Mình đã comeback sau một quãng thời gian ngụp lặn với thi cử nhằm hướng tới một cái Tết an lành đây (thật ra còn 2 môn các bạn ạ).
Và Merry Christmas. Gửi quà Giáng sinh cho các bạn
- --
Trái tim Hứa Lê phát run, lập tức dập điện thoại, tình cảnh sáng sớm nay như đang hiện lên trước mắt, cô thật sự không muốn đối mặt.
Rất nhanh sau đó một cuộc điện thoại khác lại được chuyển tới, có tiếng gió hỗn loạn cùng với âm thanh của động cơ, giọng nói Lục Gia Hành có gì đó trống rỗng, rất không chân thật.
Anh nói: "Em còn dám tắt thử xem."
Hứa Lê bưng điện thoại, đầu ngón chân cũng muốn cong lại, "Vừa nãy tôi cầm không chặt"
Tiếng cười khe khẽ của Lục Gia Hành lại truyền tới, Hứa Lê không biết anh cười vì chuyện gì, chỉ cảm thấy như bị hành hạ gấp bội lần, hỏi: "Ngài có việc gì sao?"
Lúc này, Trần Thục bưng ly sữa bò bước vào, "Đừng đọc sách nữa, uống xong sữa rồi mau ngủ đi...... Gọi điện thoại cho ai vậy?"
Hứa Lê tay cầm điện thoại rũ xuống theo bản năng, chột dạ nói: "Bạn học ạ."
Cô luôn dành hết thời gian và tâm trí đặt vào việc học, bình thường cũng không có bạn bè gì, Trần Thục hơi hoài nghi nhưng không truy hỏi đến cùng, "Mau ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Vâng, con ngủ ngay đây."
Cửa đóng lại, Hứa Lê một lần nữa đem điện thoại đặt kề bên tai, hạ giọng, "Lục tiên sinh, ngài có đang nghe không?"
Lục Gia Hành cười, nói: "Anh là bạn học của em?"
Lòng bàn tay Hứa Lê toát mồ hôi, ngón tay nắm điện thoại trắng bệch, "...... Không phải, vừa nãy người nhà tôi hỏi, nên......"
"Nên cái gì, không dám nói sao, lá gan lúc hôn trộm đàn ông đi đâu mất rồi?"
Hứa Lê nhẹ giọng hét lên một tiếng, Trần Thục ở bên ngoài nghe thấy, hỏi vọng vào: "Lê Tử sao vậy?"
"Không có việc gì, con, con muốn ngủ." Hứa Lê che miệng, cảm thấy mình muốn chết đến nơi. Cô ngồi đó hít thở hoà hoãn một lúc mới nói với người trong điện thoại: "Lục tiên sinh, sáng nay tôi không cố ý."
Lục Gia Hành: "Không phải cố ý?"
Âm cuối anh đầy ngả ngớn, mắt Hứa Lê muốn tối sầm, được rồi, là cố ý đấy thì sao, lúc đó cô chỉ là sợ anh tức giận, nên muốn dỗ dành anh.
Hai người đều trầm mặc, chỉ có thể nghe được tạp âm của không gian xung quanh, giống có tầng tầng lớp lớp kính, chiếu vào lòng người khiến mọi thứ rối loạn.
Ngừng một lát, Lục Gia Hành nói: "Có muốn đến xem tôi lái xe không?"
Anh đang ở sân huấn luyện?
Hứa Lê nhất thời ngồi thẳng dậy, nhìn đồng hồ, lại nhỏ giọng thì thầm, "Đã khuya lắm rồi, Lục tiên sinh."
"Ừ." Lục Gia Hành ngữ khí bình đạm, "Vậy cúp máy đi."
Tắt điện thoại, Hứa Lê ghé người dựa vào bàn sách, mặt chôn xuống trang sách còn đang mở, mùi hương của trang giấy viết bằng mực tàu mà cô vốn rất thích, nó luôn khiến cô cảm thấy an tâm.
Nhưng ngay lúc này đây hình như cũng không có công hiệu.
......
