*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Shiba Khi người người nhà nhà đi ngắm pháo hoa thì tôi vẫn ngồi đây gõ chữ. Tự đếm ngược vậy. Happy new year 2020.
- -----
Hứa Lê tận lâu sau cũng chưa thốt ra được lời nào, Lục Gia Hành ở đầu bên kia điện thoại thúc giục lần nữa, "Xuống đây, hoặc là tôi lên đó bắt em xuống, chọn đi."
Hứa Lê: "Anh lên đi."
Lục Gia Hành hoàn toàn hết chỗ nói, tiểu nha đầu luôn vâng vâng dạ dạ này bất cứ thời điểm nào cũng có thể làm ra những hành động to gan khó ngờ, giống như trước đó cô vẫn luôn an tĩnh ngây ngơ bên cạnh anh, rồi lại đột nhiên mất trí nhớ.
"Xuống đây." Anh nhắc lại lần nữa.
Tay Hứa Lê khẽ nắm, nhẹ nhàng đáp: "Xuống cũng được, nhưng anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"
Một ngày không gặp, thế mà đã biết nói điều kiện với anh cơ đấy.
"Xuống đây trước đã." Anh nói.
Hứa Lê đẩy cửa sổ hé ra một khe nhỏ, kì nghỉ hè rất mau đã trôi qua, trời đêm vương vấn chút hơi lạnh, cô nhỏ giọng thăm dò: "Anh đồng ý rồi đúng không?"
Đối phương không trả lời, Hứa Lê cảm thấy đây chính là biểu hiện của sự cam chịu, bỗng nghe thấy vài tiếng ho khan, không phải từ ống nghe truyền đến, mà là âm thanh vọng từ xa, cô ngó xuống nhìn thì thấy Lục Gia Hành đang cầm di động, cúi đầu ho khan.
Hứa Lê cúp điện thoại, thay một bộ quần áo rồi lấy hộp bút máy nhét vào trong túi.
Trong nhà vô cùng im ắng, cha mẹ chắc đã ngủ từ lâu, Hứa Lê ngừng thở, lặng lẽ mò mẫm đến cửa đổi giày, tới khi cánh cửa đóng lại mới thở phào một hơi. Ban đêm yên tĩnh, cho dù đèn điện trong thang máy sáng trưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch.
Loại cảm giác này tận đến khi nhìn thấy Lục Gia Hành cũng không hề giảm bớt, trái lại càng đập kịch liệt hơn.
"Lục tiên sinh, anh có chuyện gì vậy?" Cô nhỏ giọng hỏi, nói xong lẳng lặng chờ anh trả lời, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Tiếng lá cây vang lên xào xạc, Lục Gia Hành đưa tay chạm vào cằm cô khẽ nâng lên, đôi mắt của Hứa Lê trong màn đêm đen láy giống hệt như diệu thạch.
"Ngày mai tôi phải đi công tác." Anh đáp.
Hứa Lê giơ tay đẩy cổ tay anh để tránh thoát, thở hổn hển, "Được."
"Đi vài ngày."
Nhận được câu trả lời vẫn là —— "Được."
Khu nhà giáo chức trồng một loại hoa quế đang dịp nở rộ, nhụy hoa màu vàng nho nhỏ, hương thơm phảng phất thấm vào khứu giác, Hứa Lê xoa mũi, nghe thấy Lục Gia Hành nhẹ ừm một tiếng.
Lén lút ra khỏi nhà lúc rạng sáng, tự nhiên gặp phải sự tình thế này, cô không nhớ nổi bản thân mình trước đây đã từng trải qua hay chưa mà ngay lúc này đây chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn căng ra vì khích động.
Lục Gia Hành kéo lấy cổ tay cô, "Lên xe không?"
Hứa Lê gỡ tay anh ra, "Anh muốn mang tôi đi công tác sao?"
Lục Gia Hành bật cười, gõ nhẹ hai cái lên đầu cô, "Không phải em học rất giỏi à, sao thỉnh thoảng lại ngốc như vậy chứ."
Hứa Lê phát ngốc luôn, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lục Gia Hành mở cửa xe nhét Hứa Lê vào trong, cúi người thắt dây an toàn qua người cô, lúc quay đầu khuôn mặt hai người gần sát nhau trong gang tấc.
