Ngày hôm nay không có ánh nắng chan hòa ấm áp mà thay vào đó là cơn mưa nặng hạt bao phủ khắp nơi. Mưa rơi kéo dài nhưng vẫn không làm cản trở công việc cùng hoạt động của mọi người.
Ngồi ở bàn làm việc, Đỗ Nhã Tâm xoay xoay cây bút chì trên tay, mắt không rời mẫu giấy trắng trước mặt…thế nhưng nãy giờ, cả hàng tiếng đồng hồ cô cũng chưa chạm mũi bút, cũng không thể nghĩ ra ý tưởng gì được. Đầu óc hỗn độn, tiếng lòng trống trải, mọi thứ dường như đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Từ khi ký hợp đồng đến nay, ngày nào anh cũng gọi cô tới Yell, nhưng chỉ gặp mặt cùng uống rượu, lâu lâu lại kể về đoạn tình cảm trong quá khứ đó, mà ở quá khữ, tình cảm gì chứ? Anh chỉ nhớ đến những ngày vui vẻ, vậy những ngày cô chịu đựng thì sao?.……cô thật không hiểu anh đang làm gì và muốn gì. Nếu thật sự muốn cô thừa nhận là Đỗ Nhã Tâm, thì những hành động này của anh không thể lay động được cô. Đến bây giờ, đã năm năm trôi qua cô vẫn không thể nắm rõ những suy tính của anh nên luôn đặt mình ở thế bị động, đến lúc thương tích đầy mình mới hối hả chạy trốn.
Reng…….Reng…eng………..! chuông điện thoại làm Đỗ Nhã Tâm thức tỉnh, thoát khỏi những suy nghĩ âu lo. Cô thả bút, điều chỉnh chút giọng rồi bắt máy ‘ Alo!’
‘ Chị Mary! Có chuyện rồi!’ giọng Túc Linh đầy hốt hoảng.
‘ Chuyện gì?’
‘ Lô vải mới gửi về hôm qua, đột nhiên bị cháy,toàn bộ bị cháy sạch. Tại xưởng giờ đang rất hổn loạn. Chị nhanh xuống đây đi!’
Đỗ Nhã Tâm nghe vậy liền kinh hoàng, không thể nào, ba mươi bộ mẫu cô cần may kịp trong hai mươi ngày, bây giờ lô hàng cháy là sao? Cô dập máy tức khắc, hối hả chạy ra khỏi phòng không sử dụng thang máy mà chạy đi bằng cầu thang bộ….
‘ Chuyện gì thế này?’ Cô hét lên chạy đến đám đông tập trung trong xưởng. Đẩy từng người ra cô nhìn những cây vải cháy xém đen thui dưới đất mà muốn ngất xỉu. Đỗ Nhã Tâm mất bình tỉnh, xốc lên toàn bộ, mặt cô trở nên xanh mét…giọng run run “ cháy hết rồi…hết thật rồi?’
Túc Linh đỡ cô lên: ‘ Chị bình tĩnh một chút! Chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyêt. Sếp đang trên đường chạy đến.’
Đỗ Nhã Tâm hít thật sâu, mắt lạnh quét qua từng người: ‘ Nói! Ai phụ trách mảng vận chuyển hàng lần này?’
Mọi người nhìn ánh mắt sắc lạnh của cô nhịn không được mà run rẩy. Túc Linh theo đó sợ sệt: ‘ Anh ta….đi rồi?’
‘ CÁi GÌ?’- Cô quát lớn nhìn Túc Linh
‘ Anh ta…..anh ta sau khi vận chuyển hàng đến nới lúc tối hôm kia liền không liên lạc nữa…..sáng nay mọi người vào lấy vải để sử dụng thì thấy toàn bộ…bị…bị…’ Túc Linh lắp bắp nói không thành lời
Đỗ Nhã Tâm nghiến răng, chắc chắn có người hãm hại Model hoặc đang cố ý nhắm vào cô! Là ai?