Bên kia Lục Gia Hành treo điện thoại, anh còn mặc trang phục đua xe, hai màu đỏ trắng đan xen hệt như ánh lửa cháy.
Chu An Thời đi tới, "Hôm nay cảm giác cậu so lần trước tốt hơn nhiều đấy."
Lục Gia Hành vặn nắp chai nước uống, "Tàm tạm thôi."
"Thế này mà cậu còn gọi tàm tạm. Tiểu tử Vương Dương kia vừa đoạt giải quán quân cuộc thi CTCC, lúc gặp tôi còn hỏi về cậu, nói cậu sau khi giải nghệ còn động vào xe nữa không. Tôi mới nói Lục Gia Hành động vào xe hay không thì liên quan gì tới việc cậu đoạt quán quân à." Mấy câu này của Chu An Thời chỉ là lời nói đùa thôi, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, những năm đó, Lục Gia Hành trên đường đua chưa từng sợ bất kì ai.
Nhớ lại hồi thi đấu ở nước ngoài, toàn thể tay đua Châu Á đều không được người ta xem trọng thực lực, Lục Gia Hành có thể vừa xuất đầu lộ diện đã đoạt luôn quán quân, chính là dựa vào năng khiếu trời ban cùng sự nỗ lực.
Lục Gia Hành chỉ cười nhạt, "Vậy anh nói với cậu ta, bây giờ tôi đang bận kiếm tiền, không rảnh để làm chuyện khác."
Khoảng thời gian này anh thật sự rất ít tới luyện xe, tuy ở đây Chu An Thời có huấn luyện viên, nhưng so với khi còn ở bên Anh, trình độ cao thấp thế nào liền thấy rõ. Hơn nữa công việc ở tập đoàn bận rộn, Lục Chấn Đông tuổi tác đã cao, một lòng một dạ muốn để anh kế vị, mọi lời nói công bố của ông cũng đã chứng minh điều đó, ông thoái vị chỉ đảm nhiệm vị trí chủ tịch, để Lục Gia Hành tiếp nhận chức vụ CEO.
Ngay cả làm CEO đã khiến cho anh mệt muốn bở hơi, làm gì mà còn có thời gian đi luyện xe.
Chu An Thời cái gì cũng liên tưởng nhanh, "Kiếm thật nhiều tiền, có tiền rồi lỡ sau này con trai cậu muốn thi đua xe, cậu mới có thể gánh nổi thứ thể thao đốt tiền này được."
Lục Gia Hành hiếm khi cười thoải mái như vậy, "Ngộ nhỡ con trai tôi không muốn đua xe mà muốn làm nhà khoa học thì sao."
"Không đâu, con kế nghiệp cha, từ xưa đến nay đều chỉ có một con đường như vậy. Khoan, cũng không chắc chắn nha." Chu An Thời ra vẻ hiểu rõ, "Cũng có thể tùy vào mẹ."
Ngừng vài giây, hắn nói tiếp: "Tiểu nha đầu kia xem ra học rất giỏi."
Lục Gia Hành nhướng mắt, Chu An Thời lập tức xin khoan dung: "Tôi chưa hề nói cô ấy là mẹ của con cậu, cậu căng thẳng cái gì, hơn nữa cậu cũng đã có con trai đâu, già đầu rồi, nếu thấy ổn thì nhanh chóng quyết định đi, đừng lần lựa kéo dài mãi, để đến sau này sinh con ra, còn phải chịu cảnh nuôi con lúc tuổi già."
"Chu tổng tự nghĩ cho mình trước đi đã." Lục Gia Hành đi về hướng phòng thay đồ, lầm bầm lầu bầu, "Tôi đi đâu sinh con trai được cơ chứ."
******
Màn đêm bao trùm xuống thành phố, ráng chiều lập loè, mộng ảo giống như bọt nước.
Trong quán bar bên bờ sông, Cố Hân ngồi dựa lên vị trí cạnh cửa sổ, cô cầm lấy một ly Vodka lắc lắc, nhấp một chút, trên miệng ly in một vết son đỏ, khiến cho người phụ nữ thêm phần gợi cảm.