Hứa Lê ra sức nép sát vào lưng ghế, hơi thở hoà quyện vào nhau khiến mặt cô trong nháy mắt đỏ ửng lên.
"Thẹn thùng à?" Lục Gia Hành nói nhẹ như thì thầm, lui ra ngoài vòng sang vị trí điều khiển, anh vừa định khởi động ô tô, Hứa Lê gọi giật lại, "Anh muốn đi đâu?"
"Tìm một chỗ để nói chuyện với em, nói ở đây cũng được, chỉ cần em không sợ bị người ta nghe thấy." Lục Gia Hành liếc cô, "Hử?"
Mọi cảm giác buồn ngủ của Hứa Lê chợt biến đi đâu mất, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, gần đó có một hộ ở lầu một đang sáng đèn, cô vội đẩy cánh tay Lục Gia Hành, "Đi mau!"
Dáng vẻ Lục Gia Hành nhàn nhã xoay vô lăng, xe chậm rãi chạy bon bon ra khỏi tiểu khu, vùng này vốn là vùng ngoại thành, cái chốn này thì làm sao có nhiều điểm vui chơi cho được.
Hứa Lê sợ anh lái đến chỗ xa quá, đề nghị, "Nếu không tới Q đại đi, ở ngay cạnh đây thôi."
Lục Gia Hành liếc cô một cái, đánh lái quẹo hướng trái, trong sân trường có giới hạn tốc độ, bây giờ dù sao cũng chẳng có ai, nhưng Lục Gia Hành lại chạy xe rất chậm, bọn họ tới gần rìa sân bóng rổ mới dừng lại.
Hứa Lê xuống xe, cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ do đang ở trong trường học, dù trễ như vậy nhưng cô không thấy sợ.
"Sao vẫn còn người?" Ở tầng lầu phía xa xa có đèn sáng.
Hứa Lê nhìn vọng qua, "Chắc là sinh viên không về nhà."
Lục Gia Hành chuyển động khớp cổ tay, vươn vai duỗi người, "Nghỉ hè sao lại không về nhà, sinh viên thật là khác người, tới lúc đi làm ở mấy công ty rồi muốn nghỉ hè cũng không được."
Anh xắn tay áo sơ mi lên, đường cong cánh tay sạch sẽ, theo động tác đó trong cổ họng phát ra một âm thanh rầu rĩ "Này", Lục Gia Hành xoay người lại, "Sao em lại muốn tới đây?"
Hứa Lê: "Không phải anh muốn tìm chỗ nói chuyện à?"
Lục Gia Hành cong môi, "Tôi chỉ muốn lái ra ngoài đứng ven đường nói một chút thôi."
Hứa Lê cúi đầu, khẽ cắn môi dưới.
"Mấy cô gái trẻ đều thích những nơi như này sao?" Giọng nói anh lành lạnh, "Tới đây ngắm nam sinh chơi bóng? Hả?"
Hứa Lê vốn dĩ có nhớ gì đâu, ngay cả động tác lắc đầu cũng xuất phát từ bản năng.
Lục Gia Hành quay đầu lại, tự xoa cằm nhìn cô chằm chằm, "Không nhớ rõ hay là chưa từng thấy?"
"Chưa từng thấy, cha mẹ nói tôi trước kia suốt ngày chỉ biết học thôi, chắc là không có thời gian lo nghĩ linh tinh, hơn nữa cũng bởi vì lí do này, chúng ta mới......"
"Gì?"
"Tách ra ở riêng."
Hứa Lê vội lùi ra sau một bước, lúc ở sân huấn luyện Lục Gia Hành đã tắm qua trong phòng thay đồ, sữa tắm hương bạc hà khác hẳn loại mà bình thường anh vẫn thường dùng, trộn lẫn trong gió đêm, khẽ vương vấn nơi đầu mũi cô, mang tới cảm giác mát lạnh.
Lục Gia Hành thở dài, "Tại sao em lại luôn dè chừng như vậy?"
Hứa Lê cau mày, "Tôi đâu có."
Bỗng nhiên Lục Gia Hành một tay ôm lấy lưng cô, tay kia vòng qua khuỷu chân đem cả người bế ngang lên, Hứa Lê muốn hét ra tiếng, vội vàng che miệng lại, còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt lên đầu xe.