Cô giữ sự bình tĩnh cuối cùng, cô kìm nén giọng nói: ‘ Mau liên hệ với nhà xuất khẩu bên kia, kính khẩn xin họ tìm cách gửi hàng lại cho mình, mọi thanh toán đều được chi trả xòng phẳng, nội trong ngày mai phải có.’
Chỉ còn hai mười ngày…ba mươi bộ…..cô không biết có còn kịp không! Đành phải chạy đua với thời gian vậy.
Đỗ Nhã Tâm nhìn Jonh: ‘ Một lát anh đem những mẫu thiết kế lên gặp tôi, chúng ta cần chỉnh lại toàn bộ để giàm bớt phần phức tạp của trang phục.’
‘ Vâng!’
‘ Còn mọi người, ngay sau khi hàng nhập về phải bắt tay làm ngay, tất cả tăng ca, khoản lương tôi sẽ nói Tổng Giám Đốc tính phần trăm chi trả.’
Tất cả xung quanh nhìn cô gật gật đầu. Đỗ Nhã Tâm như nín thở xoay người rời khỏi, vừa ra đến cửa liền thấy Minh Hiên, cô nói: ‘ Chúng ta cần nói chuyện”
Minh Hiên đang làm việc với bên nhà tổ chức khi nghe tin này liền lập tức chạy về. Thấy nét mặt Nhã Tâm không ổn là biết tình hình phức tạp đến mức nào. Anh lo lắng cùng cô lên phòng.
‘ Chúng ta cần gấp vải, nếu không có ngay vào ngày mai thì sẽ không kịp!’ – Đỗ Nhã Tâm thở dài ngồi xuống nói.
‘ Có thể thay mẫu vải không?’
‘ Nếu thay cũng phải nhập về mới có mà dùng, chúng ta không có sẵn hàng tại kho.’ – Cô nhìn anh
Cục diện rối rắm, Minh Hiên cũng chưa suy nghĩ được gì: ‘ Để anh liên hệ bên nhà xuất khẩu, yêu cầu họ gửi gấp hàng cho chúng ta. Khoản phí cao hơn cũng được.’
‘ Em nói Túc Linh liên hệ rồi, cầu mong là có thể. Còn nữa, em nghĩ mọi người cần tăng ca để làm gấp rút trang phục nên anh hãy tăng lương ỗi người 10%’
Minh Hiên cứng ngắt gật đầu, đầu óc tính toán một chút liền nói: ‘ Nhã Tâm, thật sự vốn chúng ta rất hạn chế, anh……sợ….’
‘ Em chịu chi phi hàng hóa lần này!’- cô quyết định nói
‘ Không được!’ – Minh Hiên liền từ chối ‘ anh không thể dung tiền của em.’
Đỗ Nhã Tâm nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ gì đó liền đứng bất dậy: ‘Em có cách, em sẽ bàn chuyện này với Lãnh tổng, anh ta là nhà tài trợ, việc này chắc không sai trái gì.’
Tống Minh Hiên nghe cô nhắc đến anh mới nhớ, đúng thật là, vì bị rối trí mà anh quên mất còn LC đứng sau lần này. Tống Minh Hiên thở nhẹ: ‘ vậy cũng được, nhưng cứ để anh đi gặp anh ta, em…thôi thì hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn’
Đỗ Nhã Tâm cười cười ‘ không sao, em lo được’ Có muốn tránh cũng muộn rồi. Minh Hiên nhìn cô, khó khăn lắm mới nói ra miệng: ‘ còn chuyện em với Simon…’
Ý của Minh Hiên cô hiểu nhưng cô lại không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: ‘ vài ngày nữa anh ấy về đây, nhập học cho Tiểu Kỳ’ xong cô đứng lên, không muốn nghe bất cứ điều gì dò hỏi nữa….lúc này Thư Kỳ cũng đi vào, đầy lo lắng: ‘ bên kia người ta nói, nhanh nhất thì ngày mốt mới có thể có hàng!’
Minh Hiên và Đỗ Nhã Tâm nghe vậy liền mồm chứ O miệng chữ A nhìn nhau…..Thời gian bây giờ đối với họ rất quan trọng, giờ cho dù trễ đến mấy ngày họ cũng phải chạy đua thôi. Cuối cùng Nhã Tâm lên tiếng: ‘ Được! nói với họ nội trong ngày mốt phải có hàng. Chúng ta làm tăng ca, không ai nghỉ ngơi.’