"Anh Tinh Thần." Nhìn thấy người tới Cố Hân đứng dậy vẫy tay ra hiệu, phần mềm mại trước ngực theo đó mà phập phồng, được bao bọc trong bộ váy đen thuần sắc, chỉ lộ ra một rãnh nhỏ mơ hồ, trêu chọc lòng người, nhưng lại không hề dung tục.
Cố Hân từ trước đến nay biết xử sự có chừng mực, không chỉ khiến người ta thưởng thức, mà lại còn cá tính.
Kiều Tinh Thần híp mắt, vừa cười vừa đi tới, "Em thế mà đã uống trước rồi."
Không cần mấy câu chào hỏi khách sáo, tình cảm giữa bạn bè thân thiết, dù là rất lâu không gặp nhưng lại tựa như chỉ mới chia xa hôm qua.
Cố Hân kéo ghế dựa, "Em tới sớm nên uống một chút."
Tối nay Kiều Tinh Thần vừa tham dự một bữa tiệc tư gia chính thức, tây trang nghiêm chỉnh trên người chưa kịp thay đã chạy tới đây, gõ tay lên ghế dựa không nhúc nhích, "Mấy việc như thế này hẳn là nên để đàn ông làm."
Hai người ngồi xuống, Cố Hân không ác ý oán giận, "Chẳng phải em không có đàn ông sao, đành phải tự làm chuyện đàn ông nên làm thôi."
"Sao không tìm một người nào đó?" Kiều Tinh Thần mặt mày thâm thúy, mắt kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao, khí chất trầm ổn.
Hắn vừa nhắc tới vấn đề này, Cố Hân rõ ràng hơi khự lại, nhưng nhanh chóng khôi phục tự nhiên, bình tĩnh đáp: "Tìm rồi, nhưng người ta không cần em."
Ai thì không cần hỏi, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Hai người tán gẫu mấy câu về tình hình gần đây, Cố Hân rót rượu, Kiều Tinh Thần xua tay, "Anh hôm nay tiếp khách, không uống."
"Không kính!" Cố Hân tự gắp thêm đá cho mình.
Kiều Tinh Thần ngồi vắt chéo chân, nhìn cô: "Anh không thể so với mấy đứa được, tuổi đã cao sức khoẻ không còn tốt, uống chút rượu là ngày hôm sau đau muốn nứt đầu."
"Lý do chối rượu này của anh thật là qua loa lấy lệ, tuổi đã cao, anh Tinh Thần nếu em nhớ không lầm, anh năm nay cũng chỉ mới 30, so với Gia Hành lớn hơn hai tuổi."
"Hai tuổi à?"
Cố Hân cầm chén rượu nghiêng đầu nhớ lại, "Chưa đến hai tuổi, anh sinh nhật vào tháng một, gia Hành tháng mười, chính xác là, ngày 31 tháng mười."
"Đúng là chưa đến thật." Kiều Tinh Thần đẩy mắt kính gọng vàng xuống, ngửa người lên lưng ghế, "Em thế mà lại nhớ rõ như vậy."
Đêm và rượu đều làm người ta buồn bã, cố nhân trước mặt, Cố Hân lòng đau ê ẩm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt sông lốm đốm những chấm sáng, "Nhớ rõ thì sao chứ."
Kiều Tinh Thần trầm mặc.
"Lúc ở Anh em đã theo đuổi anh ấy, anh ấy về nước em lại về theo, thế thì có ích lợi gì chứ, người ta vốn là tay đua, tốc độ kia ai có thể đuổi kịp."
Trước mặt người ngoài không dễ dàng thổ lộ tâm sự, nhưng Cố Hân hôm nay thực sự không kìm nén được nữa.
Bàn tay Kiều Tinh Thần thon dài, giao nhau đặt trên đùi, "Tiểu tử kia làm em uất ức?"
Cũng chỉ có hắn mới dám dùng hai chữ tiểu tử này, Cố Hân bĩu môi, "Uất ức thì không nói, chính là...... Chính là......" Cô ta không biết nên nói như thế nào, nhớ lại lúc Lục Gia Hành che chở Hứa Lê trong từng lời nói, quãng thời gian nhiều năm so ra lại kém một đứa con gái.