Hứa Lê ngồi trọng tâm không vững bị ngả người ra sau, Lục Gia Hành khẽ đỡ lấy, chống tay hai bên chân cô.
Trái tim Hứa Lê chắc đã nhảy ra ngoài từ đời nào rồi, trên sống lưng tê dại lâm râm như thể vừa có một dòng điện chạy qua.
Trái lại Lục Gia Hành vĩnh viễn luôn giữ bộ dáng dửng dưng tiêu sái, ánh nhìn của anh như muốn xuyên thấu cô: "Rốt cuộc em có mất trí nhớ thật không?"
Hứa Lê bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Lục Gia Hành hơi cúi đầu, "Có đôi khi tôi cảm thấy em dè chừng như vậy là do sợ nhớ lại tôi."
"Tôi...... Không có."
"Mai phải đi mấy ngày, tôi không muốn kéo dài thêm nữa, tối nay tới đây chính là muốn nói hết cho em chuyện trước kia của chúng ta."
Lần này Hứa Lê im lặng ngước đôi đồng tử đen láy nhìn anh không hề chớp mắt, thoạt nhìn qua cảm thấy cô vô cùng bình tĩnh, chẳng qua thân mình đang phát run như nhắc nhở Lục Gia Hành rằng Âu Dương Hoa nói không sai, Hứa Lê kháng cự với việc nhớ lại chuyện quá khứ, kháng cự này là phản xạ theo bản năng ngay cả chính cô cũng không nhận thức được.
Giờ khắc này Lục Gia Hành chợt mềm lòng.
Anh định đứng dậy nhưng tay bị Hứa Lê nắm chặt, "Anh nói đi."
Lục Gia Hành không biết khi nào kí ức của Hứa Lê sẽ trở về, nhưng anh cũng không muốn lừa cô, càng không muốn để mặc cho người khác truyền vào đầu cô những thông tin dối trá.
Chấp niệm này có thể là bắt đầu từ lúc ở bên bờ Tây Hồ, khi nghe thấy lời cô hỏi ông lão coi bói, cũng có thể là từ lúc Văn Triệt nói về câu chuyện xuyên không quái quỷ kia.
Dù sao anh cũng không muốn lừa cô.
Trước kia có người từng nói: "Đối với phụ nữ Lục Gia Hành luôn vô tâm, một khi đã không yêu thì ngay cả diễn một chút anh cũng chẳng muốn."
Nghe xong Lục Gia Hành chỉ xem thường không thèm để tâm.
Hoan Hoan chính là người đã nói câu này, cô ta cũng đã gả cho người khác, nếu bây giờ thấy một màn như vậy không biết sẽ có tâm trạng thế nào.
Vẫn là người đàn ông đó nhưng lại đổi thành cô gái khác, anh để tâm.
Lại còn biết đau lòng.
Lục Gia Hành chỉ im lặng, Hứa Lê cứ níu lấy anh mà hỏi: "Chúng ta là vợ chồng thật sao?"
Lục Gia Hành gật đầu, "Dù che dấu mọi người, nhưng hoàn toàn hợp pháp."
Hứa Lê rũ mắt, giọng nói phát ra rất nhẹ, kìm ném sự run rẩy, "Chúng ta trước kia từng yêu nhau?"
Vô vàn vấn đề có thể hỏi nhưng cô lại cố tình chọn thắc mắc như đâm xuyên tim đó. Vài sợi tóc rối loạn che khuất tầm mắt, cô vén sau tai lộ ra đôi khuyên sáng lấp lánh tựa như vì sao trên nền trời đêm.
Đôi mắt Lục Gia Hành cũng phát sáng lấp lánh, anh đáp: "Yêu nhau, yêu đến chết đi sống lại."
Hứa Lê trầm mặc, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, "Thật không?"
Biểu cảm Lục Gia Hành vô cùng nghiêm túc, "Em nói xem?"
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, Hứa Lê bất thình lình đánh một cái lên người anh, "Gạt người."
Đây là lần đầu tiên trong quãng thời gian qua cô bộc lộ tính nết với anh, dù chỉ là một cú đánh nhẹ nhàng lên vai, Lục Gia Hành không hề tức giận, lại còn cười cười.