Thư Kỳ nhìn Minh Hiên chờ cho ý kiến thì anh cũng liền gật đầu đồng ý!
***
Mấy ngày liên tiếp mọi người trong công ty, kể cả Nhã Tâm đều làm việc tối mày tối mặt. Cô ban ngày luyện cho các người mẫu, chiều lại đi kiểm tra dưới xưởng, thậm chí có khi cô tự bắt tay vào may trang phục. Tiểu Kỳ cô đành gửi nhà bạn, tối về mới đón con, chỉ khi nào đã quá muộn cô để con ngủ lại nhà Tiểu Lâm. Còn về phần Lãnh Hàn Phong cô cũng có nói một chút với anh về sự việc nên anh đã đồng ý đích thân ký nhập lô vải mới, thời gian nhập hàng cũng đẩy lên được một ngày, anh cũng không còn yêu cầu cô đến gặp nữa, dù sao Tập Đoàn LC cũng là nhà tài trợ chính cho show diễn lần này, anh cũng chẳng muốn có gì bất trắc xảy ra, nếu không mọi thứ trở nên công cốc, thế nhưng bù vào đó……Lãnh Hàn Phong lại cho hợp đồng với cô kéo dài thêm một tháng…..cô ngoài việc đồng ý chẳng thể làm được gì…..Công ty bây giờ là quan trọng nhất.
Túc Linh đi bên cạnh thấy sắc mặt của Đỗ Nhã Tâm không được tốt lắm, liền nói: ‘ Mary! Chị nghỉ chút đi, mấy ngày nay chị làm quá sức rồi, không có chị thì ở dưới xưởng cũng sẽ làm tốt. Em sẽ giúp chị quan sát tiến trình.’
Đỗ Nhã Tâm cười lắc đầu: ‘ Chị không sao!’
John từ xa tiến lại đưa ly nước tới trước mặt cô: ‘ Uống đi!’
‘ Cảm ơn!’
Cả ba ngồi xuống ghế bên cạnh dã hành lang, mỗi người một suy nghĩ.
‘ Ổn chứ nhỉ?’ – Túc Linh lên tiếng
‘ Với đà này thì chắc sẽ ổn thỏa, nhưng sợ mọi người kiệt sức thì khổ!’ John nói. Làm ngày làm đêm không có ai chịu nổi trong vòng hai mươi ngày cả.
Đỗ Nhã Tâm cười khổ, nhìn bầu trời trong xanh, suy nghĩ gì đó liền nhíu mày rút điện thoại ra: ‘ Tiểu Lâm! Câu chở Tiểu Kỳ đến đây được ko?’
‘ …’
‘ Ừ! Công ty!’
‘ …’
Cô nghe bạn nói gì đó rồi thở dài cắt máy. Túc Linh lo lắng hỏi: ‘ Chuyện gì vậy chị? Tiểu Kỳ đến sao?’ cô thân là trợ lý nên có biết chút ít về Nhã Tâm. Cô cần hiểu rõ sếp của mình để tiện làm việc.
Nhã Tâm cười: ‘ Ừ! Một lát chị phải ra phi trường đón ba của Tiểu Kỳ. Có lẽ tối nay không ở đây được! Nhờ hai người vậy!’
‘ Không sao, cứ để tôi và Túc Linh lo!’- John nói
‘ Cảm ơn’
Đỗ Nhã Tâm sau khi rời đi không lâu thì……
“ a……..!’ Túc Linh đang thu sếp lại đồ đạc trong hội trường, thấy bóng người cao lớn không khỏi giật mình hét lên. Cô ôm ngực nhìn người trước mắt, ánh mắt chứa giận dữ. Thiên, hội trường còn mình cô, đừng hù cô như vậy chứ?
Lãnh Hàn Phong nhìn cô gái nhỏ trước mặt: ‘ …’
‘ Sao ngài lại ở đây?’ – Túc Linh lén liếc một cái, tiếp tục công việc
‘ Tâm…Mary đâu?’- anh quen miệng, suýt quên mất!