Ngửa đầu rót ly rượu tiếp theo, rượu chảy vào miệng làm lười nóng cháy, Cố Hân bật thốt: "Hình như có ai đó bên cạnh Gia hành?"
Kiều Tinh Thần ánh mắt trầm xuống, "Hả?"
"Em cũng không dám chắc có phải hay không, chỉ là một tiểu nha đầu, nói ra chắc anh không tin, còn đang học đại học đấy."
Cô ta lại muốn uống, nhưng cái ly bị đè lại, vẻ mặt Kiều Tinh Thần nghiêm túc: "Đừng uống nữa, em không nhìn xem đây là loại rượu gì sao, em uống không nổi đâu."
Cố Hân đoạt lại ly dốc uống cạn, chén rượu đập xuống bàn, vang lên một tiếng thanh thúy, "Em có thể uống, trước nay vẫn luôn uống được, chẳng qua khi biết Gia Hành không uống rượu, nên em luôn ở trước mặt các anh giả vờ không uống được. Thật ra em thích nhất là uống Vodka, thật kích thích."
Kiều Tinh Thần thở dài, đi tới đỡ cánh tay muốn kéo cô lên, "Đi thôi, em uống nhiều rồi."
Cố Hân muốn hất tay anh ra, Kiều Tinh Thần càng ra sức không thả, cầm thật chặt, "Uống nữa cậu ấy cũng không thấy, Gia Hành là loại người nào, dù em có tự sát nó cũng sẽ không quan tâm, hà tất gì phải thế."
Cô không phải đứa trẻ, mấy chuyện như la lối khóc lóc cô không làm nổi, huống chi là trước mặt Kiều Tinh Thần, ngày xưa, ngay cả Lục Gia Hành cũng phải kêu hắn một tiếng "anh".
Sau khi rời khỏi đây, hai người không rời đi ngay mà đứng ở bờ đê hóng gió, Cố Hân đắm mình trong làn gió thổi mạnh, men rượu tan đi đôi chút.
Đã từng mặc kệ trải qua cái gì, trái đất cứ quay, cuộc sống vẫn phải đi về phía trước, cứ nghĩ rằng bản thân có thể quên đi nhưng thật ra những chuyện trong quá khứ dù không đau cũng sẽ để lại dấu vết.
Một hồi lâu, Cố Hân hỏi: "Anh Tinh Thần, Hoan Hoan gần đây có khoẻ không?"
Tóc Kiều Tinh Thần bị gió thổi tung lên, lời nói giống như cũng bị thổi tan, "Ly hôn rồi."
Thời gian thanh xuân niên thiếu mười tám hai mươi, mọi người ai mà không hăng hái khí phách, Lục Gia Hành toả sáng lấp lánh như thế, người người theo đuổi anh nhiều không đếm xuể.
Nhưng làm sao được khi tính anh luôn lạnh nhạt, ngoại trừ người trong đoàn xe, đối ai cũng đều giữ khoảng cách.
Anh và Kiều Tinh Thần lúc ở Anh bởi vì đua xe nên kết bạn với nhau, Kiều Tinh Thần cũng không phải là dạng thích cố tình lấy lòng người khác, thắng thua sòng phẳng vô cùng chính trực, hai người có duyên phận lại hợp nhau, quan hệ tốt đến mức bọn họ đều hâm mộ.
Dần dần quan hệ giữa mấy người càng trở nên gần gũi, Cố Hân vẫn luôn thích Lục gia hành, là yêu đơn phương, nhưng chưa từng thổ lộ.
Không phải cô ta không muốn, mà sau khi cân nhắc rất nhiều phương diện, sợ nói ra rồi ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Trong một đám người chơi với nhau, cũng có không ít cô gái khác thích Lục Gia Hành, nhưng nếu tình cảm nồng nhiệt thẳng thắn nhất cũng chỉ có một mình Hoan Hoan mà thôi, đáng tiếc, thiếp hữu ý, chàng vô tình. Kiều Tinh Thần nói không sai, khi Hoan Hoan ầm ĩ muốn tự sát, Lục Gia Hành cũng không mềm lòng nửa phần.