Hứa Lê bỗng lo sợ trong lòng, "Anh có sao không?"
Lục Gia Hành khẽ chuyển động ngồi song song cùng cô lên đầu xe, một cơ hội tốt để nói thật như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ lỡ.
Sau này Lục Gia Hành nghĩ lại, nếu lúc đó nói hết ra, có lẽ tiểu nha đầu sẽ không tức giận lớn đến như vậy.
"Tôi đưa em về nhà." Anh nói.
"Hả? Sao lại không nói nữa?"
"Chính là cái mà em nghĩ đấy." Lục Gia Hành úp úp mở mở.
Vậy chắc là không yêu nhau rồi, Hứa Lê nắm lấy cánh tay anh, "Từ từ đã, anh đã đồng ý giúp tôi một việc, tôi còn chưa kịp nói đâu."
Lục Gia Hành quay đầu ho khan hai tiếng, "Nói đi."
"Chỉ là học kỳ này tôi muốn ở trong ký túc xá của trường, tôi sợ cha mẹ không đồng ý, anh có thể nói với họ là tôi đến chỗ anh ở được không."
"Tại sao?"
"Bởi vì hình như cha mẹ rất thích tôi sống ở nhà anh, lúc tôi về họ còn rất thất vọng, nhất là ba." Trong cuộc sống có đôi lúc phải biết hạ mình, đạo lý này sau khi mất trí nhớ cô mới ngộ ra được.
Rắc rối đã bị đẩy lên đầu anh, Lục Gia Hành liếc mắt nhìn cô, "Nha đầu, tôi lớn hơn em tám tuổi, lúc tôi học tiểu học em còn chưa sinh ra đâu."
Hứa Lê gật đầu, chuyện kém tám tuổi này cô vẫn nhớ mà.
Giọng điệu Lục Gia Hành rất có cảm giác áp bách, "Cho nên chớ có ý đồ giở trò với tôi, cũng đừng bày đặt ra điều kiện, nếu muốn tôi hỗ trợ thì phải trả giá tương đương mới được."
Hứa Lê quay đầu nhìn anh với biểu cảm không thể tin nổi, hơi hoảng hốt, "...... Trả giá thế nào?"
Lục Gia Hành bấm nút trên chìa khoá, đèn pha chợt bật sáng, ánh sáng chói loà khiến cô không thể mở nổi mắt.
Vành tai bỗng bị ai đó nắm, bờ môi anh nhanh chóng chạm lên làn da cô, giọng nói dịu dàng khẽ rơi vào mành nhĩ, anh nói: "Cuối tuần phải đến chỗ anh."
......
Giằng co nửa ngày anh mới đưa cô về nhà, lúc tạm biệt Hứa Lê mới nhớ tới chuyện đem bút máy cho anh.
"Ba tôi tặng anh."
Lục Gia Hành nhìn thoáng qua rồi đóng nắp lại, "Vậy quà của em đâu?"
Hứa Lê sắp buồn ngủ tới choáng váng, che miệng ngáp, "Tại sao tôi phải tặng anh."
Lục Gia Hành chỉ vỗ nhẹ lên đầu cô, "Muốn anh đưa em lên không?"
"Không cần đâu." Hứa Lê mỉm cười mềm mại, híp mắt chạy đi.
Anh nhìn cô chạy vào thang máy, lại nhìn tới khi cửa sổ trên kia sáng đèn, rồi tắt, lúc này mới khởi động xe.
Hôm sau, chuyến bay bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng, anh và Tần Chiêu phải đến trước làm thủ tục ở sân bay, lúc gửi hành lý cậu ta cứ nhìn anh mấy lần.
"Cậu cho rằng cứ nhìn chằm chằm là ông chủ sẽ cho cậu thăng chức à?"
Tần Chiêu mấp máy môi, "Không phải, tôi thấy vành mắt anh thâm như vậy, có phải bị bệnh gì hay không?"
Lục Gia Hành hơi chột dạ, "Chỉ là tối không ngủ đủ giấc thôi."
"Mất ngủ sao?"
"Không phải." Cổ họng Lục Gia Hành hơi đau nhức, anh lấy tay xoa bóp nhẹ, đột nhiên hỏi, "Tần Chiêu, cậu đã lừa gạt con gái bao giờ chưa?"