Túc Linh nghiêng nghiêng ngã ngã ôm chồng đồ chất cao trên tay, nói không rõ lắm: ‘ Chị ấy đi rồi!’
Lãnh Hàn Phong nhíu mày, tay nhanh đở lấy giúp cô: ‘ đi đâu?’
‘ Cảm ơn! Ra sân bay!’
‘ Đón ai sao?’
‘ Chồng!’
Rầm! Chồng đồ trên tay Lãnh Hàn Phong toàn bộ rơi xuống mặt đất. Túc Linh trợn mắt cả kinh, căm phẫn nhìn anh: ‘Lãnh tiên sinh, ngài có cần hại tôi thế không?’
Anh không quan tâm, đột nhiên cầm mạnh lấy vai cô: ‘ Cô nói gì? Chồng? chồng ai?’
Đau! Anh ta điên à? Kích động cái gì? Túc Linh cố vùng ra: ‘ Thì chồng chị Mary!’
Lãnh Hàn Phong nghiến răng, ánh mắt đầy lửa, tay càng siết chặt: ‘ Cô lừa tôi đúng không? Cô ấy sao có thể có chồng?’
Thấy sắc mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống mình, người Túc Linh run bần bật, cố bình tĩnh nói: ‘ Ngài thả tôi ra. Sao không thể có, con cũng có nữa nói gì chồng!’ Anh ta việc gì kích động như vậy…
Như có một tia sét đánh thẳng vào đầu…… mặt trở nên trắng bệt….Anh thả Túc Linh ra, thân hình cao lớn như điên chạy ra ngoài…..Chồng? Con? Cô đã có gia đình sao? Không thể không thể. Anh điên cuồng ngồi trong xe hét lên, đấm liên tục vào vô lăng, ánh mắt căm phẫn.
Cô không thể đối xử với anh như vậy! Năm năm chờ đợi câu trả lời cho anh là đây sao?
Đỗ Nhã Tâm đang ôm con ngồi đùa vui bên ghế phụ, bên cạnh là Simon đang chuyên chú lái xe, miệng cười vui vẻ.
‘ Hai mẹ con ăn gì chưa?’
‘ Chưa nha! Papa! Papa chở con đi ăn ngon nha! Papa!’- Tiểu Kỳ chồm tới ôm quơ quàng lấy anh. Simon cười thành tiếng, đưa tay ra cầm lấy tay con trai: ‘ Ngồi yên! Con muốn ăn gì papa đưa đi! Mamy không cho con ăn à?’
‘ Nha! Mamy hư, mamy làm việc suốt ngày không ở với con, mamy không thương con!’- Tiểu Kỳ làm vẻ ủy khuất, hai mắt to sắp khóc tới nơi. Simon đau lòng dỗ: ‘ Ngoan! Mamy hật hư nha! Bỏ rơi con trai của ta!’
Biết là anh nói đùa nhưng Đỗ Nhã Tâm không tránh được liếc anh một cái, ôm con trai trở lại: ‘ Tiểu Kỳ, papa đang lái xe!’
Anh và con trai cười vui vẻ, tiếng cười sảng khoái vang khắp trong xe. Bao ngày mệt nhọc cùng lo lắng của Đỗ Nhã Tâm vơi đi rất nhiều.
Tiếng điện thoại vang lên làm Đỗ Nhã Tâm giật mình, nhíu mày lấy ra từ xách tay. Ai vậy?
Thấy sô điện thoại hiện lên, cô liền run sợ, nhìn cha con bên cạnh, e dè có nên bắt máy hay không! Nhưng chuông reo liên tục nếu không bắt máy không khéo……
‘ Sao không bắt máy đi?’- Simon hỏi
‘ Vâ…ng!’- cô cười gượng gạo, trả lời: ‘ Alo!’
Giọng nam nhân lạnh lẽo vang lên: ‘ tôi cho em 10 phút để có mặt tại trước cửa công ty em!’
