Quá Khứ... Nó Qua Rồi!

Chương 7: Rung động đầu đời hay là tình cảm??



- Gì? Mày có cách rồi à? Sao không nói sớm?_ Thảo tiến lại gần tôi trách móc

- Mày mắc cười quá. Tao mới kiếm được cách, nói sớm nổi gì?_ tôi quát lại nó

- Ừ rồi, sao cũng được. Mà mày kiếm được cách gì_ nó hỏi lại tôi

- Cái này tao phải cảm ơn hiệu trưởng nhiều lắm mày hiểu không? Không ngờ lại trùng hợp thế đấy.

- Được rồi. Muốn cảm ơn thì tới đó tính. Còn bây giờ nói cách đi tôi sẽ giúp. Không thì tôi không thể được ăn chực mất._ Minh hối thúc tôi. Tôi lườm cậu ta một cái, như hiểu được cậu ta gãi đầu cười cười

- Cần lập CLB._ tôi đáp gỏn lọn

- Chả hiểu cái giống gì cả._ Thảo ngu ngơ hỏi lại tôi

- À là vầy: tự nhiên trời trăng mây gió thất thường hay hiệu trưởng bị đập đầu gì đó mà cho ra "thánh chỉ": mỗi tháng nếu CLB nào làm tốt công việc của mình, thu hút nhiều học sinh vào học thì có lương. Bây giờ mấy CLB trong trường đang náo nhiệt lắm kìa._ tôi chỉ vào trang web trường trên máy tính

- Không ngờ nha. Ông hiệu trưởng chơi sang vậy luôn nha._ Thảo hơi ngạc nhiên thốt lên, cái miệng chu chu ra. Nhìn nó dễ thương quá. Nhìn qua ông Minh... Ố là la! Hồn phách bay đi đâu rồi Minh ơi!

Tôi lay lay Minh, cậu ta giật mình, nhìn tôi. Sau đó quay sang Thảo nói móc:

- Đúng rồi, ông ấy phải chơi sang như vậy để chứa chấp những đứa như bà.

- Nói lại!_ trên trán Thảo đã có ba vạch đen. Minh ơi, chúc mừng!!

- Chậc, đã cố nói to vậy rồi mà vẫn không nghe à? Hay là không hiểu? Chà đúng chất quái thú ác độc, mạnh mà chả hiểu tiếng người. Ngu!_ Minh cười cợt đáp lại. Không ổn! Mặt nó báo động rồi. Phải chuồn thôi!!

- À thôi, nhà sắp hết đồ, tao đi mua. Nam, đi theo xách đồ phụ tôi._ nói rồi tôi kéo hắn ra khỏi nhà

Mang tiếng mua đồ thôi chứ tuần trước mới mua thì hết bằng niềm tin. Nói trắng ra là tôi kéo Nam ra sau vườn nhìn chồm đầu vào cửa sổ rình nhìn chẳng khác nào ăn trộm. Chậc, nhà mình mà không được vào, phải ngồi đây lánh nạn. Đắng lòng thanh niên!

Chậc, trong nhà gì mà như cái chiến trường. Chuyện là Minh chọc Thảo tức, nó lấy đồ ném ổng, ổng né. Không những vậy mà còn chọc thêm làm nó sùng máu hơn thế là hai đứa rượt đuổi nhau. Một đứa vừa chạy vừa né đồ, con người kia vừa chạy vừa quăng đồ, làm tài sản căn nhà này sụt dốc đáng kể. Hu hu hu

- Kìa, thấy chưa Nam. Minh rõ ràng có tình cảm với Thảo. Chưa bao giờ ổng đối xử với tôi như vậy hết. Hồi nãy còn hồn bay lạc phách vì nó nữa chứ._ tôi lay lay tay hắn. Mặc kệ cho hắn khó chịu

- Đang lợi dụng à?_ hắn hỏi tôi

- Không bao giờ. Bà đây đếch cần!

- Vậy luôn à?

- Chứ gì nữa.

Nói rồi tôi lại quay vào nhà nhìn tiếp...

- Minh!! Đứng lại đó!!!

- Đứng cho bà đánh à?

- Ừ, chứ còn gì nữa.

- Bà ác quá! Có cần phải thẳng thắn vậy không?

- Cần!

- ...................._ cứng họng. Ha ha ha. Thú vị thật

Sau khi hau đứa chúng nó "tình cảm" xong, tôi lại kéo hắn bước vào. Mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra

- Ủa? Sao nhà mình lạ vậy ta? Ủa Minh, hồi nãy có bão à?_ tôi đưa cái mặt "ngây thơ" đểu cáng ra hỏi Minh. Nhìn cái vẻ thảm hại của cậu ta tôi rất hài lòng, xém phô nguyên hàm răng ra rồi. Hên là kiềm chế, không là bị đấm gãy răng thì chết

- Hình như hồi nãy có ai nói mua đồ ấy nhể? Đồ đâu?_ tính trả thù tôi à? 10 năm nữa nhé!

- Thế á? Thế mà tôi không biết đấy Minh à._ tôi cười đáp lại Minh

- Hừ!_ cậu ta hừ lạnh bỏ đi. Tôi đuổi theo cậu ta.

Ra tới cửa, tôi hỏi:

- Minh nè, ông thích Thảo phải không?

- Không... không có!_ cậu ta lắp bắp chối

- Thôi đi cha. Tôi lạ gì ông nữa. Nói đi, tôi không nói Thảo nghe đâu.

- Ừ... thì... thì có thích... Nhưng mà...

- Hiểu rồi. Thích từ lâu rồi đúng không? Thôi, đừng có nói gì nữa hết. Chúc may mắn._ nói rồi tôi quay vào nhà

Tối hôm đó chúng tôi ăn cơm trong môi trường sặc mùi sát khí. Thật tình! Nuốt chả trôi cơm gì hết.

- À, thôi. Mấy người muốn ăn thì ăn. Tôi lên phòng trước, nuốt chả trôi gì cả._ nói rồi tôi lên phòng, mở máy tính ra cày game. Bữa giờ không cày... chậc! Bị hack mất rồi. Vậy thì phải trả thù! Hack lại chứ biết sao giờ. Sau một hồi trả thù cuối cùng tôi cũng chịu đi ngủ. Đồng hồ bây giờ là 7 giờ 30 phút. Chà, còn sớm chán! Chắc chỉ có những đứa rảnh rỗi sinh nông nỗi như tôi mới rảnh vậy thôi.

Nằm trên giường, gác tay lên trán suy nghĩ về chuyện hồi nãy. Đúng là tôi thấy ông Minh có thích Thảo đấy, có quan tâm đấy. Nhưng... tôi sợ! Sợ một ngày nào đó ổng bỏ Thảo. Từ nhỏ Thảo nó luôn cô đơn, nó chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào ai. Nếu như nó dựa dẫm vào Minh, lúc đó lỡ cậu ta không còn tình cảm thì sao? Nó sẽ như thế nào? Lỡ như mảnh kí ức của nó chợt ùa về thì sao? Có nên giúp ông Minh hay không? Ông Minh là người tốt... tôi biết. Thôi thì đặt cược vào lần này vậy. Minh, nếu như cậu làm Thảo đau khổ, tôi chắc chắn sẽ giết cậu!

Nghĩ rồi tôi chìm vào giấc ngủ. Ngủ thôi, mai nghĩ tiếp. Mệt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.