Sau chuyện của Viên Tứ Kiếm lúc trước, Tần Chiêu cho rằng Lục Gia Hành đang muốn thẩm tra vấn đề tác phong cá nhân của nhân viên, thẳng thắn lắc đầu, "Lục tổng, tôi tuyệt đối không có! Làm những chuyện như vậy sẽ gặp báo ứng, tôi sẽ không làm!"
Lục Gia Hành trong lòng lộp bộp, "Cũng không hẳn là lừa đảo, chỉ là, chỉ là có một số việc rất quan trọng, theo lẽ thường thì phải nói cho cô ấy biết, nhưng chưa nói."
Tần Chiêu vỗ ngực, "Chưa từng có! Lục tổng, tôi vẫn luôn tin rằng một tình cảm vững chắc là phải dựa trên những nguyên tắc không thể thay thế, nếu việc nào anh làm không tốt thì phải bù đắp ở việc khác! Trong quan hệ qua lại, chỉ cần không liên lụy người khác, điều gì nên nói tôi đều sẽ nói!"
Nụ cười trên mặt Lục Gia Hành cứng đờ, tay vỗ vỗ lên vai Tần Chiêu, "Làm tốt lắm."
******
Thời gian nghỉ hè chẳng còn lại bao nhiêu, học kỳ 1 Hứa Lê có môn Hán ngữ cổ đại chưa thi nên được sắp xếp thi bổ sung trước khai giảng một ngày, trong phòng học nhỏ có rất nhiều người đang ngồi, trộn lẫn sinh viên của các khoa khác nhau do không qua môn.
Đề đối với cô không tới nỗi quá khó, làm xong còn thừa rất nhiều thời gian, cô kiểm tra lại hai lần, bên cạnh có một nữ sinh vẫn luôn ngó lên bài thi của cô, Hứa Lê không hề che giấu.
Mấy bài thi như thế này cuối cùng cũng sẽ cho đậu hết, chẳng qua lúc tổng hợp học phần vẫn bị ghi chú là đã từng thi lại.
Lúc nộp bài, nữ sinh vừa nãy chạy lại nói lời cảm ơn cô.
Hứa Lê cảm thấy cô gái này có chút quen mặt nhưng nghĩ mãi mà không ra.
"Cậu có khoẻ không, là tôi này! Tô Tiểu Miên! Cậu thật sự không nhớ gì sao?" Nữ sinh này có ngoại hình không tồi, đeo một đôi bông tai rất lớn mỗi khi nói chuyện cứ lắc qua lắc lại.
Hứa Lê hình như có chút ấn tượng mơ hồ.
"Nghe nói cậu mất trí nhớ, tôi còn tưởng rằng chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi." Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Tô Tiểu Miên có vẻ rất hào hứng, "Chúng ta học chung một lớp, cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi với cậu không thân lắm đâu, tôi suốt ngày trốn học, hầu như ít khi tới trường lắm."
Hứa Lê gật gù, một nữ sinh rất đáng yêu, ấn tượng không tệ.
Tô Tiểu Miên móc trong túi ra một đống giấy tờ nhỏ xíu, vứt hết toàn bộ vào thùng rác, xong việc rồi phủi phủi tay, tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện: "Lên năm tư cậu tính chuẩn bị thi thạc sĩ hay là đi tìm việc?"
Hứa Lê nói: "Tôi muốn tiếp tục nghiên cứu."
"À —— tôi nghe nói cậu đang bảo lưu, lợi hại lợi hại, tôi thì không được, ngày ngày học lại, không có tư cách thi lên nữa."
Hứa Lê chỉ cười nhạt, cũng không muốn giải thích.
Tô Tiểu Miên cũng không tiếp tục đề tài này, chuyển sang hỏi: "Tôi định đi nghe toạ đàm, cậu có muốn đi cùng không? Tôi thấy cậu vừa giúp tôi trong phòng thi nên mới nói cho cậu biết, có một thầy giáo tốt nghiệp Đại học Durham* bên Anh tới trường chúng ta giảng toạ đàm, người tới nghe tất cả đều là sinh viên chủ chốt của các Viện, có vé mới vào được."