‘ Nhưng tôi đang bận!’- cô liếc nhìn sơ Simon bên cạnh, thấy anh đang tập trung lái xe nên mới dám thở ra.
‘ Nếu em không mau đến, hợp đồng này hủy, công ty em sẽ bị thế nào thì đừng trách tôi!’ – Lãnh Hàn Phong vô tình nói
‘ Đươc….’ Là bất khả khán…
Cắt máy, Đỗ Nhã Tâm cố cười thật tươi nhìn Simon: ‘ Anh chở em đến công ty với, hai bố con đi ăn nha! Xưởng lại có chút chuyện, mọi người rối cả lên, em phải đến.’
Simon nhìn sang: ‘ Chuyện gì xảy ra?’
‘ Em không rõ, cần phải qua đó!’
‘ Anh và con chờ em xong việc rồi đi luôn!’
Nghe vậy Đỗ Nhã Tâm hoảng hốt, tay xua lấy: ‘ Không cần! Tiểu Kỳ sẽ đói. Em có khi làm việc đến khuya mới về, công ty giờ đang khó khăn, ai cũng tăng ca……..cho nên không cần đợi……cứ đi ăn đi!’
Thấy cô có vẻ lo lắng, ngồi cũng không yên nên Simon đành gật đầu đồng ý! Nói cô chỉ đường rồi đánh tay lái chờ sang công ty.
Lãnh Hàn Phong từ xa đứng dựa người vào cửa xe, tay cầm theo điếu thuốc sắp tàn, mắt anh híp lại nhìn oto phía trước. Tim anh dần tê lạnh khi nhìn thấy cô cười cười nói nói với người đàn ông trong xe, bên cạnh có bàn tay bé nhỏ cứ đòi ôm lấy cô. Bởi vì ở cách xa, anh không thể nhìn rõ diện mạo của nam nhân cùng đứa nhỏ, chỉ có thể đánh giá anh ta cũng trạc tuổi với anh, khuôn mặt rất lai…Nhìn gia đình cô rất hạnh phúc. Từ khi gặp lại nhau đến giờ, anh chưa từng thấy cô cười, đúng hơn là nụ cười của năm năm trước không còn dành cho anh…bây giờ bên cạnh cô có một người đàn ông có thể chăm lo, bảo vệ yêu thương cô, còn có đứa con của họ….nghĩ đến đây tim anh liền nhói lên, sự phẫn hận ngày càng tăng…
Xe rời đi, Đỗ Nhã Tâm sợ hãi nhìn người đàn ông phía trước. Cô hít thật sâu, tay nhỏ nắm chặt tiến lại gần, trong lòng nghĩ chắc anh đã biết cô có con, có chồng. Có thể nhờ vậy mà anh buông tha cho cô hay không? Đường ai nấy đi chẳng phải tốt hơn sao? Cô đi đến trước mặt anh, cười gượng gạo không giám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Lãnh Hàn Phong sắc lạnh nhìn cô, sự tức giận bộc lộ thành hành động rất thô lỗ.
Cạch! Anh đột nhiên kéo mạnh cô đẩy vào xe, tiếng đóng cửa thật lớn khiến cô đau xót cái xe vô cùng ( Tâm tỷ! cho xin! Đến lúc này mà còn có tâm trạng lo cho cái xe! =.=), tiếp theo là thân hình to lớn đè lên người cô. Đỗ Nhã Tâm sợ hãi, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài. Mặt anh để gần như vậy……..cô……..cô……
‘ anh làm gì vậy?’ – Nhã Tâm cố lấy dũng khí nói
Lãnh Hàn Phong cười lạnh: ‘ đã có gia đình sao không nói, đùa tôi như vậy em vui lắm sao?’
Thiên! Là anh ra điều kiện với cô trước mà? Đỗ Nhã Tâm giận dữ quát: ‘ Anh điên hả? tôi đùa anh khi nào? Điều kiện cũng là do anh đưa ra! Tôi không có xách dép chạy theo anh…….um………um……’
Lời của cô liền bị môi anh chặn lấy, hung hăn hôn mạnh. Đỗ Nhã Tâm mắt mở lớn nhìn anh không thể tin được.