Mọi người đều nói anh bạc tình, anh quả thật càng chứng minh cho người khác thấy hai chữ đó nghĩa là gì.
Về sau nữa Hoan Hoan mất hết ý chí, vội vàng gả cho người khác, mọi người tại hôn lễ lần đầu tiên nhìn thấy chú rể.
Chẳng ai nói điều gì, nhưng cũng cười không nổi —— Chú rể này của Hoan Hoan, gia thế, bộ dạng, tính tình, đều dựa theo hình mẫu của Lục Gia Hành.
Đáng tiếc, dù giống đến mấy cũng không phải. Thường nghe nói sau khi kết hôn tình cảm vợ chồng không được tốt, người đàn ông kia có thể đã phát hiện ra chuyện gì, suốt ngày chỉ biết cãi vã, hết ầm ĩ rồi chiến tranh lạnh.
Không ngờ tới cuối cùng đến mức phải li hôn.
Kiều Tinh Thần đối với chuyện này có khúc mắc, dẫu sao Hoan Hoan vẫn là đứa em ruột duy nhất của anh.
Hồi ức vô biên vô tận, tựa như nước sông cuồn cuộn, mới chớp mắt mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, ai còn có thể mãi u mê không quên, khúc mắc trong lòng cho dù không gỡ ra được, cũng sớm nên bị mài mòi đi.
Cảm giác say hoàn toàn tiêu tan, Cố Hân nhún vai, "Anh khó có dịp được trở về, lần này định ở bao lâu?"
"Mấy tháng, có thể dài hơn."
"Thế thì tốt, sinh nhật năm nay của Gia Hành, chúng ta cùng nhau tụ họp đi, anh Tinh Thần, anh có đến không?"
Kiều Tinh Thần gật đầu, "Đương nhiên."
*****
Đêm đã khuya, Hứa Lê nằm trên giường lăn qua lộn lại, ở chung cư cô chưa từng như vậy, trong lòng vô cùng hỗn loạn, chính là ngủ không được. Thật không dễ gì để chìm vào giấc ngủ, cô lại bị tiếng chuông điện thoại ở đầu giường đánh thức, cầm lên nhìn thấy dãy số chưa được lưu vào nhưng đã bị ép phải học thuộc kia.
Trong phòng chỉ có ánh sao chiếu vào, cô tiếp.
"A lô."
Giọng nam trầm khàn, "Sao cả buổi mới nghe máy."
Hứa Lê a một tiếng, xuống giường mở đèn bàn, tầm mắt còn chưa thích ứng ánh sáng, cô xoa mắt, choáng váng mặt mày nói: "Tôi mới vừa nghe được."
Lục Gia Hành ho khan nhẹ, nói: "Xuống đây."
Hứa Lê: "Hả?"
Sự kiên nhẫn do mấy cuộc điện thoại không bắt máy vừa rồi của Lục Gia Hành biến đi đâu mất, anh nói: "Xuống đây, tôi đang ở dưới lầu."
Hứa Lê nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đường là người đàn ông đứng cạnh chiếc xe bắt mắt, 1 giờ sáng, trong đầu cô trực tiếp ong một tiếng.
- --
Trong khoảng thời gian chờ editor bò thì mình giới thiệu cho các bạn một tác phẩm vô cùng đáng yêu. Đó là "Giả Trai" bên nhà Sườn xào chua ngọt.
- Đúng như tên truyện, Nữ 9 của chúng ta giả trai thật đến nỗi N9 tưởng mình là gay các bạn ạ. Theo mình thì cốt truyện khá lạ so với nhiều truyện thanh xuân vườn trường bây giờ.
- Đây là một câu chuyện giải trí vì tính gây cười cao, tác giả viết chắc tay nhưng đoạn cuối hơi đuôi chuột. Và quan trọng hơn nhà bên kia chuyển ngữ rất mượt, so với mình thì...Đúng là không so sánh không tổn thương T-T