túc.

Cùng anh ở bên nhau, anh có thể giúp em.

Em có thiên phú như vậy, không nên ở trong một phòng vẽ tranh nho nhỏ như vậy, điều này sẽ làm mai một tài năng của bản thân.
Nhan An An đứng dậy, toan tính rời đi, ở chỗ này nhiều thêm một giây cũng khiến cô hít thở không thông.
Uyển Thanh có ý đổ lại lần muốn chế trụ cổ tay của cô, nhưng lần này Nhan An An sớm đã có chuẩn bị, trước khi anh ta cầm được cổ tay mình An An sớm đã nhanh hơn một bước né được.
Uyển Thanh không cam lòng mà nói: “An An, em luôn thanh cao như vậy, cho nên hiện tại mới thành cái dạng này.

Phàm là người nếu em biết điều một chút, thì cũng sẽ không thành cái dạng này.”

“Tôi hiện tại thực thích bộ dán này.

Còn có, tôi lần cuối cùng nhắc nhở anh, nếu lại đến đây tìm tôi dây dưa, tôi không đảm bảo rằng sẽ giúp anh che giấu bí mật này đâu.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Uyển Thanh cũng lớn tiếng nói theo: “Anh sẽ không từ bỏ.”
Uyển Thanh có thể nói chắc chắn được như vậy, là do anh ta biết chắc chắn, năm đó chuyện sao chép ý tưởng.

Chính là Nhan An An không có chứng cứ.

Nếu cô chỉ nói, cũng sẽ không có ai tin, hơn nữa cũng chỉ khiến chuyện này nháo thêm một lần lại không khác gì chuyện cười mà thôi.
Mấy ngày tiếp theo, cơ hồ mỗi ngày Uyển Thanh đều sẽ tới phòng vẽ tranh.

Không chỉ có như thế, Lâm Khả phát hiện gần đây phòng vẽ tranh nhiều thêm mấy đồ vật nhỏ, ví dụ như hoa tươi, quà tặng, đều la cho Chị An An..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.