Cảm thấy cô không tập trung, tay Lãnh Hàn Phong siết mạnh lấy bên eo cô khiên cô vì đau mà há miệng, anh liền thừa cơ đưa lưỡi vào càng quét dữ dội……Đỗ Nhã Tâm hô hấp khó khăn, hai tay đấm mạnh lên ngực anh, cố hết sức đẩy ra
‘ Um…..mmmm’
Miệng vẫn cuồng dã hôn, tay anh nhẹ nhàng dò xét lên ngực cô, có y đồ mở từng nút áo sơ mi. Đầu Đỗ Nhã Tâm “ uynh” lớn! Không được! Cô dung hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra, miệng được giải thoát cô thở hổn hển, ánh mắt giận dữ nhìn sang anh. Người Lãnh Hàn Phong lúc này toát ra hàn băng lạnh người, ánh mắt chưa đầy lửa giận cùng lửa tình…..Anh không để ý đến tâm trạng của cô, người tiên tới ôm lấy Đỗ Nhã Tâm…….cô gãy dụa hết sức, nước mắt không kiềm được chảy ra…..hét lên: ‘ Một lần là đủ rồi!’
Lãnh Hàn Phong nghe cô nói vậy liền cứng đờ người thả cô ra: ‘ ý em là sao?’
Cô không trả lời căm phẫn nhìn anh, nước mặt liên tục chảy ra không ngừng, tâm cũng theo đó mà đau đớn. Lãnh Hàn Phong nhuếch môi: ‘ Đúng rồi, người đã có gia đình như em sao giám để nam nhân khác đụng vào. ‘ anh dừng lại , mắt trở nên lạnh lẽo tàn khốc: ‘ Nhưng em nên nhớ lần đầu tiên của em là của tôi!’
Ba! Đỗ Nhã Tâm không nén được tức giận tát anh một cái thật mạnh, nhưng đau là chính ở lòng của cô, không đau bằng những gì cô đã chịu. Cô lau nước mắt, không thèm nhìn anh mở cửa xe rời đi.
AAAAAAAA! Lãnh Hàn Phong tức giận hét lớn, tay thành quyền đấm vào cửa kính xe, kính rạn nức, tay chảy máu nhỏ từng giọt nhưng Đỗ Nhã Tâm bước đi trên con đường dài vắng vẻ, nước mắt rơi lả chã….lại giống năm năm trước, một mình một cô đơn cùng nước mắt lang thang trên đường dài ánh đèn Bắc Kinh! Lời nói của anh như mũi dao đâm sâu vào tim cô. Hà cơ phải nhắc lại, hà cớ phải nói thăng ra như vậy…..đêm đó là “ không ý muốn” ……. Ký ức năm năm……..như chỉ mới đây……..hiện về rõ ràng trong đau đớn….
Khi vừa tốt nghiệp Đại học Đài Bắc ra trường, Đỗ Nhã Tâm đã chuyến đến sống cùng Lãnh Hàn Phong. Đỗ nhã Tâm quen anh khi anh học năm cuối Đại Học, anh sau khi tốt nghiệp tự lập sự nghiệp riêng cho bản thân, không nhờ cậy bất cứ ai. Tài giỏi, đẹp trai anh khi còn học đến khi đi làm vẫn không thoạt được sự đào hoa. Đỗ Nhã Tâm quen và chung sống với anh được hai năm.
Cuộc sống của họ rất ấm áp hạnh phúc, thế nhưng trong niềm hạnh phúc đó là một sự thật không ai biết. Giữa họ có một quy định đáng sợ, chính là ‘ không được phép yêu đối phương’. Cô cười khẩy, cũng đúng thôi, anh bị bạn gái bỏ rơi mà tìm đến cô, cô thì vì suốt cuộc đời không hề được sống trong tình yêu thương, một cô bé mồ côi cần bám lấy sự ấm áp. Cả hai tìm đến nhau như vậy, không yêu nhưng sống cùng, không yêu nhưng cảm thấy vui vẻ, không yêu nhưng bớt đi cảm giác cô đơn. Thế nhưng chữ ngờ không ai biết trước…