(*Viện Đại học Durham hay Đại học Durham (University of Durham hay Durham University) là một nghiên cứu công lập ở thành phố, đông bắc. Viện Đại học Durham được thành lập năm và được giữ nguyên tên gọi cho đến ngày nay. Đây là một trong số các viện đại học đầu tiên của Anh Quốc và được cho là viện đại học lâu đời thứ ba của Anh Quốc sau và.) "Chưa chính thức khai giảng mà đã có toạ đàm rồi sao?"
"Người ta học vấn lẫn bối cảnh đều vô cùng trâu bò, bình thường toạ đàm chỉ có giảng viên mới được đi thôi, tại lúc chưa khai giảng thì cứ bắt cán bộ sinh viên tới làm việc không công rồi, ai cũng biết thế nhưng vẫn phải cắn răng mà làm, bây giờ sợ bị chỉ trích nên mới mở cửa cho sinh viên tham dự."
Hứa Lê nghe xong cũng rất muốn đi, đành hỏi: "Vậy cậu còn vé dư không?"
Tô Tiểu Miên cười hắc hắc hai tiếng, rút ra hai tấm vé.
Hai người tới sảnh toà nhà thì Tô Tiểu Miên bị một nam sinh gọi lại nên đưa cho Hứa Lê một tấm vé bảo cô đi vào trước.
Địa điểm là phòng dự thính ở lầu ba, đang thời điểm gần bắt đầu nên rất đông người, lúc cô đang leo lên trên thì không cẩn thận bị người đằng sau xô đẩy, khiến tấm vé bị rơi xuống đất, cô định cúi xuống nhặt thì người phía sau đã nhanh chóng chen lên.
Hứa Lê quyết đoán từ bỏ tấm vé kia, tìm một vị trí an toàn ngồi trước đã, chờ đám đông tản ra hết thì tấm vé đã bị đá đến một góc, bên trên im vô số dấu chân, nhăn nhúm vô cùng đáng thương.
Bấy giờ cô mới đi tới nhặt, đang lúc khom lưng, trước mắt một bóng đen trùm xuống, thứ đầu tiên lọt vào tai là giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính.
"Em làm thế là rất tốt."
Hứa Lê đứng dậy, một người đàn ông đứng trên cô hai bậc thang, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt rất dịu dàng.
Đối phương đi xuống, đưa cho cô một tờ khăn giấy, "Tình huống vừa nãy rất dễ phát sinh dẫm đạp, phương pháp xử lý của em rất chính xác, cũng rất thông minh, có đôi khi lấy lui làm tiến mới có thể đạt được cái mình muốn."
Thanh âm đều đều khiến Hứa Lê ngẩn người, cô hiểu được ý của anh ta, đưa tay nhận lấy khăn giấy, nói: "Cảm ơn thầy."
Người đó mỉm cười, giữa hai mày như có thể hóa băng thành gió xuân, "Tôi vừa mới tới đây chưa được mấy ngày, sao em lại biết tôi là thầy giáo?"
Thật ra cô chỉ đoán mò vậy thôi.
Hứa Lê xấu hổ nói: "Bởi vì thời gian trước em bị mất trí nhớ, thế nên mới cho rằng ngài là thầy giáo mà em không nhớ được. Xin lỗi, em nhận nhầm rồi sao ạ?"
Xung quanh đã không còn một ai, trên mặt người đàn ông chợt loé lên tia kinh ngạc, ngay sau đó đôi mắt ẩn ý xoè tay, "Bạn học, chúng ta hẳn là lần đầu tiên gặp mặt, vậy giới thiệu làm quen một chút, tôi tên là Kiều Tinh Thần."
Hứa Lê cúi đầu, nhìn ba chữ tên của người tới giảng toạ đàm hôm nay in trên tấm vé bẩn thỉu trên tay.
Cô chạy nhanh tới vươn tay, "Chào ngài, thầy Kiều, rất vui khi được tới nghe buổi toạ đàm của ngài."
- ---Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để "thẳng thắn sẽ được khoan hồng".
Toàn thể nhân viên vỗ tay.
# Kiều Tinh Thần thế mà là thầy giáo cơ đấy? #
# Thầy Kiều tới thọc gậy bánh xe rồi #